Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang giấy bị xé rách (2)

Phiên bản Dịch · 1381 chữ

Nói xong, hắn cấp tốc chạy đến vị trí ngồi đầu tiên của hàng thứ nhất, bắt đầu lục soát.

Một tiết học 45 phút, đã mất 13 phút, lớp Tô Dã gồm 62 người, đồng nghĩa với việc hắn chỉ có không đến một phút để kiểm tra ngăn bàn của mỗi người, xong rồi còn trả lại mọi thứ như cũ.

Mặc dù thời gian gấp rút, nhưng Tô Dã hiểu càng là những tình huống này thì càng không được hoảng, hắn cầm theo cái chổi bên người để tùy cơ ứng biến.

"Không có. . ."

"Ngăn bàn này cũng không có. . ."

Từng cặp sách và góc khuất trong ngăn bàn đều không được bỏ qua, mặc dù lúc này tìm thấy vài món "Thư tình", "CD" rất thú vị, nhưng Tô Dã không còn tâm trạng nhìn.

Hắn chỉ muốn biết cuốn sổ ghi chú của mình bị ai lấy, có còn trong lớp không.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Dã bắt đầu tìm hàng thứ tư nhưng vẫn không có kết quả như cũ.

Thời gian còn lại chưa đến 20 phút, gần một nửa kẻ tình nghi chưa được loại trừ, mồ hôi hột to cỡ hạt đậu chảy trên trán hắn.

"Không ổn, tốc độ quá chậm."

Tô Dã hít sâu một hơi, lau mồ hôi, bắt đầu tăng tốc động tác trên tay.

"Không có. . ."

"Vẫn không có. . ."

Mười phút lại trôi qua, Tô Dã dần cuống cuống, đây là lần đầu tiên hắn làm hành vi này. Chưa bàn đến việc trái tim đập bình bịch cả quá trình, bây giờ hắn không tìm được đồ, thật sự là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, hai bàn tay đang lục cặp bạn bè cũng run lên.

"Nếu không loại con gái ra?"

Tô Dã bỗng nảy ra một suy nghĩ.

"Với tốc độ này thì chắc chắn không thể kịp rồi. Mình kiểm tra nốt cái cặp này thôi, nếu vẫn không có, trước loại con gái, chỉ kiểm tra con trai."

Đây là balo màu hồng hình Doraemon, hai bên là hai cánh tay tròn trịa của Doraemon, phía dưới treo quả chuông nhỏ.

Tô Dã lấy tất cả sách ra, cẩn thận kiểm tra một lần cũng không phát hiện sổ ghi chú.

"Được, không tìm cặp con gái nữa."

Tô Dã trầm mặt, cất mọi thứ vào balo cho chủ như trước. Nhưng khi hắn rút tay ra thì chạm phải cánh tay của Doraemon, quả chuông khẽ vang leng keng.

"Hàaa. . . Thì ra đây là ngăn kéo nhỏ?" Tô Dã cau mày.

Bóp bóp, bên trong đựng vài thứ.

Một khóa kéo rất bí mật, mở ra.

"Đây là!"

Tô Dã đứng phắt dậy, con ngươi hắn bỗng nhiên rụt nhỏ lại như mũi kim.

Một thứ to khoảng bàn tay, cuối cùng cuốn sổ màu trắng cực kỳ quen thuộc đang nằm trên lòng bàn tay hắn.

"Đây là sổ ghi chú của mình! Sao lại thế này!"

Tô Dã vội vàng lật sách vở trên bàn học.

"Đường Duệ?"

Tô Dã gãi đầu, nửa ngày mới nhớ ra một cô bạn học dịu dàng ít nói.

Đường Duệ ngoài thành tích học tập ưu tú ra, hình như không để lại bất kỳ ấn tượng nào. Tính cách bình thường của cô ngại ngùng, không tiếp xúc với bạn bè, lần nào nhìn cũng thấy cô cúi đầu học bài. Lâu ngày, mọi người không ấn tượng gì về sự tồn tại có cũng được mà không có cũng được của cô ấy.

Chính là cô gái cả năm không nói nổi một câu trộm sổ ghi chú của mình sao!?

Trên gương mặt Tô Dã tràn đầy vẻ nghi ngờ, cũng may hắn đã tìm thấy đồ đạc, tảng đá trong lòng hắn cũng rơi xuống.

Hắn mở sổ ghi chú ra, cuốn sổ này được hắn bắt đầu sử dụng từ lớp mười. Bởi vì mỗi ngày hắn chỉ viết một câu, nên dù đã gần ba năm, một nửa cuốn sổ vẫn trắng tinh.

"Tính thời gian thì mình nhập viện từ ba tháng trước, ngày mùng 2 tháng 3, vậy bắt đầu xem từ cuối tháng 2 đi."

"Ngày 20 tháng 2: Hôm nay tiêu chảy, món đậu phụ thúi của ông cụ Vương đầu phố ngày càng kém chất lượng. . ."

