Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì nó mà đến?

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Lần đầu tiên của mình...

Chẳng lẽ sẽ bị nam nhân trước mắt, lấy loại phương thức này cướp đi sao? ?

Lâm Vũ Hân nghĩ đến đây, thân thể đã nhịn không được run một chút.

Nàng nhận được gia giáo tốt đẹp vẫn luôn giữ mình trong sạch, cho dù trong hoạt động bắn cung hay là thành tích học tập đều cực kỳ xuất sắc, đối với những nam sinh giống như con ruồi theo đuổi mình cơ bản không có chút hứng thú nào.

Cho nên tới bây giờ nàng vẫn còn giữ được sự trong sạch của bản thân.

Lâm Vũ Hân cảm thấy bất đắc dĩ và tuyệt vọng vô cùng, nhưng lúc này Cổ Phàm lại cau mày nhún vai, trong ánh mắt lạnh giá tàn nhẫn vậy mà có một chút vô tội.

-Mọi người đều nói nữ nhân thường xuyên ảo tưởng cảnh mình sẽ bị cưỡng gian, xem ra cô cũng không ngoại lệ.

-Chẳng qua trước mắt ta cũng không có hứng thú đối ngươi, mục đích duy nhất ta đi tới đây chính là muốn một cây cung vừa tay.

Cổ Phàm gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình, Lâm Vũ Hân nghe xong mặt mũi tràn đầy chấn kinh, đồng thời lại vì câu trêu chọc kia làm cho khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt đều đỏ đến mang tai.

Cung? ?

Cổ Phàm đến đây, là vì cung? ?

Thiếu niên này tới đây, vậy mà chỉ để từ nàng có được một cây cung tiễn vừa tay! !

Chuyện này không phải là có chút quá vô lí hay sao, hơn nữa có loại cảm giác như cởi quần đánh rắm, vì một cây cung lại đột nhập vào nhà nàng, doạ cho Lâm Vũ Hân sợ đến như vậy? ?

-Ngươi chỉ vì vậy thôi sao?

-Vì một cây cung mà đột nhập nhà của ta, còn thiếu chút làm cho ta nghĩ rằng tai kiếp hôm nay của mình khó mà thoát, sẽ bị giết chết! !

Lâm Vũ Hân thậm chí có một chút tức giận, mới vừa rồi nàng thật sự bị dọa sợ.

Lâm Vũ Hân đã chuẩn bị cho tình huống kém cỏi nhất. ..

Trong nội tâm nàng tính toán nếu như Cổ Phàm muốn xâm phạm mình thì nên làm cái gì, hay là hắn thật sự giống như sát nhân cuồng ma trong phim ảnh, bởi vì sở thích biến thái mà tàn nhẫn giết chết nàng thì nên làm cái gì?

Cổ Phàm nhún vai, giọng điệu có vẻ hơi suy tư:

-Nếu như ta tìm ngươi muốn một cây cung vừa tay theo cách bình thường, cô nhất định sẽ không cho ta, cũng sẽ không đưa đồ vật cá nhân trân quý cho ta, dù sao sử dụng cung nỏ tại Hoa Hạ cũng cần có giấy phép.

-Hơn nữa. . . trong mắt cô thì ta trước đây chỉ là một kẻ thua cuộc, ngay cả tư cách tiếp xúc ngươi cũng không có nha? ?

Lâm Vũ Hân nghe xong thân thể cứng đờ.

Hắn nói không sai, nếu như Cổ Phàm vẫn là tên thua cuộc ban đầu kia, Lâm Vũ Hân căn bản sẽ không phản ứng với Cổ Phàm, càng không khả năng mạo hiểm phạm pháp, đem cung tiễn do chính mình thật vất vả có được đưa cho Cổ Phàm.

Phải biết những cung tiễn kia có rất nhiều đều là tìm người đặt trước bản số lượng có hạn ở nước ngoài, mỗi một chiếc đều là đồ vật yêu thích, là tâm can bảo bối! !

Lâm Vũ Hân nuốt nuốt nước miếng, thăm dò tính hỏi một câu:

-Ngươi thật chỉ muốn một cây cung thôi sao, lấy để làm gì? ?

Cổ Phàm lộ ra nụ cười có chút nghiền ngẫm:

-Ta đương nhiên chỉ muốn một cây cung mà thôi, nhưng nếu như cô hi vọng bị ta cưỡng gian, ta cũng vui lòng cống hiến sức lực.

