Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo Dõi (1)

Phiên bản Dịch · 1338 chữ

Cả người Tô Dã khiếp sợ như bị dòng điện giật qua. Trong một phần tư giây, Tô Dã cảm giác mình rơi vào hầm băng, tứ chi hắn cứng đờ, máu thịt đông cứng lại.

"Nó. . . Nó là con gì!"

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng trong chớp mắt ——

Nó biến mất.

Giống như ảo giác, trên cửa kính không hề có gì.

"Chuyện này. . . ?"

Tô Dã trừng mắt, sau đó nhíu mày.

Đôi mắt kia như ngàn kiếm chém, vạn búa nện sâu vào óc hắn, sao lại đột nhiên biến mất?

Mặc dù Tô Dã khá sợ hãi nhưng vẫn quyết định xem thử.

Hắn cất sổ ghi chú đi, đặt chiếc cặp về vị trí ban đầu, đi được hai bước thì hắn nghĩ tới chuyện gì đó nên quay về siết chặt chổi trong tay. . .

"Két. . ."

Tô Dã mở cửa trong lo sợ, nghiêng đầu nhìn hành lang vắng toanh.

Hai hàng lông mày của Tô Dã nhíu chặt, vừa rồi hắn rõ ràng thấy có con gì nằm sấp, sao lại. . .

Hơn nữa, cánh tay nó dính đầy máu nhưng trên bệ cửa sạch sẽ, không một dấu vết nào ngoài bụi bặm.

"Chẳng lẽ là ảo giác?"

Tô Dã sầu não thở dài, bây giờ manh mối càng lúc càng rối loạn. Hắn vốn dĩ định điều tra rõ ba tháng trước mình xảy ra chuyện gì, nhưng hết lần này tới lần khác tờ giấy quan trọng nhất của sổ ghi nhớ bị xé, còn bị giấu trong cặp sách của một bạn nữ không quen biết.

Tất cả manh mối rối loạn như màn sương mù che phủ mắt, không xua tan được.

"Không được, phải tra, nhất định phải biết rõ ràng."

Tô Dã nghĩ đến ba tháng ngơ ngác sinh hoạt như người thực vật không biết ngày đêm liền thấy tức giận, ngoài ra, hắn cũng lo lắng bệnh tình có di chứng. Đừng tưởng bây giờ vẫn ổn, biết đâu có một ngày thất khiếu bị chảy máu, hoàn toàn không tỉnh lại thì sao?

"Sổ ghi nhớ ở chỗ Đường Duệ, chứng tỏ nàng chắc chắn biết chuyện xảy ra vào ngày mùng 1 tháng 3."

Tuy Tô Dã nóng vội nhưng hắn có thể kiềm chế mình để tỉnh táo lại.

"Đối mặt tra hỏi là biện pháp ngu ngốc nhất, nếu không thì trước tiên... Theo dõi nàng hai ngày?"

Tô Dã im lặng, hắn vừa quét rác vừa suy tính kế hoạch.

Tầm mười phút trôi qua, tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học tốp năm tốp ba trở về lớp học, đứa nào đứa nấy cũng mệt mỏi gục xuống bàn, dáng vẻ cả đám như sắp chết.

"Tô Dã, hút thuốc không?"

"Ngươi nghiện thuốc lá thêm nghiêm trọng à?"

"Nói nhảm, ngươi có đi không?"

"Không đi."

Trương Trì lấy khăn mặt từ ngăn bàn ra lau mồ hôi trán, sau đó đi gọi bọn nghiện thuốc ra ngoài lớp hút.

Tiết cuối cùng của giáo viên chủ nhiệm, Tô Dã hơi mệt mỏi nhưng vẫn cố duy trì tỉnh táo để nghe giảng.

"Không ngờ đã bắt đầu đợt ôn tập cuối cấp ba. . ."

Tô Dã thở dài.

Chuông tan học vang lên, chủ nhiệm vừa ra khỏi lớp, mấy cao thủ bạch kim đã không kịp chờ đợi mà đi quán net leo rank kim cương.

Đoàn người lục tục về nhà, đương nhiên cũng có học sinh khá giỏi ở lại trường để ôn tập.

Trương Trì mời Tô Dã đi ăn bún thập cẩm cay nhưng bị từ chối. Nói thật, bí mật kia của Trương Dã đã tạo thành nỗi sợ tâm lý trong lòng Tô Dã. Tuy bây giờ vẫn chưa rõ thật giả thế nào, nhưng giữa hai người đã xảy ra ít thay đổi kỳ lạ diệu.

Trương Trì suy nghĩ đơn giản, cảm thấy Tô Dã vừa xuất viện không nên ăn đồ linh tinh, vì vậy liền không nói gì. Trước khi về, hắn ta hẹn cuối tuần đi chơi chung, Tô Dã lại từ chối thì lộ vẻ lạnh nhạt, hết cách, bèn đồng ý trước.

