Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rốt Cuộc Anh Tính Làm Gì?

Phiên bản Dịch · 1817 chữ

Chương 31: Rốt Cuộc Anh Tính Làm Gì?

"Nghĩ đi đâu thế hả?" Trần Phong vờ như đang nổi đóa, "Tôi là loại người như vậy sao?!"

Chung Lôi lắc đầu: "Không đâu."

"Điều tôi muốn đánh cuộc là liên quan tới cô, không phải, liên quan tới tôi, là bài hát mới của tôi. Nếu như có cơ hội, chúng ta lại hợp tác hoàn thành bài tiếp theo nhé, vẫn theo lệ cũ, vẫn giữ lại kiểu chia hoa hồng này."

Chung Lôi ngớ người:

"Bài tiếp theo? Anh viết xong rồi?"

Trần Phong chẳng biết xấu hổ mà gật đầu

"Cơ bản là hoàn thành rồi."

"Anh như thế là quá năng suất luôn ấy!" Cô nàng che miệng ngạc nhiên.

Trần Phong tỏ ý cô không cần phải nhiều lời, tôi biết mà.

"Vậy, nếu như tôi thắng thì sao?"

"Nếu như cô thắng, tôi sẽ viết cho cô một ca khúc!"

Chung Lôi giận sôi:

"Thắng thua như thế có khác gì nhau đâu!"

Trần Phong ho khan hai tiếng:

"Khác nhau ở tỷ lệ phần trăm hoa hồng, tôi sẽ nhường cô."

"Ồ." Chung Lôi bắt đầu cân nhắc.

Hai phút sau, Trần Phong cúi đầu nhìn đồng hồ:

"Chỉ còn một phút nữa là đến 10h rồi."

Chung Lôi nghiến răng: "Được!"

Trần Phong cười ha hả.

10h, điện thoại Chung Lôi đúng lúc vang lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ.

"A lô?" Cô nàng nửa tin nửa ngờ nhấc máy.

"Xin chào, xin hỏi đây có phải là cô Chung Lôi không? Tôi là quản lý bộ phận chủ quản bản quyền của Cool Song, Lâm Hữu Ích, ngày hôm qua chẳng phải chúng ta đã hẹn rằng 10h hôm nay sẽ gặp mặt sao? Tôi vẫn đang ở phòng làm việc chờ cô đây, sao cô vẫn chưa tới?"

Nét mặt Chung Lôi trở nên kỳ quái, dùng ánh mắt như nhìn quái vật liếc Trần Phong.

Có quỷ!

Am hiểu đạo lý đối nhân xử thế kiểu gì mà như tiên đoán thế này?

Anh là Gia Cát Lượng chuyển thế sao!

Lại đoán chính xác như vậy!

Chung Lôi đang muốn nói lời từ chối, tỏ ý rằng không muốn ký nữa, thì Trần Phong đang ngồi ở đối diện cô nàng lại khoát tay lia lịa, liều mạng nháy mắt, tỏ ý cứ từ từ xem sao đã.

Trong điện thoại, Chung Lôi chỉ ậm ừ ngắc ngứ, không biết phải trả lời như thế nào.

Với tính tình của cô nàng, sẽ thẳng thắn huỵch toẹt, nhưng hiển nhiên, Trần Phong lại muốn lập lờ.

Đôi mắt đẹp của Chung Lôi trợn to, trừng trừng Trần Phong, ánh mắt kia như biết nói, rằng rốt cuộc anh định làm cái gì thế hả?

"Chung Lôi? Cô đâu rồi? Tín hiệu không được tốt lắm sao?"

Bên kia điện thoại, Lâm Hữu có chút lo lắng, thúc giục.

Lúc này, Trần Phong đã đứng lên, nhưng lại hơi do dự.

Dưới tình thế cấp bách, Chung Lôi đưa tay ra, khẽ véo bên hông hắn một cái.

Trần Phong giả vờ bị đau, hít hít, lật đật đặt mông ngồi bên cạnh cô nàng, cũng chẳng thèm để ý cái gì mà "nam nữ thụ thụ bất thân", áp sát một bên tai của cô nàng, thì thầm: "Đừng thẳng thừng từ chối đối phương, cô cứ bảo hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, lúc sáng vừa đi ra ngoài gấp, nên bây giờ không có ở Hán Châu."

