Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Có Người Muốn Ám Toán Bản Bảo Bảo!

Phiên bản Dịch · 1379 chữ

"Này, ngươi có biết tiểu hài tử kia là ai không? Đại tiểu thư gần đây chỉ toàn bồi bên người hắn cả ngày."

"Ngươi khoan hãy nói, dáng dấp tiểu hài này thật đúng là rất đẹp mắt."

"Chao ôi, ngươi nói xem, liệu có khi nào đó là nhi tử tư sinh của Đại tiểu thư không? Nhìn kìa, mặt mũi cả hai người bọn họ đều đẹp như vậy."

"Chẳng lẽ, tiểu thư nhà chúng ta có tính yêu thích trẻ con sao?"

...

Lăng Phong võ quán.

"Há miệng nào, a..."

Ở trong sân nhỏ của võ quán, Lý Ngọc Đình tự mình cầm một quả nhót đỏ tươi uy tới miệng Lâm Bảo Bảo.

Lâm Bảo Bảo há miệng ăn quả nhỏ.

Ta kháo, quá chua!

Lâm Bảo Bảo sặc một cái, cúi gập người xuống đất ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc vặn vẹo vì chua.

Làm gì, làm gì đây? Ngươi muốn chua chết bản Bảo Bảo sao?

"Bảo Bảo, Bảo Bảo, ngươi làm sao vậy?" Lý Ngọc Đình luống cuống, vội vỗ lên lưng Lâm Bảo Bảo giúp hắn thuận khí.

Vốn Lâm Bảo Bảo đang xử rất nhiệt tình đối với nàng.

Bây giờ Lâm Bảo Bảo ăn quả nhót chua, có khi nào sẽ có ấn tượng không tốt về nàng không?

"Xin lỗi, xin lỗi, tỷ tỷ cũng không biết quả này lại chua như thế."

Lý Ngọc Đình áy náy nói.

"Chua chết Bảo Bảo rồi."

Lâm Bảo Bảo kéo thật dài âm cuối, khiến người nghe bỗng có xung động cảm thấy hắn thật đáng thương, nhất định phải bảo vệ che chở hắn.

Trái tim thiếu nữ của Lý Ngọc Đình trong nháy mắt liền bị hòa tan.

"Được được được, trái này thật chua, chúng ta sẽ không ăn nữa." Lý Ngọc Đình nhìn Lâm Bảo Bảo, trong mắt tất cả đều là sự ấm áp.

"Vâng, không ăn."

Lâm Bảo Bảo gật đầu. Hắn ngồi đung đưa chân ở trên ghế đá trong viện, lặng lẽ hấp thu Dương Linh Khí từ trên người Lý Ngọc Đình.

...

Ở một căn phòng bên trong Lăng Phong võ quán, một tiếng quát giận dữ vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh ở nơi đây: "Cái gì? Chuyện ngươi nói là thật à?"

Một thiếu niên mặc cẩm bào, biểu tình trên mặt cực kỳ nóng nảy, gã nắm lấy cổ áo của một người hầu cận trong võ quán, quát hỏi.

"Thưa, tiểu nhân hoàn toàn không có nửa điểm dối trá!"

Nghe đến đó, sắc mặt Lý Quý bèn tối lại: "Không nghĩ tới chuyện này so với ta tưởng tượng còn tồi tệ hơn!"

Vốn thời điểm Lâm Bảo Bảo vừa mới đến Lăng Phong võ quán, Lý Quý đã cảm thấy Đại tiểu thư và Ngưng Nhi có chút cưng chiều Lâm Bảo Bảo.

Nhưng bây giờ xem ra, thật sự là bọn họ chăm chút tiểu gia hỏa đó hơi quá rồi!

Đan dược trong võ quán, Đại tiểu thư đều đưa cho Lâm Bảo Bảo ăn.

Thiên tài địa bảo trong võ quán, Đại tiểu thư cũng đưa cho Lâm Bảo Bảo ăn.

Mà chuyện khiến Lý Quý khó có thể tha thứ nhất chính là hôm qua gã đã đưa qua đại viện của Đại tiểu thư một ít nhân sâm quý giá, thế nhưng hôm nay lại nghe được nó cũng bị Ngưng Nhi nấu canh cho Lâm Bảo Bảo ăn rồi.

"Khốn kiếp!"

Lý Quý nắm chặt quả đấm.

Đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn, ta đối với nàng như thế nào, chẳng lẽ nàng không biết sao?

Lý Quý ta có điểm nào không xứng với nàng?

Lý Quý thật sự không cam lòng.

"Ngươi đi ngoài trước đi." Lý Quý cho phép kẻ hầu cận kia lui ra ngoài, chính mình sau đó cũng rời khỏi phòng.

...

"Sống ở ưu hoạn, chết tại an vui." *

"Mặc dù cuộc sống này coi như không tệ, nhưng điểm kinh nghiệm phỏng chừng cũng tăng quá chậm rồi!"

