Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay Đổi Vị Trí Cho Nhau

Phiên bản Dịch · 1786 chữ

Chương 48: Thay Đổi Vị Trí Cho Nhau

Lâm Đức đưa mắt nhìn về phía Phó tổng, cũng chính là người đã giúp mình lúc trước.

Người này chính là núi dựa của anh ta.

Núi dựa của anh ta đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cấp dưới của mình bị người khác xẻ thịt lột da, nếu để vậy thật thì sau này còn chút quyền uy gì ở công ty nữa chứ.

Phó tổng khoát tay một cái:

"Đủ rồi, kết thúc tại đây thôi. Ai nấy đều cố gắng dốc sức vì công ty, cố gắng tạo nên hiệu quả và lợi ích mà thôi, nào có nhiều mưu mô như vậy. Đầu đuôi câu chuyện hẳn nên bắt đầu từ việc Trần Phong xin nghỉ bệnh, nhưng lại bị đồng nghiệp bắt gặp đang đi net. Lâm Đức cho rằng thái độ làm việc của Trần Phong có vấn đề, nên mới tìm mọi cách để Trần Phong nghỉ việc, có đúng không?"

Lâm Đức liên tục gật đầu:

"Đúng đúng! Tôi thừa nhận, tôi xử lý mọi chuyện chưa được chu toàn, nhưng tôi chỉ dùng quy định của công ty để nói chuyện với cậu ta thôi. Chuyện đắc tội với ngôi sao cũng chỉ là trùng hợp. Trong công ty, Trần Phong cũng chẳng bạn bè với ai, cũng chẳng tiếp xúc với ai, vậy thì làm sao tôi có thể biết được cậu ta lại có người quen trong giới giải trí đây."

Cuối cùng, Tằng Quan Lâm đưa ra quyết định, coi như tạm thời kết thúc mọi chuyện tại đây:

"Thôi được rồi, Lâm Đức, rốt cuộc anh có tính kế hay không thì chỉ có anh mới biết được, chuyện này để nói sau đi."

Ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc của Tằng Quan Lâm bị thư ký đẩy ra.

Vẻ mặt của thư ký có chút kinh hoàng, muốn nói lại thôi.

Tằng Quan Lâm cau mày:

"Nói đi."

"Mạch Huy, người đại diện của Hà Gia Kỳ, vừa mới liên lạc, nói rằng bọn họ đã cân nhắc kĩ lưỡng, cảm thấy không thể chấp nhận làm công việc ngoài hợp đồng, cũng chính là đại sứ thương hiệu cho sản phẩm tài chính sắp tới, cho nên, bọn họ hy vọng có thể đàm phán chấm dứt hợp đồng với chúng ta."

"Cái gì?"

Tằng Quan Lâm giật nảy mình.

Vì khởi động hạng mục này, ông ta đã vay hơn trăm triệu tiền vốn.

Hiện tại, mọi chuyện đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, chờ sau khi kết thúc buổi đàm phán hôm nay, ông ta sẽ khởi động một khoản vay cho thuê với đối tác của mình.

Mà bây giờ, đại sứ thương hiệu lại muốn rút lui, sao có thể!

"Nói cho bọn họ biết, đây là chuyện không thể! Tôi, Tằng Quan Lâm, tuyệt đối không đồng ý! Nếu như bọn họ không làm theo hợp đồng, thì cứ ở đó mà chờ hầu tòa đi! Đàm phán chấm dứt hợp đồng? Nằm mơ!"

Thư ký bất đắc dĩ nói:

"Chủ tịch, tôi cũng đã nói với Mạch Huy như vậy. Nhưng anh ta lại bảo, nếu phải thực hiện theo điều khoản hợp đồng, thì chúng ta cũng phải tuân thủ nghiêm chỉnh theo hợp đồng. Hà Gia Kỳ có thể trở thành đại sứ thương hiệu cho công ty chúng ta, cũng sẽ dựa theo điều khoản, hỗ trợ quảng bá thương hiệu chung cư của công ty chúng ta, nhưng sẽ không bao giờ tham dự bất kỳ hạng mục nào liên quan đến hỗ trợ cho vay để thuê phòng."

