Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thấy Việc Nghĩa Hăng Hái Làm!

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Chờ Tô Dã lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, chú ba đã ra khỏi cửa.

Hắn đối với người đàn ông ăn mặc lôi thôi, giọng nói khàn khàn này không có cảm giác không hài hòa, mà chỉ cảm thấy buồn cười.

"Đầu óc người này thật sự có bệnh. . ."

"Đường Duệ có vấn đề nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống quỷ mà?"

"Quỷ nhà ai đến trường đọc sách giữa ban ngày, đùa gì thế?"

Tô Dã bĩu môi, vào bếp ăn như hổ đói rồi về phòng ngủ.

Trước khi ngủ, hắn cởi hết quần áo ra, cẩn thận soi gương kiểm tra, ấy vậy mà ngạc nhiên phát hiện trên người mình không có bánh chưng xanh!

Tô Dã trùm chăn cười thầm, không ngờ mình là một người đơn giản.

Bây giờ ngẫm lại, hình như trên người Đường Duệ cũng không có bánh chưng xanh, do mình sơ xuất à, mai phải nhìn lần nữa mới được.

Một giấc ngủ rất bình thường.

Khi hắn mở mắt ra, ánh nắng ấm áp lặng lẽ len vào cửa sổ, chiếu phòng ngủ nhỏ bừng sáng.

Tô Dã duỗi lưng vào phòng vệ sinh rửa mặt, mở cửa thì thấy chú ba.

Ông thay bộ quần áo sạch sẽ, búi kiểu tóc cuồng dã, biểu cảm lạnh lùng.

Tô Dã vốn dĩ muốn hỏi ông về ý nghĩa câu nói tối qua, ngẫm một lát lại nhịn xuống.

Wechat có thông báo, ảnh đại diện hình Doraemon mời kết bạn với lời nhắn: Đường Duệ.

Bàn tay đang cầm bàn chải đánh răng run lên, Tô Dã bấm đồng ý.

Sau một phút yên lặng, Doraemon gửi tin nhắn đến.

"Bạn Tô ơi, nửa tiếng nữa tớ sẽ đến nhà sách Tân Hoa, cậu có thể đến không?"

Tô Dã rửa mặt xong, cầm khăn lau khô mới trả lời: "Được."

Bầu trời hôm nay trong xanh, Tô Dã mặc cái áo thun đơn giản, tâm tình phấn chấn ra cửa.

Nhà sách Tân Hoa cách nhà hắn ba ki-lô-mét, trong túi Tô Dã không có nhiều tiền, leo lên chiếc xe đạp Tiểu Hoàng liền phóng đi.

Lúc hắn tới thì Đường Duệ đã đến, cô đứng dưới bóng cây, mặc váy màu trắng lộ ra bắp chân nõn nà, cộng thêm ngũ quan xinh xắn, khiến người nhìn có cảm giác rất đơn thuần.

Khó mà tưởng tượng được cô nàng này trang điểm lên sẽ đẹp tới dường nào.

Tô Dã dừng xe, thở gấp, bước về phía trước: "Tớ không đến muộn chứ?"

"Không biết nha. . ." Đường Duệ cười nhẹ, tiếp theo chăm chú nhìn Tô Dã, nói: "Cậu mua vài cuốn sách tham khảo, mỗi ngày học bù xong thì làm một đề nhé."

Tô Dã gật đầu đồng ý cho có lệ, chứ trong lòng rõ như gương sáng, mục đích hôm nay là tìm toàn bộ tài liệu trong nhà sách Tân Hoa liên quan đến đề thi đại học, chỉ cần xuất hiện bánh chưng xanh, thì một quyển cũng không bỏ sót!

"Vào thôi!"

Tô Dã đưa tay làm dấu mời, Đường Duệ ngượng ngùng cúi đầu đi trước.

Tô Dã theo sát phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào lưng cô nàng, người không biết còn tưởng rằng hắn háo sắc.

“Lạ thật. . . Thật sự không có bánh chưng xanh sao!?"

Tô Dã gãi đầu, "Nếu như biết tại sao trong balo Đường Duệ có sổ ghi chú của hắn, thì có lẽ toàn bộ bí ẩn sẽ được sáng tỏ. . ."

"Thật muốn trực tiếp hỏi cô nàng quá. . ."

"Không. . . Chờ chút!"

Nhà sách Tân Hoa có đến bảy tầng, là một trong những nhà sách lớn nhất thành phố, riêng đại sảnh đón khách đã chiếm một tầng trệt.

Tô Dã đứng trước giá sách, nhìn xung quanh một vòng, lập tức mặt mày hớn hở.

Chà chà, bánh chưng xanh không cần nhiều đến thế đâu!

Gần như cứ ba quyển sách lại có một bí mật, phóng tầm mắt sang xung quanh, trong mắt người bình thường đều là những cuốn sách được xếp ngăn nắp, nhưng với Tô Dã, đây chính là vùng thảo nguyên xanh bạt ngàn, bánh chưng rực rỡ muôn vẻ khiến hắn cảm giác không biết bắt đầu ra tay từ đâu!

Quá chấn động!

Tô Dã nuốt nước bọt, nén xuống cảm xúc vui mừng mãnh liệt, bắt đầu ra tay từ hàng sách thứ nhất.

