Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách rừng

Phiên bản Dịch · 3753 chữ

Trên đường trở về, Tô Dã không thể nhịn mà mua một bao thuốc lá.

Hắn bị áp lực quá lớn!

Hoa khôi được yêu thích là trà xanh(1), bạn thân cùng bàn là tội phạm giết người, manh mối quan trọng nhất trên sổ ghi nhớ cũng không biết bị ai xé, cuối cùng không hiểu sao lại liên quan đến Đường Duệ, bất ngờ xuất hiện thi thể của một cô gái...

Tô Dã rối như tơ vò.

Đến mức không thể nào tiếp thu những sự thật này.

Nếu như là 40, 50 tuổi, sau khi Tô Dã trải qua rèn giũa thì có lẽ sẽ tìm một chỗ uống trà, điều chỉnh lại tâm trạng, chấp nhận mọi việc trong lòng. Nhưng giờ hắn chỉ là một thanh niên vừa tròn mười tám tuổi, trải nghiệm ngoài xã hội ít càng thêm ít, chân tướng bỗng xuất hiện đè hắn không thở nổi.

Hắn không dám đảm bảo mình còn có thể cười cười nói nói với Trương Trì như trước, kể cả là diễn thì hắn cũng cần thời gian ngụy trang.

Suốt đường về, tâm trạng hắn nặng nề, vừa đẩy cánh cửa liền nhìn thấy một gương mặt nổi giận đùng đùng.

"Thằng ranh con! Mẹ cho con trốn à! Trốn nè!" Trương Lệ đưa tay đánh.

"Mẹ! Con đến trường ạ!" Tô Dã cố gắng né tránh, ôm đầu bước vào phòng với tốc độ chậm, mông vẫn bị đánh hai lần.

"Không biết mẹ và ba đi đón con sao? Lá gan lớn đấy, nếu con. . ."

Tô Dã cau mày, những lời lải nhải này, hắn nghe chúng từ nhỏ đến lớn, đủ lắm rồi. Tô Quân nấu cơm trong bếp, khẽ ngân nga hát, gương mặt nhẹ nhàng không chút lo lắng.

"Ba, con về rồi ạ."

"Ừ, làm bài tập trước đi, tối ăn cơm."

"Dạ. . ."

Nhà Tô Dã ở tầng ba, không rộng lắm, chung cư hắn ở cũng là khu nhà cũ vài thập niên. Chính sách xây dựng lại từ mấy năm trước, đến bây giờ vẫn không có động tĩnh.

"Anh làm ba kiểu gì vậy!? Con trai mình trốn bệnh viện mà anh không có phản ứng à!? Anh còn xào rau đúng không! Em cho anh xào nè!"

"Ối! Khét mất. . . Con trai chúng ta sắp tốt nghiệp chứ không phải trẻ con, lúc anh bằng tuổi hắn đã đi làm được năm năm rồi."

"Xùy! Vì vậy nên anh không có tiền đồ, cả đời chỉ làm công nhân, không bằng người có bằng cấp! Em cho ngươi biết, lần này con trai mà không đỗ trường điểm. . ."

Tô Dã thở dài đóng cửa lại, mệt mỏi nằm không nhúc nhích ở trên giường.

Mở mắt ra, trên trần nhà dán poster Vua Hải Tặc, Luffy nhe miệng lộ hàm răng trắng.

"Nếu có thể làm hải tặc thì tốt bao nhiêu. . ."

Sâu trong lòng Tô Dã là phóng khoáng, không bị ràng buộc, nhưng đáng tiếc hắn sống trong gia đình thành phố, nên mơ ước "Cầm kiếm xông pha thiên hạ" chỉ tưởng tượng đỡ ghiền trong lòng.

Chợp mắt. . .

Không biết hắn ngủ bao lâu, bị tiếng gõ cửa rầm rầm đánh thức.

"Chuyện gì vậy mẹ?" Tô Dã vuốt mắt hỏi.

"Con đang ngủ à?" Trương Lệ hít sâu, vừa muốn mắng lại nghĩ tới chuyện gì nên nuốt cơn giận xuống, trợn to mắt nói: "Bạn cùng lớp đến bổ sung kiến thức cho con, mau ra đón bạn!"

"Ai cơ? Bạn học con?"