"Chuyện này..."

Tằng Quan Lâm trầm mặc.

Lúc trước, khi ký hợp đồng lúc, bọn họ đã cố ý che giấu chuyện này, bởi vì trong những năm gần đây, những nền tảng cho vay trực tuyến thường xuyên gặp phải tình trạng khó khăn khi rút tiền mặt, thậm chí ông chủ còn bỏ trốn, rủi ro ở hạng mục này rất cao, bọn họ sợ Hà Gia Kỳ biết được, sẽ không đồng ý làm đại sứ thương hiệu.

Sau đó, hợp đồng được ký. Mặc dù lúc đó Hà Gia Kỳ đã nhận ra, có chút không vui, nhưng bọn họ lại tăng thêm không ít tiền, nên vẫn bóp mũi chịu đựng.

Hiện tại, nếu dựa theo hợp đồng để nói chuyện, thì Duyệt Lai nắm chắc bàn thua.

Hai người bọn họ cũng không phải kẻ thích phí lời, phía sau còn có tập đoàn giải trí lớn làm núi dựa, còn thêm bộ tư pháp bên kia, cũng chẳng phải là loại ngồi không.

"Hiện tại, Hà Gia Kỳ và Mạch Huy đang ở đâu? Tôi muốn tự mình đàm phán với bọn họ!"

Tằng Quan Lâm nhanh chóng quyết định.

Thư ký đáp:

"Ở quán cà phê dưới lầu, vẫn chưa đi."

Tằng Quan Lâm đảo mắt nhìn một vòng, chỉ định vài người:

"Các anh đi cùng tôi xuống dưới."

Sau đó, dường như ông ta chợt nhớ tới cái gì, chỉ chỉ Lâm Đức:

"Anh cũng đi cùng chúng tôi đi."

Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng Lâm Đức không dám cự tuyệt, chỉ ủ rũ cúi đầu theo sau mọi người.

Bước chân của Phó tổng chậm lại, dừng bên cạnh anh ta, thấp giọng nói:

"Việc đã đến nước này, cậu cũng đừng chống đối vô ích. Đợi lát nữa, cậu hãy xin lỗi người ta, thái độ phải thành khẩn vào. Chắc chắn Tằng tổng sẽ có sắp xếp đối với Trần Phong, nhưng bất kể kết quả có thế nào, thì cậu cũng không được khó chịu ra mặt, bằng không, ngay cả tôi cũng chẳng giúp được cậu đâu."

Lâm Đức gật đầu: "Tôi hiểu."

Trong quán cà phê dưới lầu, Trần Phong đang chuẩn bị cáo từ, thì nghe thấy vài tiếng xôn xao.

Hắn ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tằng Quan Lâm dẫn đầu đoàn người từ phía hành lang đang đi tới.

Vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc.

"Hà tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút."

Tằng Quan Lâm là người cầm lái của Duyệt Lai, từ phong cách nói chuyện đến xử lý công việc đều rất dứt khoát, nên chỉ vừa gặp mặt liền đi thẳng vào vấn đề.

Hà Gia Kỳ cũng chẳng làm khó dễ, bày ra tư thế mời:

"Mời ngồi."

Mỗi bàn có 4 ghế ngồi, Hà Gia Kỳ và Mạch Huy ngồi một bên, Trần Phong ngồi phía đối diện, thế nên, Tằng Quan Lâm vừa ngồi xuống chính là ngồi bên cạnh Trần Phong.

Những người còn lại giống như một đám người hầu, toàn bộ đều lui về sau, đứng sau lưng hai người.

Không hổ là chủ tịch, mặc dù có chút tức giận, nhưng Tằng Quan Lâm vẫn giữ vững phong độ, chủ động chào hỏi:

"Chào cậu, Trần Phong."

Trần Phong có chút mất tự nhiên.