Tuy bánh chưng nhiều nhưng mục đích của Tô Dã rất rõ ràng, trước tiên hắn tìm sách ôn thi đại học, nhìn xem có thể may mắn tìm thấy quyển sách ẩn giấu bí mật của người ra đề hay không, sau đó đạt được cấu trúc đề tương đồng.

Sau khi sờ soạng vài cuốn sách, Tô Dã có chút ủ rũ. Hắn quá tin tưởng vận may của mình, mấy quyển sách liên tiếp đều là nói nhảm, ngẩng đầu nhìn giá sách dài mười mấy thước, Tô Dã tự nhiên có cảm giác đắng chát.

Lượng công việc cần thực hiện không phải nhiều một cách bình thường, haiz, đành chịu thôi, đầu cơ trục lợi còn ngại mệt, vậy thì dứt khoát làm cá ướp muối là được rồi. . .

Tô Dã bình tâm lại, tiếp theo chạm tay vào từng quyển lại từng quyển.

Sau hai mươi phút, trong biển tài liệu mô phỏng, cuối cùng hắn tìm được cấu trúc dạng đề điền từ tiếng Anh, việc này khiến Tô Dã sắp tuyệt vọng lại bùng lên ngọn lửa hy vọng. . .

Hắn vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó có tật giật mình mà cất điện thoại vào, nhìn ngó xung quanh.

Nhưng lúc hắn quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở giá sách cuối cùng, thời tiết oi bức mà mặc áo khoác màu xanh sẫm rộng thùng thình?

Tư thế đứng của gã cũng rất kỳ quái, hình như hai vai cao thấp không đều, một tay cầm sách, một tay khác...

"WTF! Hắn đang lén...Chụp ảnh!"

Tô Dã vội vàng chuyển hướng nhìn theo, không ngờ cô gái bị chụp là Đường Duệ!?

Cô nàng ngốc nghếch hoàn toàn không phát giác, đang cúi đầu cầm sách, hai mắt đọc say sưa, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười?

"Vãi chưởng!”

Tô Dã thả quyển sách trên tay xuống, bước nhanh tới.

Người đàn ông vừa nhìn chính là kẻ già đời, tính cảnh giác phi thường mạnh, đánh hơi thấy tình huống có chút không đúng, lập tức rút điện thoại về, khôi phục dáng vẻ đàng hoàng chững chạc chuẩn bị chuồn đi.

"Muốn đi sao?"

Tô Dã hừ lạnh, xông lên giữ chặt cánh tay người đàn ông.

“Đứng lại!"

"A!" Đường Duệ bị tiếng quát dọa sợ, giật mình kêu lên.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt cực kỳ khó coi, thấp giọng nói:

"Tôi biết cậu không?"

"Hừ. . . Ông đây không thèm biết một gã bỉ ổi! Có ai không! Mọi người mau tới đây!"

Tô Dã hô to hai tiếng trong nhà sách tĩnh lặng, lập tức dẫn tới một đám người.

Người đàn ông cao hơn Tô Dã, còn to con hơn hắn. Gã nhìn thấy càng lúc càng nhiều người, khuôn mặt trong nháy mắt tối sầm, dùng sức rút cánh tay về, hung ác trừng mắt với Tô Dã.

"Đây là nhà mày sao? Cút đi!"

Nói xong lập tức bỏ đi.

Đám người cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng nhường ra một con đường.

Tô Dã gấp chết mất, kế hoạch ban đầu là trực tiếp bắt người đàn ông xóa ảnh, nhưng gã ta lưng hùm vai gấu, ba bốn chục tuổi, mà mình trẻ tuổi, cơ bản là không được đặt vào mắt, nhưng Tô Dã không muốn bị lợi dụng miễn phí, bèn nghĩ ra động tác thế này.

Hắn tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Đường Duệ đứng bên cạnh rồi chỉ vào người đàn ông, hét to:

"Anh có thể đi, nhưng phải xóa ngay mấy tấm ảnh trong điện thoại đi!"

Nói vừa nói dứt, xung quanh vang lên tiếng suýt xoa, mọi người hiểu mấy chuyện thế này rất nhanh.

"Nói hươu nói vượn!" Người đàn ông bỏ lại bốn chữ này liền đi.

"Anh là đàn ông đã trưởng thành, sao còn đọc sách trong khu tài liệu ôn thi đại học? Đừng nói với tôi rằng anh cũng là thí sinh năm nay, giả vờ giả vịt, tôi tận mắt thấy anh lén lút làm việc biến thái, nếu anh dám chạy ra ngoài thì tôi lập tức báo cảnh sát!"

Lúc này, vài người mặc trang phục nhân viên đến đây, trong đó một cô gái có vẻ là quản lý, chặn đường ra khỏi giá sách duy nhất, mở miệng nói: "Chuyện gì đang xảy ra? Tiệm sách không cho phép lớn tiếng ồn ào."

"Hắn chụp lén!" Tô Dã chỉ vào người đàn ông.

Bạn đang đọc Tôi Nhặt Được Bí Mật Của Tất Cả Mọi Người (Dịch) của Tần Thiểu Ái Cật Lạt (Tần Thiểu Thích Ăn Cay)

Truyện Tôi Nhặt Được Bí Mật Của Tất Cả Mọi Người (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tulipcam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.