-Nhanh đi lấy bảo vật của cô ra đi, nếu như trong quá trình này có động tác lén lút gì, kết quả cô cũng biết rồi đó? ?

Vẻ mặt Lâm Vũ Hân phức tạp, chẳng qua cuối cùng vẫn hít một hơi lựa chọn khuất phục, lấy ra một cái chìa khoá đặc biệt, đi đến gian phòng sưu tập cung tiễn của mình.

. ..

. ..

20 phút sau.

Mười mấy loại cung tiễn kiểu dáng khác biệt bày ra trước mặt Cổ Phàm, đồ sưu tập của Lâm Vũ Hân thật sự là không ít.

Có phản khúc cung chuyên dùng bắn thi đấu, cũng có phục hợp cung thiết lập độ chính xác cao, còn có một ít cung săn bắn kiểu cũ xem như sưu tầm.

Trong quá trình này, Cổ Phàm luôn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm Lâm Vũ Hân.

Cho dù thiếu niên này có được sức mạnh giống như người bình thường, thế nhưng một thân kỹ xảo cận chiến quỷ quyệt tinh xảo kia, còn có phương thức ra tay tàn nhẫn quả quyết, đều giống như sát thủ hàng đầu trong phim ảnh, khiến cho Lâm Vũ Hân không có chút sức phản kháng nào.

May mắn duy nhất là, ác ma Cổ Phàm xâm nhập vào nhà mình, cũng không có ý thật sự thương tổn xâm phạm mình.

Hắn thật sự là vì tìm một bộ cung tiễn vừa tay! !

-Cây phản khúc cung này là do một người bạn ngoại quốc đặt trước bản hạn chế, độ chính xác của nó so với cung bình thường sử dụng thi đấu thì cao hơn không ít. . .

Lâm Vũ Hân nhìn thấy Cổ Phàm không ngừng thử, lặp đi lặp lại duỗi kéo dây cung để kiểm tra, vậy mà đối với loại vũ khí "cung" này rất hiểu rõ, cực kì hiển nhiên là một người trong nghề, không tự chủ được giải thích ra, trong giọng nói còn có một chút tự hào.

-Cây cung săn này tương đối kiểu cổ, vật liệu của nó rất đặc thù, có điều là yêu cầu tương đối cao đối với người sử dụng.

Lâm Vũ Hân không khỏi chủ động giới thiệu, cầm lấy một trường cung kiểu cổ, cây cung có sức mạnh rất lớn, cần người sử dụng có rất lực cánh tay rất mạnh.

Cổ Phàm cũng hứng thú, chẳng qua đo thử một chút lập tức nản chí.

Nguyên nhân là thân thể này của mình vẫn là quá yếu ớt, cây trường cung kiểu cổ này cho dù sức mạnh cực lớn, nhưng Cổ Phàm cũng không đủ lực kéo động dây cung.

Cuối cùng, Cổ Phàm tìm tới một cây phục hợp cung dùng để đi săn.

Thân cung sử dụng kim loại nhẹ hiếm thấy mà làm, toàn thân trôi chảy mà kiên cố, hơn nữa thuận tiện mang theo.

Quan trọng nhất là, cây cung này chuyên môn dùng để săn dã ngoại mà làm ra.

Hai bên thân cung giảm bớt bánh răng cũng giảm bớt rất lớn lực cần thiết sử dụng, hơn nữa lực công kích biểu hiện ra cũng mười phần mạnh mẽ, thích hợp nhất đối với người bình thường Cổ Phàm như bây giờ, yêu cầu đối với lực cánh tay cũng không có quá hà khắc.

-Ta muốn cây này.

-Mặt khác, ta còn muốn chuẩn bị một chút mũi tên, và mũi tên kim loại có lực xuyên thấu mạnh, còn có lưỡi dao cải tiến.

Cổ Phàm cực kỳ chuyên nghiệp mà nói, Lâm Vũ Hân lộ ra ánh mắt kinh ngạc lần nữa.

Hắn muốn nhiều trang bị như vậy là chuẩn bị đi săn trong rừng sâu núi thẳm sao, hay là. . . hắn thật sự là một sát thủ máu lạnh, dự định đi săn giết kẻ thù của hắn! ! !

