Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu lầm nho nhỏ

Phiên bản Dịch · 1697 chữ

Phòng khách biệt thự.

Trên chiếc ghế sofa lớn theo phong cách phương tây sang trọng và xa xỉ, Cổ Phàm cực kỳ hưởng thụ ngồi ở trên bắt chéo hai chân.

Một tay hắn cầm quả táo mới từ trong tủ lạnh lấy ra, một cái tay khác cầm dao ngắn tinh chuẩn gọt vỏ táo thành một cái dải dài mảnh, lưỡi dao chuyển động tựa như một bông hoa và mọi thứ rơi xuống, quả táo cũng được chia làm nhiều múi rơi vào trên đĩa.

Hắn nhàm chán mở ti vi, trùng hợp trên TV đưa tin chính là sự kiện ẩu đả hôm nay, cả thành phố đều khởi động lệnh truy nã Cổ Phàm, mà hắn nhìn thấy bản đưa tin này lại không có chút bối rối nào, dường như tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.

Tự tin! !

Loại tự tin này đến từ sức mạnh cường đại, giống như tất cả đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay.

Cổ Phàm có một chút điên cuồng, làm cho người ta nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, còn có một loại lý trí tĩnh táo như ác ma tao nhã, khiến người ta không cách nào nhìn thấu Cổ Phàm, giống như một vực sâu hắc ám.

Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Vũ Hân cuối cùng cũng đi từ cầu thang lầu hai xuống.

Tất cả xảy ra trong buổi tối hôm nay làm nàng cực kì rung động, kiêng kị nhìn bạn học bình thường ngày xưa này, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy hắn vậy.

Trước không nói đến Cổ Phàm rốt cuộc làm thế nào xâm nhập vào phòng của mình, chỉ tính thủ pháp làm việc vừa nãy và sự kinh nghiệm, còn có tâm tính bình tĩnh đến cực hạn, đều đang thể hiện ra trong lồng ngực Cổ Phàm có một trái tim mang tố chất siêu quần! !

Sau khi suýt chút nữa giết người rồi bị truy nã, hắn làm sao còn có thể duy trì mỉm cười ngồi trên ghế salon trong nhà mình, hơn nữa còn gọt táo xem tivi? ?

Lâm Vũ Hân ức chế không nổi rung động trong lòng, không khỏi hỏi:

-Ngươi thật sự là Cổ Phàm à? ?

Cổ Phàm nhún vai:

-Như cô nhìn thấy, ta thật sự là Cổ Phàm, chỉ là. . . Ta đã không còn là kẻ yếu trước đây.

Kẻ yếu? ?

Cổ Phàm trước kia quả thật là có thể dùng kẻ yếu để hình dung, thế nhưng hắn làm thế nào thay đổi nhiều như vậy trong vòng một đêm? ?

Lâm Vũ Hân hít sâu mấy lần.

Cổ Phàm trở thành bộ dáng hiện tại này, hơn phân nửa là bởi vì nguyên nhân “thất tình", nàng tận lực chậm lại ngữ khí của mình, an ủi:

-Cổ Phàm, ta biết chuyện của Cố Tuyết Nhu hôm nay làm ngươi rất khó chịu, chẳng qua ngươi cũng không nên cực đoan như vậy.

-Chúng ta không có thù hận gì, thậm chí có thể trở thành bạn bè, ngươi nhất định phải tỉnh táo lại, không nên làm việc gì ngu ngốc nữa.

Lâm Vũ Hân cảm thấy loại tên điên cực đoan này là do bị kích động, chỉ có dùng chính sách lôi kéo mà dỗ dành, bằng không hắn mà kích động không chắc sẽ làm ra việc gì càng quá đáng hơn, thậm chí là giết chết mình ở trong biệt thự này! !

Cổ Phàm lại khinh thường cười lạnh một tiếng, cắt ngang an ủi Lâm Vũ Hân, nói:

-Cố Tuyết Nhu, ả còn chưa xứng, ta sở dĩ tới nơi này, là vì. . . cô! !

Cái gì? ?

Cổ Phàm tới đây, vì là mình? ?

Hắn muốn làm gì, tìm mình thì được cái gì! !

Tiền?

Thân thể?

Thậm chí là ——tính mạng! !

Thật sự nhất định phải phản kháng, nếu không nói không chừng Cổ Phàm sẽ làm ra chuyện thất thường gì! !

Đại não Vũ Hân nhanh chóng chuyển động, trong lòng nàng dâng lên một cỗ dục vọng cầu sinh mạnh mẽ, đột nhiên cấp tốc bỏ chạy.

Trong một góc phòng đặt thứ vũ khí nàng am hiểu nhất ——cung! !

Nàng thân là vận động viên bắn cung, sự phán đoán tỉnh táo đương nhiên nữ nhân khác không thể so sánh, trong một góc phòng khác, còn đặt túi trang bị của nàng, bên trong có toàn bộ dụng cụ bắn cung! !

Hơn nữa, túi trang bị cung tiễn cách mình tương đối gần, trước khi Cổ Phàm đuổi tới nàng sẽ có thể lấy được cung tiễn, đến lúc đó người sợ hãi lập tức nên là Cổ Phàm.

Sa sa sa! !

Dép lê rớt mất một chiếc cũng không để ý, trong hoảng sợ Lâm Vũ Hân giữ vững vẻ bình tĩnh, âm thanh khóa kéo theo đó truyền tới, một tay Lâm Vũ Hân thậm chí đã nắm đến chuôi cung tiễn.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một đường ánh sáng sắc bén từ đằng xa bay đến.

Phập! !