Tô Dã không hiểu ra sao.

Trương Trì? Không thể nào, thằng mập học kém muốn chết.

Lớp trưởng? Không có khả năng, cô nàng này rất ích kỉ, sợ người khác vượt qua cô nàng.

Vậy sẽ là ai. . .

Tô Dã thực sự nghĩ không ra bèn đến cửa xem, trong chốc lát bỗng ngơ ngẩn cả người.

Một cô gái mặc váy trắng đang đứng duyên dáng trước cổng, trong tay cô cầm cặp sách.

Thiếu nữ khẽ cúi đầu, ở giữa hàng lông mi cong dài là đôi mắt phượng trong sáng, cô thẹn thùng chớp mắt, mang theo vẻ vui vẻ, tinh nghịch như làn gió xuân nhẹ nhàng thổi, khí chất tiên nữ làm người say mê.

"Đường. . . Đường Duệ?"

Đây là lần đầu Tô Dã quan sát Đường Duệ với khoảng cách gần, đẹp đến mức hắn hoài nghi.

"Cậu. . . Sao cậu tới đây?"

Đường Duệ có vẻ hơi câu nệ, chắc do tính cách nên giọng trả lời rất bé.

"Chủ nhiệm lớp bảo tớ đến. . . Cô giáo nói cậu bị bệnh nằm viện, ba tháng không đi học, tớ bớt thời gian đến ôn bài giúp cậu.”

"À, tớ nhớ ra rồi, cậu là lớp phó học tập, đứng top 2 cả lớp đúng không, nhưng mà..." Tô Dã cau mày: " Giúp tớ sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu chứ?"

Tô Dã vừa dứt lời, Trương Lệ duỗi tay nhéo thịt phần eo hắn, mắng khẽ, sau đó bà nắm tay Đường Duệ, cười nói:

"Tiểu Đường à, mau vào nhà nghỉ ngơi đi, thật sự đã phiền cháu đi đường xa..."

Tô Dã ngơ ngẩn đứng trước cửa ra vào, chờ hắn tỉnh hồn thì Đường Duệ đã đổi xong giày, ngồi trên ghế salon.

"Cháu chào cô, cháu đến ôn bài cho bạn Tô Dã, cậu ấy nghỉ học ba tháng, kém các bạn rất nhiều. . ."

"Chà chà. . . Thật vất vả cho cháu, đợi lát nữa để chú đưa cháu về."

"Không có chuyện gì ạ, vậy cháu cùng bạn Tô Dã. . ."

"Ừmm. . . Tô Dã? Thằng ranh con này, con còn ngơ ngác làm gì? Mau dẫn Tiểu Đường vào nhà!"

Trên trán Tô Dã xuất hiện ba vạch đen.

Các ngươi nói đây là chuyện gì thế?

Vì sao hết lần này tới lần khác là cô ta?

Hai giờ trước mình còn theo dõi người ta, bây giờ khỏe rồi, người ta tự đến cửa!

Chủ nhiệm lớp biết sắp xếp thật.

Tô Dã lải nhải hai câu trong bụng, nhưng vẫn đi đến bên người Đường Duệ.

"Nếu vậy thì làm phiền cậu.”

Nói xong, Tô Dã đi về phía phòng ngủ, Đường Duệ theo sau.

Phòng ngủ không lớn nhưng rất sạch sẽ, bàn học kê dưới bệ cửa sổ, bên cạnh là giường ngủ.

Tô Dã ngồi trước bàn học, Đường Duệ chỉ có thể ngồi trên giường. Có lẽ là lần đầu vào phòng ngủ nam sinh, Đường Duệ hơi mất tự nhiên, ánh mắt cũng không biết phải nhìn chỗ nào, sau khi cô ngồi xuống thì im lặng không nói một câu.

Tô Dã cảm thấy buồn cười, đồng thời hắn cũng phát hiện ngoại hình của Đường Duệ rất đẹp, so với hoa khôi không kém chút nào.

Gái đẹp mà không thằng nào nhận ra, học cùng ba năm mà lúc thi đại học mới phát hiện, cô ấy giấu quá kỹ đi. . .

Đường Duệ khẽ ngẩng đầu, phát hiện Tô Dã đang nhìn mình chăm chú, khuôn mặt trắng mịn bỗng đỏ bừng trong phút chốc...