Chung Lôi căn bản không biết dụng ý của hắn, nhưng vẫn trả lời với bên kia như thế.

Lâm Hữu Ích im lặng chừng mười giây, mới tiếp tục nói:

"Thật đáng tiếc."

Hai tai Chung Lôi hơi ửng hồng, cũng không biết là do Trần Phong thì thầm thổi hơi nóng bên tai, hay là lúng túng vì lần đầu tiên nói dối.

"Xin lỗi Lâm tổng nhé, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chưa kịp thông báo cho quý công ty, thật ngại quá."

"Không sao đâu, hay là chúng ta lại hẹn vào ngày khác nhé? Chung tiểu thư cứ cho tôi một thời gian thích hợp, tôi sẽ sắp xếp."

Trần Phong lại dặn Chung Lôi nói thế nào:

"Cô nói cho anh ta biết, là tình huống bên này khó lòng dứt đi được, phải đợi đến ba ngày sau mới có thể có thời gian. Giọng điệu phải thật thành khẩn, xin lỗi thật chân thành, như thể đang thiếu nợ 8 -10 vạn vậy đó."

Yêu cầu của Trần Phong về giọng điệu, hiển nhiên đã làm khó Chung Lôi - một đứa bé ngoan không giỏi diễn trò.

Cô nàng phải dùng hết sức bình sinh mới miễn cưỡng đạt yêu cầu mà đáp lại bên kia, nhưng giọng điệu có đạt được hiệu quả mà Trần Phong mong muốn hay không thì cô nàng không chắc.

Mà ở bên kia, Lâm Hữu Ích phiền não hồi lâu, mới tỏ vẻ tiếc nuối, cuối cùng mới cúp điện thoại, còn chúc Chung Lôi hết thảy thuận lợi.

Chung Lôi quăng điện thoại lên bàn trà, đang định xê dịch sang chỗ khác, để Trần Phong dựa gần như vậy, cô nàng không quen, lại phát hiện Trần Phong đã sớm nhanh chân, ngồi về phía đối diện.

Cô nàng trừng mắt nhìn đối phương: "Nói đi, rốt cuộc anh tính làm gì?"

Trần Phong suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Xế chiều hôm nay, Lâm Hữu Ích sẽ gọi lại cho cô, hơn nữa, còn đưa ra điều kiện tốt hơn."

"Hả?"

"Diễn xuất vừa rồi của cô chỉ đạt mức trung bình, nói chuyện lắp ba lắp bắp, cứ giấu giấu diếm diếm, kẻ đần cũng biết trong lòng cô có quỷ. Nhưng chính nhờ như vậy, sẽ khiến Lâm Hữu Ích có một ảo giác, rằng Cool Song xuất hiện đối thủ cạnh tranh, trừ bọn họ ra, cô còn có lựa chọn khác! Do đó, để thuận lợi bẫy chết cô, Lâm Hữu Ích nhất định sẽ tăng thêm điều kiện ưu đãi."

"Thế mà anh cũng đoán ra!" Chung Lôi đột nhiên cảm thấy móng tay của mình hơi hơi ngứa.

Trần Phong gật đầu:

"Ừm, đây là suy đoán dựa trên logic của kẻ xấu. Cô chỉ cần biết được động cơ của đối phương, là có thể dựa vào đó mà nắm được bước đi tiếp theo của đối phương."

Trần Gia Cát lại tiếp tục không biết xấu hổ, cố làm ra vẻ thần bí.

"Tôi không tin!"

"Lại muốn cá cược?"

"Đúng vậy!"

"Lần này lại muốn cược cái gì?"

"Nếu như anh đoán đúng, tôi sẽ không so đo chuyện anh chiếm tiện nghi của tôi khi sáng nữa."

Trần Phong thở dài:

"Hóa ra cô vẫn so đo trong lòng à?"

