Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Nhân? Ta Là Kỳ Vân (2)

Tiểu thuyết gốc · 1968 chữ

"Có cảm giác không ổn"

Tự dưng lúc này Du Thanh bỗng mở miện thì thào, cả đám đang đi bông dưng khựng lại có chút hơi khó hiểu nhình nàng.

"Ta cảm thấy bình thường a"

Chu Tiếu lúc này cười cười, hít 1 hơi thật sâu cảm nhận không khí nói ra.

"Ta nghĩ chúng ta nên quay lại thôi, có lẽ thông báo cho người lớn thì hay hơn"

Lúc này Tần Tử cũng bắt đầu cảm thấy không ổn, nên đưa ra ý kiến cho đám nhóc, liền lúc này không ai phản bác lại gì cả, tất cả đều xem Tần Tử là chỉ huy nên liền quay đầu nhao nhao đi theo con đường lúc nãy quay về nhưng, sau khi quay lại phía sau đã bị 1 đoàn sương mù che lấp lại, sau đó bắt đầu che bao vây hết thảy xung quanh.

"Tất cả áp sát vào nhau, đùng di chuyển kẻo mất phương hướng"

Vừa thấy cảnh tượng đó Du Ngạo bỗng hét lên, cả đám nhóc hơi ngây người nhưng rồi liền áp vào nhau, cánh tay nắm chặt cánh tay.

"Tiểu Tần đây là cái gì hoàn cảnh a"

"Ta cũng không rõ, tốt nhất là hiện tại cứ tạm đứng yên 1 chỗ"

Đám nhóc có chút ngưng trọng nhình vào đoàn sương mù xung quang không khí, đứng yên tại 1 chỗ nhất thời có chút thất thần.

Sâu bên trong đoàn sương mù 1 cái thân ảnh gầy gò màu đen hiện lên, trên mặt gã xấu xí dữ tợn vô cùng, đôi mắt vô quang nhình chằm chằm đám nhóc bị bao trong xương mù, sau đó đôi tay gầy gò đầy xương bỗng nhiên kết thành những ấn pháp kì dị, sau đó 1 đoàn khí hòa vào sương mù bay thẳng đến hướng đám nhóc.

"Khặc khặc khặc..."

Âm thanh cười dữ tợn dần dần biến mất sau đoàn sương mù giày đặc, Tần Tử lúc này ánh mắt bỗng hướng về phía gã vừa đứng, cậu tựa như có cảm giác 1 thứ gì đó vừa hiện hữu.

Sau 1 lúc cả đám nhóc đang căng thẳng bỗng dưng có cảm giác cơn buồn ngủ chợt đến, vì không phải Tu Hành Giả nên ngay lập tức liền gục ngã không đứng dậy được, chẳn mấy chốc bọn người Tần Tử liền ngã ngụy xuống mà bất tỉnh, ngay sau đó 1 đoàn sương mù cuống lấy đám nhóc trôi về phía sâu bên trong đoàn sương mù rồi dần biến mất.


Lúc này ở sâu bên trong đoàn sương mù Kỳ Vân bỗng cảm thấy có cảm giác khác lạ, ánh mắt hướng về sâu bên trong đoàn sương mù, khóe môi nhẹ cong lên, trên trán ấn kí hình thanh kiếm bỗng sáng lên, ngay sau đó Kỳ Vân bỗng đưa 2 cánh tay lên ngang trán, mỗi bàn tay chìa ra ngón trỏ cùng ngón giữa, úp mu bàn tay vào trán ngay sau đó miện lẩm bẩm.

"Laze Điện Quang"

Ngay sau đó từ ấn kí hình thanh kiếm 1 tia sáng bắng nhanh về hướng đó, trên đường nó đi toàn bộ thứ cảng trở đều bị xuyên thủng, sương mù cũng bị tia sáng đó đánh vỡ ra, tạo ra 1 con đường thẳng về phía trước.

"Ai nha, chiêu này Laze Điện Quang của Kỳ mỗ vẫn là vô địch thiên hạ a"

Kỳ Vân tự luyến cười nói sau đó hướng theo con đường đã dọn, ung dung đi đến, chẳn hay từ khi nào trên tay hắn xuất hiện 1 cây quạt giấy, 1 bộ dáng ngọc thụ lâm phong, tiêu soái anh dũng bước đi.

