Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ Mặt Thật Của Lý Quý, Lâm Bảo Bảo Trả Thù

Phiên bản Dịch · 1097 chữ

"Lý Quý, khổ cực ngươi." Ngày hôm sau, trước đại môn Lăng Phong võ quán, Đạt thúc vô cùng từ ái nói với Lý Quý.

Lý Quý lắc đầu, đoạn bảo: "Đạt thúc, vận chuyển đan dược cho võ quán là việc ta nên làm, Đạt thúc xin cứ yên tâm, ta nhất định sẽ vận chuyển những đan dược này an toàn đến Vân Châu thành."

Đạt thúc mỉm cười gật đầu, liếc mắt nhìn từng chiếc xe ngựa sau lưng Lý Quý, dặn dò: "Nhớ kĩ, những đan dược đó vô cùng trân quý, nhất định phải bảo đảm đan dược được an toàn."

"Ta biết." Lý Quý đáp.

"Lên đường!"

Lý Quý cưỡi một con ngựa trắng, chỉ huy đoàn xe Lăng Phong võ quán đi về phương xa.

Ước chừng qua nửa canh giờ, đoàn xe của Lăng Phong võ quán cũng đã ra khỏi thành.

"Nhờ có ngươi, lúc này chúng ta có thể kiếm bội tiền."

Ở bên cạnh Lý Quý, một tên võ giả tai nhọn, mặt mũi lông lá như khỉ đắc ý nói.

Nghe đến đó, gương mặt Lý Quý lộ ra nụ cười âm hiểm: "Nhỏ giọng một chút, chớ để người khác nghe thấy."

"Phải phải phải." Gã võ giả kia lập tức hiểu ý.

"Lý Quý, lần này chúng ta rút ruột được bao nhiêu, ngươi xem lần này ước chừng có mười mấy rương đan dược, thiếu hai ba rương võ quán sẽ không tra được đâu!" Tên võ giả tai nhọn nói.

"Hai ba rương? Mục tiêu của ngươi cũng quá nhỏ đi!" Lý Quý khinh thường đáp.

"Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu rương thì thích hợp?"

Lý Quý trầm giọng nói: "Ta cảm thấy năm rương là vừa vặn!"

Năm rương!

Tên võ giả tai nhọn nhất thời lộ ra biểu tình vui sướng.

Lý Quý quả là có dũng khí a!

Nếu bị võ quán phát hiện chẳng phải sẽ bị lột da sao?

"Lạch cạch!"

Sau lưng, một chiếc xe ngựa lắc lư trên đường, một rương đan dược đột ngột lăn xuống đất, ngay cả đan dược trong rương cũng vỡ nát.

"Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của nô tài, do nô tài không trông coi đan dược kĩ càng!" Phu xe điều khiển chiếc xe ngựa đó lập tức nhảy xuống, luống cuống tạ lỗi với Lý Quý.

Thế nhưng Lý Quý lại một bộ dáng không thèm để ý: "Không sao, nếu chúng ta ép giá cả đan dược xuống quá thấp, võ quán có lẽ sẽ không tin tưởng, nếu nói cho bọn họ biết có rương bị rơi, thiếu một rương, như vậy chúng ta không phải có thể nuốt một chút tiền sao?"

Mọi người vừa nghe, liên tục vỗ tay tán dương.

"Hay! Thật là hay!"

Mẹ ơi, tên Lý Quý kia sao lại ác tâm đến vậy!

Bảo Bảo cũng sắp phun ra!

Trong thùng của một chiếc xe ngựa, Lâm Bảo Bảo khẽ nâng nắp rương lên, nhìn chằm chằm vài người trước mặt.

Lúc Lâm Bảo Bảo biết được Lý Quý muốn ra ngoài thi hành nhiệm vụ bèn quyết định phải trả thù tên Lý Quý này một phen.