"Tô. . . Bạn học Tô nè, chúng ta ôn bài nhé. . ."

"Ừ, Được!"

Tô Dã thu lại ánh mắt, ổn định cảm xúc, giờ chưa phải lúc ngắm gái, cô gái này là người tình nghi!

Sổ ghi chú của mình được tìm thấy trong balo của cô ấy, khẳng định có chuyện đáng ngờ!

Học bù. . . Như thế này cũng tốt, mình cũng không cần theo dõi, trước cứ cẩn thận quan sát cô nàng này đi.

"Bạn học Tô, hôm nay tớ mang sách toán, chúng ta bắt đầu ôn từ đầu chương trình lớp mười hai nhé!"

"Được, nghe cậu. . ."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Tô Dã chăm chú lắng nghe, hắn phát hiện Đường Duệ không giỏi ăn nói, có hai bài tập mà hắn cố ý giả vờ không hiểu, Đường Duệ phải sắp xếp từ ngữ rất lâu mới giải thích xong, cô gấp đến mức đỏ ửng cả khuôn mặt.

Ôn tập chừng nửa giờ, điện thoại Đường Duệ vang lên, sau khi “Vâng dạ", gật đầu hai cái, cô thở nhẹ một hơi.

"Bạn học Tô, tôi. . . Tôi phải về nhà rồi."

"Bây giờ luôn sao?"

"Ừm. . . Ba của tớ tan làm, tiện đường tới đón tớ."

“Thật sự là làm phiền cậu."

"Quyển sách này để lại cho cậu, tớ đã xem qua đề bài trong này, tớ nghĩ hẳn giúp được cho ngươi. Sau đó..."

Nói đến đây, Đường Duệ đột nhiên cúi đầu, giọng nhỏ như mèo kêu:

"Ngày mai là cuối tuần, tớ sẽ đến nhà sách Tân Hoa để mua tài liệu ôn tập, tớ thấy trên bàn cậu cũng chưa có tài liệu, ngày mai đi chung không. . ."

Nói xong, Đường Duệ cầm cặp đứng dậy.

Tô Dã nhìn lướt qua mặt bàn, quả thật trừ đề thi được trường học phát ra, tất cả đều là tạp chí và manga, không có không khí thi đại học chút nào. Hắn gãi đầu, đáp: "Đi."

Nói xong, liền nghe thấy một trận ồn ào ngoài cửa, tiếng động rất lớn.

Tô Dã khó chịu, hôm nay là thế nào, nhiều chuyện như vậy?

Mở cửa ra, Tô Dã ngẩn ngơ.

Hắn nhìn thấy một người đàn ông với dáng vẻ phong trần mệt mỏi đứng ở cổng.

Người đàn ông này cho Tô Dã cảm nhận đầu tiên là, nếu ông ta không phải người bình thường thì cũng là người không đơn giản. . .

Người đàn ông râu ria xồm xoàm, bẩn thỉu, tóc dài rối tung, trên người ông mặc bộ quần áo vải màu nâu sẫm dính đầy bụi bặm, nhìn kiểu gì cũng giống người sống trong rừng núi.

Vi diệu hơn là hắn vác bao tải sau lưng, hai bên buộc chuông, còn có một thanh kiếm gỗ!

Đầu năm nay còn có người mang kiếm!?

Diên viên đóng phim võ hiệp nào thế?

Tô Dã trừng mắt muốn nhìn rõ dung mạo của ông ta, nhưng chỉ nhìn được một đôi mắt có thần sáng ngời .

Ngoài ý muốn là, ba mẹ Tô Dã không e dè dáng vẻ của người đàn ông, trên mặt hai người tràn đầy ngạc nhiên, chạy chậm chậm đến.

Tô Dã không hiểu, đành lúng túng kéo Đường Duệ đi về phía cửa từng chút một.

"Tô Dã? Mau đến! Đây là chú ba của con!" Tô Quân quát to một tiếng, sau đó quay người vào bếp, còn không quên hô, "Thức ăn sắp xong, hôm nay món ngon phong phú, Tiểu Đường cũng ở lại ăn nhé!"

Đường Duệ nghe xong vội vàng xua tay, "Không được không được, chào cô chú, cháu phải về nhà. . ."