Lâm Bảo Bảo nhìn mình chằm chằm điểm kinh nghiệm thấp lẹt đẹt của mình, không khỏi chán nản nhận xét.

Rốt cuộc cũng không còn ai quấy rầy hắn!

Từ khi hắn đến Lăng Phong võ quán tới nay, muốn được một ngày không bị các tiểu cô nương ở đây vây quanh là chuyện không tưởng. May sao hôm nay cuối cùng cũng được an tĩnh một chút rồi.

...

Chạng vạng tối, bầu trời dần dần có chút nhá nhem, Lâm Bảo Bảo ngồi ở trên nóc một tiểu viện, cảm thụ làn gió mát lạnh thổi ập vào mặt.

"Bảo Bảo, Bảo Bảo, ngươi ở đâu?"

"Bảo Bảo, nhanh trở về phòng ngủ thôi!"

Bên trong Lăng Phong võ quán, không ít tiểu cô nương đều đang đi tìm Lâm Bảo Bảo, sắc trời dần tối, không biết tiểu gia hỏa này chạy lạc đi đâu rồi.

Lâm Bảo Bảo nhìn thấy tình cảnh đó, khẽ thở dài, vẫn nằm im trên nóc nhà suy ngẫm: "Có lúc một mình thật là thoải mái!"

Cũng không biết hắn đã nằm đó bao lâu, đột nhiên có một đạo âm thanh xé gió vang lên. Trong đêm tối, một bóng người mặc trang phục đen từ đầu tới chân bỗng chốc xuất hiện ở trên tường võ quán.

"Nà-ní?" **

Lâm Bảo Bảo từ nóc nhà bò dậy, trợn tròn hai mắt.

Tối lửa tắt đèn, kẻ kia lại mặc một thân trang phục toàn đen, đây là muốn làm gì?

Lâm Bảo Bảo cẩn thận quan sát, ánh mắt chăm chú nhìn kẻ vừa đột nhập.

Hắc y nhân đang quan sát cái gì đó, từ trên tường cao nhảy xuống, một đường chạy thẳng vào sâu bên trong võ quán.

Phương hướng kia dường như là muốn đến đại viện của Lý Ngọc Đình?

Không được!

Chẳng lẽ gã ta tới để mưu hại Đại tiểu thư?

“Vèo!”

Lâm Bảo Bảo vận chuyển Chiến Khí, cấp tốc nhảy xuống, lặng lẽ đi theo sau lưng hắc y nhân.

Thế nhưng đuổi theo một lúc, tình huống trước mắt lại khiến Lâm Bảo Bảo cắn răng nghiến lợi.

"Tên khốn này! Không ngờ lại dám mò vào phòng ta!"

"Mẹ, người này là tới hại ta!"

Lâm Bảo Bảo không sốt ruột, chờ đến thời điểm hắc y nhân kia đi ra, hắn liền triệt để trông thấy rõ mặt của gã.

Lý Quý?

Ở Lăng Phong Vũ phủ mấy ngày qua, Lâm Bảo Bảo tự nhiên cũng gặp qua Lý Quý vài lần.

Thế nhưng Lâm Bảo Bảo lại không nghĩ tới, người này vậy mà lại muốn xuống tay giết hắn.

"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng."

Thật đáng ghét, có điều ngươi không biết rồi, bản Bảo Bảo đặc biệt có tính thù dai!

Tiểu tử, ngươi chết chắc!

-----

(*) u sầu có thể hưng nước, mà an nhàn thì có thể mất người.

Giải nghĩa: an nhàn quá lâu có thể khiến con người ta biến chất, thoái hóa. Còn gian nan, ưu sầu mặc dù làm ta nhất thời mệt mỏi, thậm chí đau khổ, nhưng lại giúp ta rèn luyện nên phẩm chất kiên cường.

Cho nên theo quan niệm của người xưa, con người ta nên từ âu sầu, khốn khổ mà rèn luyện bản thân chứ không nên mãi chìm đắm trong an vui mà sinh ra lười nhác.

(**) “Nà ní”, hay “nani”, hay “nan ní”, là phiên âm của một từ tiếng Nhật, có nghĩa là“cái gì”. Khi bạn nghe một điều gì đó từ người đối diện khiến bạn thấy ngạc nhiên, không tin vào tai mình, bạn có thể đáp lại bằng câu ngắn gọn “nà ní”, với ý nghĩa: Cái gì cơ?

Ở đây Lâm Bảo Bảo vốn là người địa cầu xuyên không từ thời hiện đại về, vì vậy thỉnh thoảng hắn sẽ buột miệng nói những ngôn ngữ mang tính hiện đại. Bản dịch của mình bám sát bản raw và bản truyenyy để đối chiếu. Không phải tự ý thêm bớt từ ngữ hiện đại vào.

------

Chương sau: Bộ Mặt Thật Của Lý Quý, Lâm Bảo Bảo Trả Thù

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Chang
Lượt thích 25
Lượt đọc 683

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.