Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thục Tiểu Hiệp

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Lúc nhóm Trần Phong đi vào, trong đình đã có rất nhiều người.

Phía trước đình có hồ nước nhỏ, nước hồ trong xanh tĩnh lặng, sâu không thấy đáy. Đặt ở giữa là một tảng đá cao, bán kính khoảng ba đến năm mét.

Trên tảng đá, một ông lão đang ngồi thiền, nhìn qua đã ngoài 50-60 tuổi. Ông mặc bộ quần áo dài giản dị màu xám nhạt, gió núi nhẹ nhàng luồn qua mái tóc hoa dâm, phong thái xuất thần, khó có lời nào có thể diễn tả hình ảnh trước mắt này.

Bình bình dị dị, đem cho con người ta cảm giác vô cùng thư thái, an lành.

Bên khoảng đất trống cạnh hồ nước, có mấy người đang ngồi. Đa số họ đều là nhưng nam thanh nữ tú trẻ tuổi, trong những người này có một người mà Trần Phong khá quen thuộc.

Đỗ Toa Toa!

Một thân váy lụa màu đen, vẫn là cặp kính đen muộn thủa. Từ lần đầu tiên gặp cô, cặp kính này đã khắc sâu vào trong ấn tượng của hắn. Nó như vật bất li thân k thể rời khỏi. Chẳng biết đây là loại bảo bối gì mà quan trọng đến vậy.

Lão thái thái tự giác đứng tránh sang một bên, không có theo Trần Phong cùng Thục Tiểu Uyển.

“Đã lâu không gặp Gia Cát lão tiền bối!”

Đi đến gần, Thục Tiểu Uyển vội vàng lễ phép cúi chào người đang ngồi phía cao cao kia.

Trần Phong rất nhanh đã học theo bộ dáng, ra vẻ vô cùng nghiêm túc. Mấy vị nơi này, không biết tụ tập để làm gì, hắn tốt nhất nên biết điều một chút.

Lão giả hơi hơi gật đầu, ánh mắt dừng trên người Trần Phong, ngay sau đó liền kêu bọn họ nhập hội.

Trần Phong vụng trộm liếc nhìn ông ta, hắn ở Thiên giới gặp qua cường giả rất nhiều, việc lớn việc nhỏ cũng không ít, tự nhiên tâm trạng không hoảng hốt.

“Chị!”

Một thiếu niên mặc bộ áo sơ mi màu xanh lục, hướng Thục Tiểu Uyển vẫy gọi, trên miệng hô lên một tiếng.

Thục Tiểu Uyển khẽ gật đầu, lôi kéo Trần Phong đi qua, đến bên cạnh thiếu niên nọ.

Rõ ràng đều con cháu thế gia, nên Thục Tiểu Uyển khá quen thuộc đám người này, trong đó bao gồm cả Đỗ Toa Toa. Nhìn cô, Thục Tiểu Uyển chỉ gật đầu lấy lệ, coi như chào hỏi, cũng không dám lớn tiếng ồn ào trước mặt các tiền bối.

“Chị, hắn là ai? Anh rể sao?”

Thiếu niên áo xanh nhìn qua vô cùng hoạt bát, độ tuổi tầm 16-17, rất đẹp trai, một tiểu thịt tươi đúng nghĩa. Ánh mắt lanh lợi, so với Thục Tiểu Uyển có vài phần giống nhau, chắc là con cháu Thục gia.

“Con trai chú Sáu, Thục Tiểu Hiệp, anh cứ mặc kệ nó, nó ngày thường tinh tinh quái quái, nói rất nhiều!" Thục Tiểu Uyển khẽ đưa tay che miệng, thấp giọng giải thích với Trần Phong. Xem ra, quan hệ giữa cô và cái người tên Thục Tiểu Hiệp này không tồi.

Trần Phong nghe vậy cười nhẹ, “Nói nhiều thì không sợ, tôi có cấm ngôn chú!”

Thục Tiểu Uyển không giấu nổi vui vẻ.

Thục Tiểu Hiệp bên cạnh nghe, bĩu môi, "Chị, đừng thấy sắc quên tình chị em nha?”

Thục Tiểu Uyển trừng mắt nhìn hắn, đưa ngón tay lên miệng, ra giấu bảo hắn không nói chuyện!

Thục Tiểu Hiệp 囧 囧, “ Mấy tiếng trôi qua rồi, mấy người mới tới đây, lão tiền bối cũng đã nói xong, có chuyện gì cần hỏi cũng đều hỏi hết rồi ……”

Thục Tiểu Uyển giữ nguyên nụ cười, không nhiều lời với hắn.

“Còn có điều gì muốn hỏi sao?”

Lúc này, phía trước truyền đến giọng nói trầm thấp của Gia Cát Thăng Long, giọng nói già nua mang theo mười phần khỏe khoắn, một chút cũng không giống lão giả đã qua tuổi 100.

Trần Phong trên dưới nhìn qua một lượt, hiện tại rốt cuộc đã hiểu ra, một đám người này hôm nay tới đây chủ yếu nghe ông giảng bài, bọn họ đây là đến muộn, buổi học cũng sắp tan.

Tập thể không ai trả lời.