Sâu bên trong đoàn sương mù ở trong 1 mật thất, 1 lão giả lưng còng nhìn xuống đám Tần Tử đưa lên giọng cười quái dị, 2 cánh tay gầy gò toàn da bọc xương chà sát vào nhau, trên gương mặt dữ tợn có đầy rẫy những vết nhăn nheo, lúc này gã tiến về phía Du Thanh cười quái dị lẩm bẩm.

"Hàn Âm Chi Thể a, không ngờ ở vùng quê này lại xuất hiện, khặc khặc, chỉ cần hấp thu cái này xử nữ ta liền có thể quay lại thời kì đỉnh phong"

Trong mắt hắn xuất hiện 1 đạo ngoan lệ nhình đắm đuối, dường như hận không thể đem Du Thanh ăn trọn 1 bộ dáng, lúc này hắn liền tế ra 1 cái đỉnh lô ngay sau đó 1 đoàn sương mù cuống lấy Du Thanh hướng về phía đỉnh lô bay đến, trong mắt hắn càng ngày càng hưng phấn.

Lúc này bọn Tần Tử đã tỉnh lại, ánh mắt đánh giá xung quanh sau đó liền chú ý Du Thanh bị cuống đi trên không trung, Du Ngạo thất thần 1 chút liền điên cuồng lao lên, nhưng lúc này cả đám không thể di chuyển chỉ có thể đứng đó nhình lão già đưa Du Thanh đi, lão già thấy đám Tần Tử tỉnh lại càng thêm hưng phấn, hắn rất hưởng thụ các ánh mắt căm tức đó sau đó dường như không để ý mà cười nói.

"Chỉ cần ta quay về thời kì đỉnh phong liền có thể chấp chưởng Độc Ách Cung, khặc khặc khặc"

"Khặc khặc khặc.... Ho ho ho"

Lão già cười đến ho khang vài tiếng, ánh mắt càng ngoan lệ hơn, bỗng dưng lúc này phía sau gã bị vỗ nhẹ vài cái, vang lên âm thanh.

"Uy lão già, cười nhẹ kẻo ngất đấy"

"Hừ hừ, đa tạ đạo....."

Lúc này lãi già ho khang bắt giọng vài tiếng, sau đó hơi lên tiếng cảm kích, nhưng gã nhận ra có gì đó sai sai ở đây, 6 tiểu hài tử bị hắn phong bế và hắn thì còn ai ở đây?, lúc này đầu gã hơi cứng đờ có chút quay về phía sau như 1 con khôi lỗi bị hỏng.

"Ây Kỳ mỗ trước giờ toàn là người lương thiện, kính lão đắc thọ, không cần cảm kích a"

Lúc gã quay lại thì thấy phía sau có 1 thanh niên vận bạch y bộ dáng ngọc thụ lâm phong khí thế như tiên, không nhiễm bụi trần, mái tóc màu trắng tung bay càng làm hắn có chút trang bức, hào sảng cười nói, bộ dáng "Ta là người tốt a", nhưng lão già lúc này tâm lại không như vậy, hắn trong lòng hét lên.

"Ngọa tào, tên này từ khi nào ở đây? Ta rõ ràng đã đặt cấm chế rồi kia mà?"

Thiếu niên không ai khác ngoài Kỳ Vân, lúc này hắn lại không chú ý lão già mà hướng về Du Thanh bước đến, cáng tay nhẹ gạt đi sương mù 1 tay nắm cái cằm nhỏ đánh giá Du Thanh.

"Tch tch lão già, ngươi cái này lại không biết thưởng thức rồi, cái này tiểu mỹ nhân nếu như nuôi lớn chắc chắc là 1 tiểu hồng nhan họa thủy, tch tch"

Kỳ Vân chặc lưỡi đánh giá những Du Thanh, lại lắc đầu xem thường lão già nói, bộ dáng như đang đánh giá 1 món trang sức đắc tiền, nhưng lúc này thứ đó không phải thứ lão già chú ý, hắn lúc này chú ý là Kỳ Vân 1 cái phất tay liền đem gã niềm kiêu hãnh công pháp đánh cho không còn manh giáp nào a, Ngọa Tào cái này là bực nào sức mạnh, gã biết kẻ này không phải là 1 nhân vật bình thường.

"Xin kính danh của đạo hữu, chẳn hay là Tiên Nhân phương nào ghé thăm nơi này của tại hạ"

Lão già hít sâu 1 hơi sau đó chắp tay hướng Kỳ Vân dò hỏi, lúc này Kỳ Vân quay lại nhình gã mĩm cười, bộ dáng tiêu soái, nụ cười chói mắt vô cùng.