Nói xong, cô cúi đầu đổi giày, động tác vô cùng nhanh.

"Tiểu Đường đừng đi, chú đã nấu xong rồi, cháu đừng khách sáo." Trương Lệ giữ lại.

"Thật không cần đâu, ba tới đón cháu, ngày mai cháu lại đến ạ."

Nói xong, Đường Duệ liếc mắt nhìn Tô Dã, sau đó quay người đẩy cửa ra, toàn bộ hành động nhanh như muốn chạy khỏi nơi bán hàng đa cấp.

Tô Dã thật sự cạn lời với tính cách của cô nàng này, nhưng hắn chú ý từ khi cô nàng xuất hiện, đôi mắt chú ba vẫn nhìn cô ấy chằm chằm.

"Mẹ. . . Con có thêm một người chú từ bao giờ thế?”

Tô Dã lén kéo áo mẹ hỏi.

"Haizz. . . Có những chuyện mẹ không nên nói cho con, sau này con sẽ biết thôi. Chú ấy là em trai ruột của ba con, đứng thứ ba."

"Dạ!? Đều là họ hàng thân quen thì còn chuyện gì không thể nói chứ!" Tô Dã rầu rĩ.

Trong trí nhớ của hắn, họ hàng là một từ ngữ xa lạ, từ bé đến lớn, ngoài ba mẹ ra thì hắn chỉ gặp ông nội một lần lúc nhỏ, còn lại chưa từng gặp họ hàng.

Không như những nhà khác có ông bà ngoại, cô dì cậu mợ, chú thím mà gọi.

Tô Dã không có nhiều người thân, ngày lễ ngày tết đều ở nhà.

Mẹ nói với hắn, ông bà ngoại đã qua đời từ sớm , bên ngoại chỉ còn mỗi mẹ, không có người thân. Tô Quân thì có mai mối trong gia tộc nên không tiện trở về. Tính cách của Tô Dã phóng khoáng, cũng không hỏi nhiều, bây giờ hắn thấy chú ba đột nhiên đến nhà, bỗng có chút không quen.

"Chú ba. . . Trên đường về có bị nộp phạt không!?"

Tô Quân vừa bưng thức ăn vừa ha ha cười nói.

Chú ba nhún vai, "Thứ này không được mang lên tàu hỏa, em không còn cách nào, đành cưỡi ngựa tới."

"Gì cơ!? Cưỡi ngựa mấy ngàn cây số á!?" Tô Quân mở to mắt.

Chú ba cười nhẹ, cẩn thận đặt bao tải xuống, trong đó dường như đựng bảo bối quan trọng lắm, tiếp theo ông ấy lấy một tẩu điếu từ trong túi áo, dùng diêm bật lửa, hít sâu một hơi, rồi quay đầu nhìn Tô Dã, giọng khàn khàn nói:

"Chính là thằng bé này à..."

"Ừm! Đúng rồi!"

Tô Quân cởi tạp dề, chỉ Tô Dã.

"Còn không gọi chú ba đi!?"

Tô Dã có chút không tình nguyện, nhíu mày lại, miệng hơi há. Chú ba đột nhiên khoát tay, mắt nhìn thức ăn trên bàn, tùy tiện nói:

"Quỳ xuống!"

Nói vừa dứt, vẻ mặt của Tô Quân và Trương Lệ hơi khó xử, Tô Dã càng là không biết chỗ sai. Sau mấy giây căng cứng, Tô Quân cười ha hả kéo tay chú ba đi về phía bàn ăn, Tô Dã nghiêng đầu nghe ngóng được một câu "Thằng bé còn một tháng nữa sẽ thi đại học, chuyện gì cũng chờ thi xong hãy nói. . .", đoạn sau nói quá nhỏ nên không nghe được.

Tô Dã và Trương Quần mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Mẹ, con đói."

". . ."

Trương Lệ nhìn Tô Quân, Tô Dã tức giận nói:

"Con về phòng làm bài tập, lát nữa mẹ phần đồ ăn cho con nhé!"

Nói xong, hắn vào phòng ngủ.

Tô Dã không ăn một ngày, bụng đã sớm dán vào lưng, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn hai người trên bàn đã ăn cơm xong mà chưa trở về phòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại nhìn bàn học, nghĩ đến lời mẹ hắn nói.