"Ngày 21 tháng 2: Ông cụ Vương xin lỗi, đậu phụ thúi thêm bột ớt làm mắt mình cay xè. Sắp thi đại học, nhưng tại sao mình không có cảm giác lo lắng, học tập quan trọng đến thế sao?"

"Ngày 22 tháng 2: Ba mẹ cãi nhau, hiệp thứ 172, mẹ thắng. Haiz. . . Hai hôm nay mắt hơi nhức, nửa năm rồi mình chưa chơi máy tính, chẳng lẽ nay vẫn học bài sao?"

"Ngày 23 tháng 2: Mình nghĩ rồi, nếu không thi đỗ trường đại học tốt, thì vào trường đại học ở thành phố khác. Mình học ngành kỹ thuật, kiếm được nhiều tiền mới quay về nhà, mình không muốn thấy cha mẹ lại cãi nhau vì mình. P/s: Mắt đau nhức."

"Ngày 24 tháng 2: Bệnh viện dởm, thuốc nhỏ mắt có rắm tác dụng!"

"Ngày 25 tháng 2: Hừmm, bị ông Diêm Vương phạt đứng nghiêm, rất xấu hổ. Nhưng sao mình buồn ngủ vậy chứ, lúc đứng nghiêm, mình cũng muốn ngủ. . ."

"Ngày 26 tháng 2: Ô trời! Nằm mơ thấy thực vật khổng lồ vui vẻ trò chuyện cùng mình, tin được không?"

"Ngày 27 tháng 2: Mình không xong rồi, buồn ngủ quá! Đêm mình ngủ như chết, sáng còn ngủ gật, thỉnh thoảng bị ù tai, đến cùng là mình bị gì thế?"

"Ngày 28 tháng 2: Hôm nay mình thấy ánh mắt cậu ấy là lạ, thế nào nhỉ? Bình thường cậu ấy hiếm khi như thế, hơn nữa, sao mình luôn cảm thấy trên người cậu ấy có gì đó . . ."

"Ngày 29 tháng 2: Mình thấy rồi! Mình thấy rồi! ! Trên người cậu ấy mọc ra vật gì đó, trẻ sơ sinh sao? Nó đang bò, nó đang di chuyển! Ánh mắt của cậu ấy ngày càng kinh khủng, bởi vì thứ kia ư? Mình nên nói cho cậu ấy biết không. . . ?"

"Ngày mùng 1 tháng 3: Cứu mạng!!! Tôi ——

Trong khoảnh khắc Tô Dã nhìn thấy dòng chữ này, đằng lưng hắn ớn lạnh, bởi vì tờ giấy này bị xé!!!

Chỉ còn lại mẩu giấy nhỏ ghi ba chữ kia.

Ngày mùng 1 tháng 3 đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình lại viết câu cứu mạng!?

Tờ giấy này bị ai xé?

Đường Duệ sao?

Mình không thân quen với cô nàng kia, tại sao cô nàng trộm sổ ghi chú của mình, mục đích là gì đây?

Hơn nữa, tại sao cô nàng không xé luôn hai chữ cứu mạng này, hoặc dứt khoát phá hủy toàn bộ cuốn sổ. . .

Cô ấy cố ý làm thế ư?

Nguyên nhân mình bị bệnh chắc chắn liên quan đến việc đã xảy ra vào ngày mùng 1 tháng 3.

Mùng 2 tháng 3 mình ở trong bệnh viện, là ngày cuối cùng ghi tờ giấy mấu chốt nhất bị xé mất!

"Đáng chết!"

Tô Dã nắm chặt thành đấm, không cam lòng.

Hắn liên tục lật vài trang giấy đều trắng tinh, nhưng mở đến trang cuối cùng, dưới góc phải ghi dòng chữ nhỏ không dễ chú ý:

"Khi mày mở nó ra, toàn bộ thế giới đối với mày sẽ không còn bí mật, hãy cảm nhận nỗi sợ hãi, hãy cảm nhận nỗi tuyệt vọng đi nào, khặc khặc. . ."

Khi Tô Dã nhìn thấy dòng chữ, cơ thể hắn hơi run lên, bởi vì hắn thật sự nghe thấy một tiếng cười đột ngột truyền đến từ sau tai!

"Ai đó!?"

Tô Dã trừng to mắt, trong khoảnh khắc hắn nghiêng đầu...

Đột nhiên!

Một cánh tay bám lên từ cửa kính trong suốt đằng sau , móng tay nó đen nhánh, làn da nó rạn nứt, khắp nơi giăng đầy chất lỏng màu đỏ.

Ngay sau đó,

Một đôi mắt đỏ tươi. . .

Bạn đang đọc Tôi Nhặt Được Bí Mật Của Tất Cả Mọi Người (Dịch) của Tần Thiểu Ái Cật Lạt (Tần Thiểu Thích Ăn Cay)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tulipcam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.