Gia Cát Thăng Long khẽ gật đầu, "Nếu vậy, hôm nay sẽ kết thúc tại đây, các người cứ tự nhiên, có thể đến được đây đã là cái duyên, chút nữa ra về, ta sẽ cho người chuẩn bị một chút hậu lễ!"

Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều sáng lên, trên mặt vui mừng che kín, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Gia Cát Thăng Long đảo qua một vòng, sau đó liền trở lại gian nhà tranh.

Không khí tức khắc được thả lỏng, mọi người thở phào nhẹ nhõm, vừa mới nãy khi đối mặt với tiền bối, rất nhiều người đến ho cũng phải nhịn.

……

Trần Phong không nói lên lời, bản thân mông đặt còn chưa ấm chỗ, đã phải đứng dậy rời đi?

“Chị xem, em bảo rồi, chim non dậy sớm kiểu gì cũng kiếm được thức ăn, sáng sớm nay, 5h em đã rời ổ tới đây, đâu giống bọn chị..……”

Rốt cuộc cũng có thể lớn tiếng nói chuyện, Thục Tiểu Hiệp hướng Thục Tiểu Uyển nhích lại gần.

“Rồi rồi, biết là em cực khổ rồi!”

Thục Tiểu Uyển dở khóc dở cười, cô hôm nay chỉ tới xin thuốc, chứ không phải tới nghe khóa, muộn có sao đâu!

Thục Tiểu Hiệp cười đắc ý, ánh mắt ở trên người Trần Phong đánh giá, ánh mắt chăm chú như lựa trái hồng, làm Trần Phong mặt đều sắp đỏ!

“Nhìn gì?”

Thục Tiểu Hiệp chịu không nổi, bắn một khối băng qua.

“Nhìn chút thì làm sao?” Thục Tiểu Hiệp che đầu, “Dù sao cũng phải nhìn xem, cái dạng nam nhân nào, có thể làm chị gái tuyệt thế vô song câu mất hồn?”

“Tôi biết anh, anh tên Trần Phong đúng không, nghe nói ba lần đột phá nhưng thất bại, chuyện này thật sự?”

“Còn có, anh mấy ngày hôm trước ở Thục đại, đánh gục Ngô Địch, là thật sao?”

“Anh hẳn 1 mét 8 đi, chờ khi tôi 18 tuổi, hẳn cũng cao như vậy……”

“Oa, vòng cổ này của anh thật đặc biệt, trên đó còn có cái đầu nâu kìa !”

……

Phải nói, tiểu quỷ gia này thật đúng là nói nhiều, Trần Phong một câu chưa nói xong, hắn đã sa sả một đống lớn.

Thục Tiểu Uyển bày ra vẻ mặt áy náy, cô cũng không chịu nổi tính cách này của em trai cô, nhưng rõ ràng hắn không có ác ý.

Trần Phong thật ước hắn có thể có điểm ác ý, để chính mình lấy cớ cho hắn ăn cấm ngôn phù.

……

Hôm nay có thể coi là ngày đặc biệt, vì tùy giai đoạn, hay tâm tình mà Gia Cát Thăng Long sẽ chọn ra một ngày ngẫu nhiên để cùng các hậu bối giảng thuật. Ở Thục Trung, thậm chí toàn bộ Hoa Quốc ông đều vô cùng có danh tiếng địa vị, khóa học của ông ngay cả Dị vương cảnh giới đều muốn nghe.

Cho nên dưới Dị vương cảnh, càng khao khát.

Hôm nay khóa giảng chủ yếu hướng về tầng lớp Tông sư cảnh giới, cho nên mấy con cháu thế gia đại gia tộc đến rất nhiều. Độ tuổi chỉ chừng 35 đổ lại. Đương nhiên nếu so với thiên tài Thục Tiểu Uyển thì tất nhiên không bằng.

Ngay cả Đỗ Toa Toa, hiện tại cùng lắm mới chỉ 8 sao Tông Sư cảnh giới mà thôi, đem đứng cạnh Thục Tiểu Uyển chênh lệch rõ ràng.

Có mặt tại đây, trên cơ bản đều là 8, 9 sao Tông Sư cảnh, con cháu đại gia tộc, tin tức linh thông, người bình thường gia căn bản không có cơ hội tới chỗ này.

Mục đích họ đến để tiếp thu kinh nghiệm tài nguyên sớm đột phá cảnh giới. Cho nên, với Thục Tiểu Uyển mà nói, hoàn toàn vô dụng.

“Các người nói xem, chút nữa Gia Cát lão tiền bối sẽ đưa chúng ta thứ gì?”

Thục Tiểu Hiệp mặt đầy khát khao kỳ vọng, “Nghe nói năm trước, Gia Cát tiền bối tặng một viên Cự thể đan, theo đó, đám người này liền có thể đột phá Đại tông sư cảnh. Nếu bây giờ cũng được may mắn như vậy thì tốt biết bao! ".

Cự thể đan là cái gì, Trần Phong cũng không rõ lắm. Dẫu sao, thế giới dị năng này, vật đặc biệt này nọ không thiếu.

Bạn đang đọc Ta Từ Thiên Giới Du Học Trở Về ( dịch) của Quỷ Cốc Tiên Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.