Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Vào Cấm Địa Thần Bí, Chiến Khí Lại Biến Mất Không Thấy Tung Tích Đâu Nữa.

Phiên bản Dịch · 1580 chữ

"Các ngươi cũng nhìn thấy rồi chứ?" Ánh mắt Âu Dương Tuyết lạnh như băng quét nhìn mọi người tại đây, sau đó nàng phẩy tay áo, lớn giọng hô: "Tiếp tục tu luyện."

"Hàaa...!"

"Hây A...!"

"Hây A...!"

Trong võ trường, mấy trăm võ giả đồng loạt tu hành.

Âu Dương Tuyết xoay người rời khỏi tràng luyện võ, lòng thầm nghĩ:

"Nhiệm vụ Vũ phủ cho ta coi như đã hoàn thành, qua một ngày nữa, ta có thể đi tìm Lâm Bảo Bảo rồi." Âu Dương Tuyết nhìn lên bầu trời xanh, đám mây linh động khẽ trôi qua, phảng phất như biến thành khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn của Lâm Bảo Bảo.

"Ngốc quá!" Âu Dương Tuyết khẽ mỉm cười, nụ cười ấy xao động đến nghiêng nước nghiêng thành.

...

"Cái gì? Ngươi muốn đi đến Yêu Linh cấm địa?" Trong võ quán, Lý Ngọc Đình giật mình nhìn Lâm Bảo Bảo, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Lâm Bảo Bảo cũng biết, hắn mà bàn bạc với Đại tiểu thư về chuyện này thì nhất định nàng ấy sẽ lộ ra biểu tình như vậy.

"Phải, ta có thể cảm giác được trong Yêu Linh cấm địa có đồ vật rất quan trọng đối với ta." Lâm Bảo Bảo gật đầu một cái, nghiêm túc đáp.

Ngưng Nhi đứng bên cạnh bèn lắc đầu phản đối: "Không được, Yêu Linh cấm địa là nơi nguy hiểm nhất xung quanh thành Thanh Dương, mỗi năm đều có không ít người bởi vì đi lầm vào cấm địa mà chẳng thể thoát ra."

Ngưng Nhi đương nhiên không đồng ý để Lâm Bảo Bảo đi vào nơi quỷ quái như thế. Nàng làm sao có thể để cho tiểu gia hỏa ấy lâm vào tình cảnh nguy hiểm nào được!

Lý Ngọc Đình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Bảo Bảo, thở dài một hơi rồi cố gắng khuyên nhủ: "Ngươi nghe Ngưng Nhi nói rồi đó, Yêu Linh cấm địa quá nguy hiểm, ta sợ..."

Nghe đến đây, Lâm Bảo Bảo nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng cặp mắt to tròn lấp lánh như thủy tinh nhìn chăm chú Lý Ngọc Đình, đoạn đáp: "Yên tâm đi! Nói thế nào thì ta cũng đã sống mấy trăm năm, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, trong lòng ta vẫn hiểu rõ."

Cũng đúng. Lâm Bảo Bảo từ Tiên Tông thánh địa đi tới nơi đây, mấy trăm năm qua có nguy hiểm gì mà chưa gặp?

Có lẽ, trong Yêu Linh cấm địa thật sự có thứ rất quan trọng với hắn.

Nhưng mà... biết là như vậy, nhưng Lý Ngọc Đình vẫn còn có chút không yên lòng!

"Ta thì không đồng ý." Ngưng Nhi khoanh tay, kiên quyết phản đối.

Lý Ngọc Đình kiến thức rộng, ở bên ngoài lịch luyện đã ba bốn năm, cái nhìn đối với một số việc hiển nhiên không giống với Ngưng Nhi.

"Ngưng Nhi, Bảo Bảo muốn đi Yêu Linh cấm địa thì nhất định là có lý do của hắn, dù sao chuyện hắn đã từng trải qua cũng nhiều hơn chúng ta gộp lại." Lý Ngọc Đình nói.

Ngưng Nhi yên lặng.

Lâm Bảo Bảo lúng túng cười một tiếng.

Thật ra thì… hắn mới tới thế giới này một đoạn thời gian ngắn mà thôi, nhưng dĩ nhiên Lý Ngọc Đình nói như vậy, Lâm Bảo Bảo cũng sẽ không phản bác.

"Ừ, ta đây đi trước." Lâm Bảo Bảo vừa nói, vừa nhảy xuống khỏi ghế, tràn đầy phấn khởi định đi ra ngoài.

"Chờ một chút."

Lý Ngọc Đình vội đứng lên, đôi mắt tràn đầy tia kiên định, trầm giọng nói: "Ta đi cùng với ngươi."

"Tiểu thư, đây chính là Yêu Linh cấm địa đó." Ngưng Nhi lo lắng lên tiếng.

Lý Ngọc Đình gật đầu một cái, đáp: "Ta biết, nhưng ta không yên lòng về Bảo Bảo, vốn Yêu Linh cấm địa rất nguy hiểm, hơn nữa Lâm Bảo Bảo có thân phận linh oa, chắc chắn khắp nơi đều có rất nhiều kẻ muốn bắt hắn, ngộ nhỡ tiểu tử này gặp phải khốn sự thì phải làm sao bây giờ?"

Ngưng Nhi ngập ngừng nói: "Nhưng..."

Lý Ngọc Đình đặt một bàn tay lên vai Lâm Bảo Bảo, con ngươi ấm áp, chuyên chú nhìn hắn thật sâu rồi nói: "Bảo Bảo, bất luận như thế nào, ta đều sẽ một mực tin tưởng ngươi."

Ngưng Nhi khẽ cắn răng, tiểu thư nhìn Lâm Bảo Bảo thâm tình như vậy, đừng nói Lâm Bảo Bảo, ngay cả nàng cũng sắp bị tiểu thư làm rung động rồi.