"Nói nhảm, gặp phải chuyện như thế, ai mà không khó chịu chứ! Tôi còn tính đợi xong chuyện này, sẽ chuyển nhà nữa cơ. Cứ xa lạ như lúc trước thế mà lại tốt, chứ cứ như bây giờ thì thật bất tiện."

Trần Phong gật đầu:

"Có vẻ có lý. Nhưng nếu cô thắng thì sao?"

"Nếu như tôi thắng, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

Chung Lôi cười đắc ý:

"Chính là, sau này nếu tôi có thắc mắc gì về âm nhạc, thì có thể hỏi anh, anh không được giả ngu như lần trước nữa."

Hóa ra, ý định bái Trần Phong làm thầy không biến mất, mà càng lúc càng kiên định.

Có điều, lần trước cô nàng bị Trần Phong dùng Thái Cực Quyền lừa gạt, nên cô nàng vẫn chưa có cơ hội hỏi lại, bây giờ, cơ hội lại tới.

Trần Phong gượng cười:

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi chẳng theo trường lớp đào tạo bài bản nào cả, việc viết ca khúc hoàn toàn dựa vào linh cảm chợt lóe, so với cô chính là hai con đường hoàn toàn khác nhau, không thể dạy cô được cái gì đâu."

"Mặc kệ, tôi cũng đâu có nói muốn bái anh làm thầy đâu. Tôi nói là, nếu như tôi có thắc mắc gì, mà nằm trong phạm vi năng lực của anh, thì anh phải giải đáp cho tôi. Nếu không, tôi sẽ dọn đi."

Vừa nói, cô nàng vừa ưỡn ngực.

Cái tư thế này, dường như tỏ ý rằng "nếu như tôi mà dọn đi, anh sẽ không có đậu hủ ngon như vậy để ăn đâu" vậy.

Dĩ nhiên, Trần Phong không dám nghĩ nhiều theo cái hướng kia, hắn biết rõ cái này rất có thể chỉ là suy nghĩ chủ quan do mình ấm đầu mà thôi.

Với tính cách của Chung Lôi, không thể nào tỏ thái độ kiểu đó được.

Nhưng không thể không nói, cái này tựa như chính là sự thật.

Mặc dù không có ý định tán gái, nhưng khi Trần Phong nhớ tới cảnh đẹp thoáng qua lúc sáng, xúc cảm mãnh liệt kia, quả là không nỡ bỏ.

Đương nhiên, hắn còn có một lý do quan trọng hơn, hiện tại hai người tạm thời vẫn ở cùng một chỗ, hắn chính là dựa vào Chung Lôi làm trung gian để thay đổi lịch sử, chơi đùa tương lai.

Trong mộng ở ngàn năm sau, hắn không thể tìm được tài liệu về lịch sử, mà bản thân chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nếu hắn muốn biết con đường của chính mình, thì chỉ có thể dựa trên manh mối tìm được từ tiểu sử của Chung Lôi.

Là một người dựa vào "cọ nhiệt" (mượn sự nổi tiếng, sự quan tâm của công chúng đối với một ngôi sao đình đám để tạo sức nóng) mà sống, chính là yếu ớt như thế, vừa đáng thương vừa bất lực.

"Được rồi, cá thì cá."

Trần Phong đáp ứng.

Chung Lôi lộ vẻ tự mãn.

Thực ra trong lòng cô nàng vẫn tán thành với phán đoán của Trần Phong, nhưng cô nàng không tin có thể anh có thể đoán đúng những hai lần như vậy được.

Nói trưa liền trưa, anh tưởng anh đang cầm remote của người khác sao?

Biết đâu Lâm Hữu Ích sẽ giữ được bình tĩnh, đợi được đến ngày mai thì sao?

Như vậy, Trần Phong sẽ thua.

Về chuyện dọn nhà đi, cô nàng chỉ tiện miệng nói cho oai mà thôi.

"Được rồi, cứ tạm coi là anh lại đúng. Nếu buổi chiều anh ta lại gọi tới, đưa ra điều kiện tốt hơn, thì có nghĩa lý gì đâu? Chẳng phải chúng ta cũng sẽ từ chối sao?"

Chung Lôi suy nghĩ một chút, lại hỏi.

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch) của Hỏa Trung Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 835

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.