Tô Dã thu dọn sách vở, ánh mắt hắn lại luôn quan sát Đường Duệ cúi đầu phía trước.

Hắn muốn theo dõi cô!

Nhưng Đường Duệ có vẻ không sốt ruột, cô ấy yên lặng ngồi làm bài tập một mình trên ghế.

Trong lớp ngày càng ít bạn học, tính thêm Tô Dã là năm người.

"Không ổn. . . Từ trước đến giờ ta không phải kiểu người chăm học, hành động này ngược lại quá đáng ngờ. . ."

Tô Dã đeo cặp lên vai, sau đó lặng lẽ rời phòng học.

Hắn đi loanh quanh hàng quán lề đường gần cổng trường để chọn một chỗ ngồi tốt, thích hợp quan sát người ra vào cổng trường.

Gió đưa mùi thơm mê người, bụng Tô Dã kêu cồn cào.

"Hít . . Một ngày chưa ăn uống gì, quả thật hơi đói bụng. . ."

Tô Dã liếm môi nhìn xung quanh một vòng.

"Mua đi, mua đi, trứng gà thơm ngon, quả thứ hai giảm nửa giá!"

"Nước trái cây đây, nước dâu xay đá đây . . ."

"Bánh bao nhân thịt, bánh bao nhân thịt đây~ "

Tô Dã càng nghe tiếng rao hàng thì càng cảm thấy đói, hắn muốn ăn bánh bao nhân thịt nhưng quầy hàng kia hơi xa, lại đó mua thì không thể quan sát tình hình trước cổng trường, nếu để lỡ Đường Duệ thì lỗ nặng.

Tô Dã do dự một hồi, sau đó quyết định ăn mì " thịt dê nướng Brazil" .

Ông chủ đầu hói bụng phệ, vóc người không cao lắm, trên cổ ông ta vắt cái khăn mặt bẩn thỉu. Mặc dù nhìn cách chủ quán ăn mặc khá mất vệ sinh, nhưng màu sắc của những xiên thịt dê nướng trên bếp lại hấp dẫn, mùi thơm nức mũi.

Ông chủ nướng xiên thịt hăng say, trước mặt là hai hàng người xếp dài.

Tô Dã cũng không vội, ngoan ngoãn đứng chờ đằng sau.

Hai phút sau.

"Chàng trai muốn mua bao nhiêu xiên thịt?"

Ông chủ hỏi lớn tiếng.

"Ah. . . Đến ta. . ."

Tô Dã thu lại ánh mắt nhìn cổng trường, liếm môi hỏi:

"Bao nhiêu tiền một xiên thế?"

"5 tệ, 12 tệ ba xiên."

"Ồ, vậy bán cho ta ba xiên đi. . ."

Tô Dã nhìn màu sắc hấp dẫn của thịt dê nướng thì vui vẻ trong lòng.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện trên thịt dê nướng có bánh chưng xanh, mà không chỉ có một cái?

Mặc kệ ông chủ lật qua lật lại trên bếp nướng làm sao thì nó cũng không rơi xuống.

"Xong rồi chàng trai, ba xiên."

"Được. . ."

Tô Dã mê mang nhận xiên thịt, ngơ ngác nhìn chằm chằm bánh chưng xanh.

Ông chủ tò mò nhìn hắn.

“Thế nào. . . Không hợp khẩu vị của ngươi à?"

"Không có. . ."

Tô Dã quay người, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào.

"Ối chao!"

"Thật đáng buồn. . . Vì sao đám người này đến cả thịt vịt và thịt dê cũng không phân biệt đươc chứ?"

Tô Dã ngơ ngác lẩm bẩm "Vịt. . . Thịt vịt?"

Hắn vội vàng chạm vào xiên thứ hai, "Cạc cạc cạc. . . Thịt vịt nướng cũng thôi đi, tối qua ta còn vứt vài con chuột bị chết..."

"Ọe!"

Tô Dã lập tức ném xiên thịt đi, dạ dày cảm giác vô cùng ghê tởm.

"Sao. . . Có chuyện gì thế, chàng trai không thích vị thịt dê à?"

Tô Dã lạnh lùng quay đầu lại nhìn chằm chằm ông chủ, hắn gằn từng chữ: "Ông nói xem?"

"Có ý gì? Ngươi không trả tiền còn ném thịt xiên của ta xuống đất, ngươi muốn làm gì?"

"Haa. . . Ta không làm gì cả, chỉ gọi điện thoại cho người chuyên nghiệp kiểm tra thử ngươi rốt cuộc đang bán thịt gì!"

Bạn đang đọc Tôi Nhặt Được Bí Mật Của Tất Cả Mọi Người (Dịch) của Tần Thiểu Ái Cật Lạt (Tần Thiểu Thích Ăn Cay)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tulipcam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.