"Tiên Nhân? Ta gọi Kỳ Vân, đệ nhất thiên tài đương thời, các hạ có thể gọi Kỳ mỗ là Thái Tử Điện Hạ, ta cho các hạ miễn lễ"

Kỳ Vân tràng ra 1 tràng sau đó gấp cây quạt lại hướng lão già nâng lên, ý tứ là nhường lão đứng dậy không cần đối hắn Kỳ mỗ miễn lễ a.

"Ngọa Tào cái này ở nơi đâu lòi ra 1 cái thái tử điện hạ? Chẳn phải đương thời thái tử điện họ Ngô sao? Chẳn lẽ là ở cái khác quốc gia?"

Lão già trong lòng rối tung, gã đầu ngờ rằng cái này trước mắt con hàng chỉ mới tu vi Luyện Khí Cảnh yếu nhất cảnh giới, còn cái danh hiệu kia thì đã từ 10 vạn năm trước rồi, nếu biết có hay chăn gã sẽ tự đập đầu vào đậu hũ mà tử vong a, Hắn 1 cái Khúc Nham Cảnh Tam Trọng Sơ Kỳ cường giả tồn tại a~.

"Cái này...."

Gã đang định nói cái gì thì bỗng dưng Kỳ Vân lại không nói, cất cây quạt vào sau đó rút ra thanh kiếm gỗ chém 1 cái nhẹ sau đó cho thanh kiếm gỗ về lại chỗ cũ, ánh mắt hơi bất mãn nhình lão già nói.

"Trẫm mới chỉ cho miễn lễ thôi, ai cho ngươi đứng dậy, thật là quá làm càng!"

Lão già nghe xong định động nhưng bỗng cảm giác chân tay gã không động được, ngay sau đó phù phù 1 tiếng cả cơ thể bị chia thành nhiều mảnh, ngay sau đó liền bị khoáy nát thành huyết vụ, trước khi chết đôi mắt gã mở to không cam lòng, cái gì chỉ 1 kiếm nhẹ nhàn liền đem hắn chém chết, số phận của hắn nhọ dái đến mức nào?.

"Phá"

Kỳ Vân nhẹ vỗ 2 cánh tay ngay lập tức toàn bộ sương mù bị trấn nát, khống khí xung quang quay về yên bình.

"Hàn Âm Tử Minh Công, 1 bộ phận nhỏ không ngờ lại còn kẻ tu luyện, 5 lão già làm ăn quá thất trách"

Khi sương mù bị phá nát thì cả đám Tần Tử được thoát khỏi cấm chế, Du Thanh cũng y vậy được Kỳ Vân nhẹ nhàn đặt xuống đất, sau đó hắn liền không chú ý đám nhóc mà thứ hắn quan tâm là cái đỉnh lô này, liền từng bước chân hướng về phía đỉnh lô đánh giá.

Bọn người Tần Tử ngây ngốc từ lúc Kỳ Vân rút kiếm, bọn hắn hình đống máu trên sàn mà có hút buồn nôn, suýt nữa đã nôn thóc nôn tháo, nhưng lại nín xuống, cả đám liền cố gắn không nhìn và tiến về phía Du Thanh xem xét thương tích, sau khi xem xét xong ảm thấy không bị thương liền thở phào.

Lúc này tự dưng Kỳ Vân lên tiếng hỏi, lúc nay trên tay hắn có 1 quyển sách, đôi mắt co rút nhình chằm chằm vào dòng chữ trên quyển sách, giọng nói có chút run rẫy.

"Năm nay, đã là năm bao nhiêu?"

Đám Tần Tử ngây ngốc 1 chút nhao nhao không dám trả lời, lúc này giọng nói của Kỳ Vân càng thêm trầm, không khí xung quanh càng thêm nặng trĩu xuống, đôi mắt nhình chằm chằm Tần Tử.

"Trẫm cho khanh nói năm nay là năm bao nhiêu?"

Đám nhóc Tần Tử run rẫy, bị ánh mắt nhình tựa như đem Tần Tử nhình thấu, lúc này đôi tay run run chấp lại nói.

"Thưa Thượng Tiên, Năm nay đã là thời Chi Long, 10 vạn 358 ngàn 173 năm âm lịch"

Oành

Kỳ Vân chính thức nổ, hắn ngốc ở nơi kia đã 10 vạn năm a.

Bạn đang đọc Ta Luyện Kiếm Đạo 10 Vạn Năm sáng tác bởi baobanhbao18
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baobanhbao18
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 219

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.