"Ta cũng tin tưởng ngươi." Lâm Bảo Bảo nhón chân, đặt một nụ hôn khe khẽ lên gò má Lý Ngọc Đình.

"Hai người các ngươi thật là hai kẻ điên." Ngưng Nhi không khỏi hờn dỗi trách.

Yêu Linh cấm địa a!

Nơi hung hiểm mà dân gian đều sợ hãi, nói đi là đi?

“Được rồi được rồi, ta cũng đi xem thử vậy.”

Ngưng Nhi cắn môi, quyết định phải đi theo hai người. Thế nhưng nội tâm nàng lại cực kỳ dao động.

Ta có phải quá ngốc hay không? Biết rất rõ chỗ đó cực kỳ nguy hiểm, ta còn đi theo làm gì?

Lâm Bảo Bảo người ta có tiểu thư bảo vệ, căn bản không cần ta tới kéo chân sau đâu!

Đáng chết, tại sao lại như vậy chứ?

"Phì."

Lý Ngọc Đình bật cười, kéo tay Ngưng Nhi nói, "Bảo Bảo, ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi, chúng ta sẽ cùng đi với ngươi."

"Ừ ừ."

Cũng không biết là hai nàng thật lòng hay là vì mê sắc nữa. Thế nhưng dù sao cũng đã đả động được tới trái tim của Lâm Bảo Bảo.

"Lên đường!" Lâm Bảo Bảo nắm bàn tay, chỉ ngón trỏ nho nhỏ lên trời, cất giọng hét lớn.

Yêu Cổ Sâm Lâm.

"Ta thật là ngốc mà, ta theo các ngươi tới đây làm gì." Ngưng Nhi kéo tay Lý Ngọc Đình, sợ hãi nói. Càng đi sâu vào trong Yêu Cổ Sâm Lâm, vùng đất này lại càng phát ra những âm thanh và luồng không khí âm trầm, kinh khủng.

Trong rừng rậm u ám, phảng phất như tùy thời đều có mãnh thú sẽ nhảy vồ ra.

Vẻ mặt Lý Ngọc Đình đầy lúng túng, nàng liếc mắt trừng Ngưng Nhi, sau đó hắng giọng, bày ra dáng vẻ trêu chọc: "Ngưng Nhi, ngươi cứ như vậy thì sẽ bị Bảo Bảo cười đó."

Còn chưa tiến vào Yêu Linh cấm địa, Lâm Bảo Bảo còn chưa hề bị hù dọa gì mà Ngưng Nhi đã sợ thành thế này.

Lý Ngọc Đình chỉ thiếu nước ôm Ngưng Nhi lên nữa thôi.

"Yên tâm đi, vùng đất này không có Yêu Thú." Lâm Bảo Bảo đã là Lục Tinh Chiến Giả, năng lực cảm nhận của hắn mạnh hơn một chút so với hai nàng.

Đương nhiên, nói đến sức chiến đấu, Lâm Bảo Bảo hẳn còn chưa bằng Lý Ngọc Đình.

Dù sao, công pháp, võ kỹ đối với người tu võ mà nói là cực kỳ quan trọng. Mà Lâm Bảo Bảo chưa từng luyện qua một quyển công pháp hay một quyển võ kỹ nào.

"Cẩn thận, trước mặt chính là Yêu Linh cấm địa." Trong lúc ba người cười nói thì cũng đồng thời đã di chuyển đến vùng đất nguy hiểm.

"Đó chính là Yêu Linh cấm địa."

Ba người leo lên một cái dốc núi nhỏ, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng chính giữa Yêu Cổ Sâm Lâm có một khu vực lớn màu xanh đen, tạo thành màu sắc tương phản mãnh liệt với những địa phương khác.

Càng đến gần Yêu Linh cấm địa, số liệu trong mắt Lâm Bảo Bảo cũng theo đó biến hóa.

Thiên địa linh khí: Đậm đà

Khả năng Tiên Châu tồn tại: 54%

"Xem ra chính là nơi đây." Ánh mắt Lâm Bảo Bảo càng trở nên kiên định và quyết tâm hơn.

Bên trong Yêu Linh cấm địa, cây cối còn cao hơn bên ngoài Yêu Cổ Sâm Lâm rất nhiều.

Sau khi đi vào vùng đất này, Lâm Bảo Bảo cũng lâm vào tình cảnh khó khăn, tuy rằng gợi ý của hệ thống có khả năng Tiên Châu ở khu vực trong đây nhưng mà ở nơi rộng lớn như vậy, muốn tìm một hạt châu thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Huống chi, ở Yêu Linh còn tồn tại rất nhiều nguy hiểm khó lường.

Ngay lúc ba người Lâm Bảo Bảo tiến vào Yêu Linh cấm địa, Ngưng Nhi dẫn đầu bỗng dừng bước, nàng nhìn chung quanh cánh rừng rậm này một lúc rồi cau mày hỏi: "Tiểu thư, Lâm Bảo Bảo, các ngươi có cảm giác được có một cỗ lực lượng rất kinh khủng không?"

"Hơn nữa, Chiến Khí của ta không dùng được." Ngưng Nhi nắm chặt hai tay, kinh ngạc nói.

Nghe vậy, Lý Ngọc Đình và Lâm Bảo Bảo đều giật mình, nhanh chóng đồng thời vận dụng Chiến Khí, ngay lập tức, sắc mặt hai người đều biến đổi.

Chiến Khí của ta đi đâu rồi?

-----------

Chương sau: Chu Tước Tù Thiên Trận. Liệu Có Tìm Được Hạt Châu Trong Truyền Thuyết?

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 475

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.