Đột nhiên, hắn phát hiện quyển sách Đường Duệ để lại cũng có bánh chưng xanh.

Tinh thần Tô Dã tỉnh táo hẳn.

Mỗi cái bánh chưng xanh đều có lực hấp dẫn không thể miêu tả với hắn, nhìn càng lâu, càng muốn biết. . .

Quyển sách tên là "Mô phỏng ba năm, năm mươi bộ đề thi đại học" .

Tô Dã hơi tò mò, loại sách này có thể giấu bí mật gì?

"Chao ôi!"

Một giọng nói máy móc truyền vào óc:

“Cả quyển sách, vậy mà đề thi đại học năm nay chỉ trúng một bài hình nhỏ của đề 27. . ."

"Ma nó!"

Tô Dã kinh ngạc, đây bí mật của người viết quyển sách này sao? Hắn là người ra đề chăng? Làm sao. . . !

Trải qua sự kiện “Thịt xiên giả" vào buổi chiều, hắn đã xác nhận độ chính xác tin tức của mỗi bánh chưng xanh. Nếu phân tích như thế này, hắn đến nhà sách chạm vào tất cả tài liêu ôn thi đại học, chỉ cần liên quan đến người ra đề, thì hắn sẽ biết được đề thi bí mật. Cứ như vậy, có lẽ mình sẽ tập hợp đủ đề thi trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông!

Mặc dù không thể dự đoán đề thật, nhưng mà biết được câu hỏi cùng loại, nói sao cũng là bánh từ trên trời rớt xuống nha!

Tô Dã càng nghĩ càng kích động!

Tất cả chuyện phiền lòng ngày hôm nay đều được vứt ra ngoài não!

Hắn quyết định ra ngoài mua lon Cocacola lạnh, ban đêm nâng cốc chúc mừng. Nhưng hắn vừa mở cổng ra, đã thấy một bóng đen âm u, còn có mùi hôi thối…

Chú ba đứng ở cổng, trong miệng ông ngậm tăm, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Tô Dã cau mày, không biết ông đứng ở cổng làm gì nhưng cũng không tiện nổi cáu, hắn suy nghĩ rồi mở miệng:

"Chú ba, cháu ra ngoài mua ít đồ."

Nghe Tô Dã nói "chú ba", vẻ mặt của người đàn ông vui vẻ hơn rất nhiều, cuối cùng bật cười.

Tô Dã vô cùng hoài nghi cổ họng của người đàn ông này từng bị bỏng, từng phát âm đều nặng nề, khàn khàn, nghe mà cả người nổi da gà.

Nụ cười của người đàn ông ngày càng xán lạn, như gã đần tự cười một hồi lâu mới dừng lại, ông ung dung châm điếu thuốc.

"Tốt, đã gọi chú, thù cũ coi như bỏ qua. Như vậy. . . Chú nói cho cháu một việc này."

Tô Dã thầm than khổ, hắn muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện nhàm chán này, lại không tiện nói thẳng, hắn đành phải ngẩng đầu và bày ra biểu cảm mong đợi.

Chú ba uể oải tựa lưng vào cổng, miệng nhả vòng khói trắng, ông đưa tay chỉ về một hướng sau cánh cổng, gằn từng chữ một:

"Con bé kia là quỷ, đừng nói cháu không biết nhé?"

Chú thích: (1):

Các cô nàng "trà xanh" này, người cũng như tên, ngoài thì tỏ vẻ thanh mát trong lành, xinh xắn, dịu dàng nhưng bản tính thật lại đen tối, xấu xa tựa như trà xanh trước và sau uống vào. Đặc biệt, 99% luôn có hứng thú với con trai là hoa đã có chủ!

Chuyện ngoài lề :)))

Chẳng thế mà xảy ra tình trạng gây báo động như hiện nay, con gái nhắc tới "trà xanh" là hận đến nghiến răng nghiến lợi, dùng skill "hỏa nhãn kim tinh", nhìn một phát là biết ngay. Trong khi đó, khả năng nhận diện "trà xanh" của con trai bẩm sinh lại kém đến đáng thương, cứ thế mà vô tư tiếp xúc thân thiết với họ khiến bạn gái cáu bẳn không thôi.

Vậy nên làm thế nào bây giờ?