Lâm Vũ Hân không có tư cách đàm phán hỏi dò, chỉ có thể lần nữa lấy ra hàng trăm mũi tên từ trong bộ sưu tập cá nhân, còn có rất nhiều mũi tên kim loại cải tạo.

Nhìn thấy một đống lớn đồ vật này, Lâm Vũ Hân cảm giác được thịt đau vô cùng, nói:

-Ngươi đúng là rất có mắt nhìn, cây phục hợp cung đi săn này coi như thứ trân quý nhất trong bộ sưu tập của ta, vì mua nó mà ta tốn toàn bộ 100 ngàn đô la mỹ, mà những mũi tên kim loại cải tiến kia, mỗi cây cũng có giá trị trên trăm đô la mỹ.

Tính như vậy, tổng giá trị phục hợp cung và mũi tên mà Cổ Phàm lấy đi, đã sắp đạt tới trăm vạn tệ Hoa Hạ, đây thật sự xem như là một vụ trộm lớn.

Cổ Phàm gói kỹ những trang bị này, bỏ vào túi trang bị khóa lại, cứ như vậy định rời đi.

-Đêm khuya đến thăm, hết sức xin lỗi.

-Đồ vật của cô khiến ta rất hài lòng, xem như với thân phận bạn học cũ và những trang bị này, vậy ta cũng sẽ tặng kèm cô một bí mật đáng giá, bí mật này tuyệt đối giá trị mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn, thậm chí không cách nào dùng tiền để tính.

Cổ Phàm đi tới cửa lại quay đầu, do dự một chút sau đó nói ra một lời thần bí.

Gần như là vậy, chuyện này xem như thiếu Lâm Vũ Hân một ân tình đi? ?

Cổ Phàm hình như cũng không phải không trả tiền cướp mấy thứ này, cho dù tính cách quyết đoán tàn nhẫn, nhưng cũng coi như ân oán rõ ràng.

Cổ Phàm tiếp tục nói:

-Mua nhiều chút ít vật tư tích trữ ở trong nhà, tốt nhất là có thể giữ được thời gian dài, ví dụ như các loại lương khô. . . Nếu như cô làm theo, về sau sẽ biết ơn ta.

Cổ Phàm nói xong những lời khó hiểu, lập tức lưng đeo túi trang bị đi lên lầu hai, lần nữa theo góc chết camera trèo tường leo qua, biến mất trên ban công.

Lâm Vũ Hân không hiểu ra sao, nàng vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Cổ Phàm vượt qua bức tường trong bóng tối.

Nàng nhặt lên điện thoại trên ghế sa lon, do dự có nên báo cảnh sát hay không, bây giờ toàn thành phố đều đang truy nã Cổ Phàm, nhưng một "sát thủ máu lạnh" lão luyện như thế thật sự có thể tuỳ tiện bắt được sao? ?

Nếu như báo cảnh sát thật, có thể bị hắn trả thù hay không? ?

Thật là đáng sợ! !

Cổ Phàm chân thực giấu ở phía sau mặt nạ "kẻ thua cuộc" kia, khiến cho Lâm Vũ Hân cảm thấy đây là nhân vật "ác ma máu lạnh".

Nhân vật như vậy sẽ để nàng đùa giỡn sao?

-Mua vật tư số lượng lớn? ?

-Chẳng lẽ, Cổ Phàm biết tin tức nội bộ gì, sắp chiến tranh, cho nên giá hàng lên nhanh? ?

Lâm Vũ Hân tự nói, vẫn có chút chần chờ đối với lời nói của Cổ Phàm, nhưng nhìn biểu lộ của Cổ Phàm cũng không giống như đang đùa giỡn nàng, ngược lại thật sự như đang cảnh báo chuyện gì.

-A! !

-Có lẽ ta cũng bị điên rồi, ta thật sự muốn dựa theo Cổ Phàm nói mà làm thử, xem xem rốt cục sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Vũ Hân tự nói chuyện, ngay cả nàng cũng có chút không dám tin lựa chọn của mình.

Chẳng qua. . . Đây chỉ sợ sẽ trở thành một lần lựa chọn chính xác nhất của Lâm Vũ Hân trong tai hoạ đen tối ở tương lai.

Bạn đang đọc Kẻ Đến Từ Địa Ngục (Dịch) của Chính Nghĩa Địch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật S11005
Lượt thích 8
Lượt đọc 523

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.