Mặc dù đối phương và mình đã chẳng còn quan hệ gì nữa, nhưng dù thế nào thì Trần Phong cũng làm việc ở Duyệt Lai hơn nửa năm, thường xuyên gặp mặt vị chủ tịch Tằng Quan Lâm trong các cuộc họp của công ty, cũng từng chứng kiến không ít lần chủ tịch mắng người, nên suy cho cùng, hắn vẫn có chút áp lực.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Trần Phong đã điều chỉnh được tâm tình, ôn hòa đáp:

"Chào ngài, Tằng tổng."

Tằng Quan Lâm lại gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Ông ta xoay người, đặt trọng tâm câu chuyện lên Mạch Huy và Hà Gia Kỳ phía đối diện:

"Ý tứ của hai vị, tôi đã hiểu. Nhưng tôi hy vọng hai vị cân nhắc kĩ thêm chút nữa, công ty chúng tôi vì xúc tiến hạng mục này mà tốn không ít tâm tư. Cụ thể sách lượt hạng mục thế nào thì hẳn hai vị đã xem qua rồi.

Công ty chúng tôi thật sự rất có thành ý, cũng một lòng muốn hoàn thiện hạng mục phòng cho thuê hỗ trợ vay tài chính này thật tốt.

Quy mô của Duyệt Lai như thế nào, hai vị cũng hiểu rõ. Chắc chắn sẽ không có chuyện chúng tôi mổ gà lấy trứng. Cho nên, lo lắng của hai vị là vô ích."

Mạch Huy ho nhẹ một tiếng:

"Tằng tổng, chuyện này không thể tính là lo lắng được. Chúng tôi quyết định như vậy, đều bởi vì đã cân nhắc kĩ trên nhiều phương diện."

Vừa nói, Mạch Huy vừa đưa ánh mắt nhìn Trần Phong.

Tằng Quan Lâm thấy vậy cười ha ha một tiếng:

"Đây đều là chuyện nhỏ. Chuyện của Trần Phong và Lâm Đức, tôi đã biết rõ. Như thế này đi, bắt đầu từ hôm nay, Lâm Đức bị xuống chức, trở thành nhân viên nghiệp vụ cơ sở, phụ trách mở rộng thị trường khu Kiến Hoa. Trần Phong đảm nhiệm vị trí quản lý khu công nghệ cao của công ty tôi."

Đang nấp phía sau, sắc mặt Lâm Đức trở nên tái mét như gặp trúng quỷ!

Chỉ với một câu của chủ tịch, bao nhiêu mồ hôi công sức để leo lên vị trí hiện tại đã đổ sông đổ biển!

Vẫn bị giáng một gậy!

Nhân viên mở rộng thị trường là cái quái gì! Nói trắng ra chính là một nhân viên kinh doanh, mỗi ngày phải gọi điện hỏi chủ nhà có tiếp tục thuê nữa hay không, còn chẳng bằng một quản lý chung cư.

Nhưng Trần Phong lại không tiếp nhận:

"Cám ơn ý tốt của Tằng tổng, có điều, tôi đã từ chức rồi. Có thăng chức làm quản lý cấp cao hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, sau này tôi muốn bước đi trên con đường của chính mình. Bồi thường lúc trước của quý công ty, tôi đã rất hài lòng rồi."

Đi cũng đã đi rồi, Trần Phong chẳng có hứng thú nhai lại.

Cái ghế quản lý mà Lâm Đức coi trọng như sinh mạng, nhưng trong mắt của Trần Phong, nó lại chẳng khác nào đống rác hôi thối bẩn thỉu.

Tằng Quan Lâm đã sớm dự liệu, quay đầu liếc nhìn Lâm Đức.

Lâm Đức hiểu ý, vì giữ cái ghế dưới mông, anh ta cũng chẳng cần giữ gìn mặt mũi gì cả.

Lâm Đức bước lên phía trước, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, thụp một tiếng quỳ gối trên mặt đất.

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch) của Hỏa Trung Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 794

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.