Cho nên, Lâm Bảo Bảo sớm đã tiến vào núp trong rương đan dược. Vốn định sau khi ra khỏi thành, Lâm Bảo Bảo sẽ nhảy ra dạy dỗ Lý Quý gã.

Ngược lại hắn không nghĩ tới nghe được mấy chuyện động trời kia.

"Tham ô đan dược của Lăng Phong võ quán, quả là đám người cặn bã!" Lâm Bảo Bảo thầm nghĩ.

“Oành!”

Đúng lúc ấy, đột nhiên trên xe ngựa vang lên một tiếng nổ kinh động tất cả mọi người.

Đám Lý Quý bị dọa cho giật nảy mình, sau đó Chiến Khí bao trùm ở bên ngoài thân thể, bọn họ khiếp sợ nhìn ra phía sau.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Tại sao lại có tiếng nổ ở đây?"

"Là đan dược bạo nổ! Đan dược bạo nổ!"

Cái rương vỡ vụn rơi tán loạn trên mặt đất, con ngươi Lý Quý cũng trợn tròn.

Đây là chuyện gì vậy?

"Hừ! Bảo Bảo không vui!"

Tiếng nói vừa cất lên, cả đám liền nghệt ra, giọng nói này là...

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ về một chiếc xe ngựa, chỉ thấy Lâm Bảo Bảo đang ngồi ở trên một cái rương lớn, hai tay nắm đầy đan dược nhét vào trong miệng.

"Chúc mừng kí chủ thôn phệ đan dược nhất phẩm, Luyện Khí Đan, đạt được 40 điểm kinh nghiệm."

"Chúc mừng kí chủ thôn phệ đan dược vô phẩm, bổ huyết đan, đạt được 1 điểm kinh nghiệm."

"Chúc mừng kí chủ thôn phệ đan dược nhất phẩm, Luyện Khí Đan, đạt được 40 điểm kinh nghiệm."

...

Thanh âm nhắc nhở dễ nghe vang lên bên tai, trong lòng Lâm Bảo Bảo càng lúc càng sảng khoái vui vẻ.

Ha ha! Thăng cấp!

"Chúc mừng kí chủ thăng lên cấp 12."

Kí chủ: Lâm Bảo Bảo

Đẳng cấp: Cấp 12 (Nhị Tinh Chiến Giả)

Kinh nghiệm: 0/20000

Thần kỹ: Thôn phệ

"Lâm Bảo Bảo!" Lý Quý trợn tròn con mắt, kinh ngạc nhìn tiểu hài tử đang há miệng nhai đan dược.

"Sao hắn lại xuất hiện ở đây?" Lý Quý tức giận nhìn hắn, ngày hôm qua ban đêm gã đi ám toán Lâm Bảo Bảo nhưng không tìm được người, sao bây giờ hắn lại tự dẫn xác đến chỗ này?

"Đan dược! Đan dược của chúng ta!"

Võ giả tai nhọn hét lớn.

Lý Quý lừ mắt, lạnh lùng nói: "Ranh con, ngươi dừng tay cho ta!"

Tên đó có còn là người không, hắn ăn đan được cũng quá nhanh rồi!

Con mắt Lý Quý trợn trừng, một rương đầy ắp đan dược, thế mà chưa tới năm khắc, hùng hài tử kia đã ăn sắp xong một rương!

Dừng tay!

Đó đều là bạc a!

Bạc trắng tinh tươm a!

"Bắt hắn lại." Lý Quý quát ầm lên.

Mặc dù không biết gia hỏa kia làm sao chạy được đến trên chiếc xe này, nhưng nếu nó đã đến thì cũng đừng hòng đi.

Ngày hôm qua không thu thập được ngươi, hôm nay ở nơi đây trực tiếp giết chết ngươi là được.

Lâm Bảo Bảo, ở Lăng Phong võ quán có người che chở ngươi, để ta xem thử, giờ ở đây thì còn ai có thể bảo vệ ngươi?

-----

Chương sau: Một Người Ăn Mười Mấy Rương Đan Dược

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 633

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.