Ánh dao lóe lên, trên tay Lâm Vũ Hân xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, con dao ngắn trong tay Cổ Phàm vậy mà chính xác đâm xuyên qua khoá kéo túi trang bị, cũng khiến cho nó bị đâm xuyên dính trên sàn nhà bằng gỗ, làm cho tạm thời không cách nào lấy ra thiết bị chứa trong đó.

Phóng dao? ?

Phóng dao cực kỳ chính xác! !

Nếu chếch lên một chút, chỉ sợ cũng đã bắn trúng người Lâm Vũ Hân.

Lâm Vũ Hân kinh hô một tiếng, ngay trong nháy mắt này Cổ Phàm đã chạy đến bên cạnh nàng.

Cổ Phàm nhảy lên đánh tới ép Lâm Vũ Hân trên mặt đất, bàn tay mơn trớn da thịt hương vị ngọt ngào trơn nhẵn, theo xương sườn bỏ qua cái cổ thẳng trắng trẻo, sau đó chuẩn xác khóa lại khớp xương cánh tay.

Khớp xương sụn bị khóa, cánh tay đau đớn làm cho Lâm Vũ Hân kêu lên một tiếng, nhưng Cổ Phàm lại không có bất kỳ thương hương tiếc ngọc gì, vài ngón tay xẹt qua xương quai xanh lập tức bóp lấy yết hầu của nàng. ..

Quan Tiết Kỹ!

Đây là kỹ xảo cận chiến thực dụng nhất Quan Tiết Kỹ, một khi khóa chặt địch nhân lập tức không cách nào tuỳ tiện trốn thoát.

-Ta đã nói, không nên động.

-Nếu không bị thương sẽ chỉ là cô.

Giọng nói của Cổ Phàm trở nên lạnh giá và vô tình, ngón tay hắn cũng siết chặt mấy phần, khiến hô hấp Lâm Vũ Hân trở nên không thông, sợ hãi một lần nữa bao vây nàng.

Sợ hãi càng thêm dày đặc bao quanh Lâm Vũ Hân.

Nàng không ngờ Cổ Phàm mạnh như vậy, có trời mới biết tại sao hắn có thể có kỹ xảo cận chiến quyết đoán tàn nhẫn như thế, nước chảy mây trôi không cho người ta bất cứ cơ hội nào, động tác một mạch mà thành khóa lại khớp xương chế trụ chính mình? ?

Đây thật sự giống như là bậc thầy chiến đấu trong phim ảnh! !

Thâm tàng bất lậu*!

(*Thâm tàng bất lậu: tính tình, tài hoa, mưu kế ẩn sâu không ai biết)

Cổ Phàm ẩn giấu quá sâu, hóa ra hắn có thân thủ mạnh như vậy lại luôn ẩn nhẫn, chẳng lẽ nói thiếu niên này còn có thân phận khác...

Lâm Vũ Hân bắt đầu loạn tưởng, thậm chí tưởng tượng Cổ Phàm thành sát thủ máu lạnh ẩn tàng trong trường học.

Một người nhìn bên ngoài hiền lành, trên thực tế lại là sát thủ không có tình cảm.

Hôm nay mình sẽ chết ở nơi này sao? ?

Lâm Vũ Hân nhắm mắt lại, chờ đợi Cổ Phàm tiếp tục xử trí.

Vậy mà Cổ Phàm lại lần nữa chậm rãi buông lỏng nàng, hơn nữa rút đi lưỡi dao rồi một cước đá túi trang bị ra thật xa, lạnh lùng nói ra:

-Đây là lần cuối cùng ta tha cho cô, cô nhất định phải tin rằng vô luận phản kháng bao nhiêu lần, kết quả cũng giống nhau, nhưng lần tiếp theo ta thật sự sẽ ra tay độc ác! !

Lại thêm một cơ hội?

Cổ Phàm quá tự tin, Lâm Vũ Hân cảm giác được mình giống như chim nhỏ bị bóp chặt yết hầu, bay thế nào cũng bay không ra lòng bàn tay Cổ Phàm.

Không thể tin được.

Cổ Phàm ở bên cạnh, quả thực làm Lâm Vũ Hân cảm thấy tuyệt vọng.

Mặc dù nàng là Á quân thi đấu bắn cung quốc tế, nhưng đối mặt kỹ xảo cận chiến cực mạnh của Cổ Phàm, vẫn là quá non nớt.

Bình tĩnh, lý trí, yên lặng, lạnh nhạt, tự tin, cường đại! !

Dùng những từ ngữ này để hình dung Cổ Phàm, không có chút nào quá đáng.

Thiếu niên này. . . Hắn làm sao lại có tâm tính đáng sợ như thế, còn có kỹ xảo chiến đấu mạnh mẽ như vậy?

Sau này ai dám nói Cổ Phàm là một tên vô dụng, Lâm Vũ Hân phải tát cho người đó một cái.

Nhưng nàng làm sao mà biết, Cổ Phàm cho dù nhìn vẫn là Cổ Phàm như trước, nhưng linh hồn đã là hắn của mười năm sau!

Trong tai hoạ đen tối, vô số lần trở về từ cõi chết, vô số lần điên cuồng giết chóc, không biết bao nhiêu địch nhân và quái vật chết dưới tay Cổ Phàm, mới luyện thành một thân kỹ xảo cận chiến mạnh mẽ như thế này.

Cuối cùng Lâm Vũ Hân cũng đành chịu ngồi vào trên ghế sa lon, nàng hít một hơi:

-Cổ Phàm, ta thừa nhận ngươi lợi hại, ngươi rốt cuộc muốn cái gì, tiền à? ?

-Hay là. . . thân thể của ta? ?

Bạn đang đọc Kẻ Đến Từ Địa Ngục (Dịch) của Chính Nghĩa Địch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật S11005
Lượt thích 10
Lượt đọc 483

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.