Sau đây, chính là sổ tay học mẹo nhanh cho cánh mày râu nhận diện được "trà xanh" xung quanh mình sẽ cư xử khác biệt thế nào so với bạn gái thật sự!

  1. Bạn trai cắm mặt vào điện thoại, cày game quên ăn quên ngủ

Bạn gái chắc chắn sẽ nổi điên mắng: "Từ sáng đến tối chỉ biết game, game và game. Trong mắt anh còn có em không hả?"

"Trà xanh" thì lại nịnh nọt, chém gió rằng: "Anh chơi game giỏi quá, chiêu này lợi hại quá nè, chiêu kia cũng vậy. Wow, giỏi quá à hay là anh kéo em chơi cùng với, chứ em chơi gà lắm".

  1. Bạn trai nói chuyện với một cô gái khác

Bạn gái chắc chắn sẽ hùng hổ quát: "Nhỏ đó là ai vậy? Nói cái gì với nhau mà cứ đứng gần gần, nhìn ngứa cả mắt. Giải thích rõ ràng cho em, không là chia tay đi nha!"

Còn "trà xanh" ấy à: "Anh vừa nói chuyện với cô nào vậy? Anh kì cục ghê. Thôi, nói chuyện xong thì nhớ xóa nhật kí cuộc gọi với tin nhắn đi nha, đừng để bạn gái anh thấy, mất công cô ấy hiểu lầm anh đó".

  1. Bạn trai đi chơi khuya chưa về

Bạn gái nổi nóng: "Anh nhìn xem mấy giờ rồi, sao còn chưa về? Đợi em qua đón luôn hay gì? Giờ mà không về ngay thì mai đừng có mà gặp em".

"Trà xanh" thì lại như thế này đây: "Ồ, anh đi khuya thế à? Bạn gái anh có đi theo không? Không á, cô ấy không lo cho anh à. Thôi để em đi với anh, có hiểu lầm gì thì về em giải thích với cô ấy cho".

  1. Bạn trai... nghèo cháy túi

Bạn gái: "Ôi dào, không có tiền thì đã sao, đi ăn đi chơi cái gì nhẹ nhàng thôi. Không thì qua chỗ em, em nuôi anh mấy hôm, hết bao nhiêu cơm gạo đâu mà lo".

"Trà xanh" lúc ấy sẽ suy nghĩ âm thầm trong lòng rằng: "Chết, không có tiền lo cho mình à, phải đổi đối tượng khác ngay thôi" và giả vờ bận bịu để không gặp mặt nữa.

Nói tóm lại, "trà xanh" là phiên bản cao cấp của Tuesday, họ tinh tế hơn, sâu sắc hơn, mưu mô hơn, thấu hiểu lòng người hơn. Tuesday có gan đốp chát với bạn gái của người ta, còn "trà xanh"?

Không bao giờ!

Thay vào đó, họ sẽ dùng lời nói và hành động, dần dần bêu xấu hình tượng người yêu trong mắt bạn trai, khiến họ cảm thấy các cô nàng "trà xanh" này mới là người tốt bụng nhất, hiền lành nhất, dễ tính nhất, ngoan ngoãn nghe lời mình nhất và bắt đầu có ý định tự xa rời người yêu. Như vậy, trong mắt người ngoài, đây là lỗi thuộc về người bạn trai, có mới nới cũ, họ lại chẳng có tội lỗi gì.

Ngoài ra, không nên nhầm lẫn giữa "trà xanh" thực sự và bạn gái vốn sẵn có tính tình dịu dàng, uyển chuyển. Tất cả còn phụ thuộc vào thái độ, thông thường "trà xanh" nghĩ trong lòng một đằng, thốt ra ngoài lại một nẻo. Thế nên những câu nói bên trên mới trở thành biểu hiện để nhận diện họ, còn trong trường hợp nó được biểu lộ một cách chân thành và thực sự đầy tính quan tâm, con trai đừng vội hiểu lầm đối phương là "trà xanh" nhé!

Xin đề cử, xin tim, xin bình luận, xin tất cả~

Bạn đang đọc Tôi Nhặt Được Bí Mật Của Tất Cả Mọi Người (Dịch) của Tần Thiểu Ái Cật Lạt (Tần Thiểu Thích Ăn Cay)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tulipcam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.