Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Đệ Tử Âu Dương Tuyết - Yêu Linh Cấm Địa Thần Bí

Phiên bản Dịch · 1908 chữ

"Đinh! Chúc mừng kí chủ thôn phệ thành công nhị phẩm Yêu Thú Cuồng Hùng Yêu Hạch, đạt được kinh nghiệm, cộng 4000 điểm!"

"Chúc mừng kí chủ thăng lên cấp 16!"

Thăng cấp!

Cảm nhận được thân thể có sự biến hóa, Lâm Bảo Bảo không khỏi thầm hoan hô, loại cảm giác ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn thật sự rất tuyệt!

"Cũng may tất cả mọi người đều không bị gì, tuy nhiên bây giờ chúng ta mau rời khỏi nơi này đi! Ở đây cách Yêu Linh cấm địa quá gần, quả thật sẽ nguy hiểm." Lý Ngọc Đình nói.

Ngưng Nhi gật đầu: "Càng lại gần Yêu Linh cấm địa thì Yêu Thú chung quanh lại càng cường đại!"

Yêu Linh cấm địa?

Vẻ mặt Lâm Bảo Bảo mờ mịt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lý Ngọc Đình, ngập ngừng hỏi: "Tỷ tỷ, nãy giờ các ngươi cứ nhắc về Yêu Linh cấm địa suốt, rốt cuộc đó là địa phương như thế nào?"

Lý Ngọc Đình hít sâu một hơi. Chuyện này, hay là cứ nói rõ ràng cho Lâm Bảo Bảo biết đi!

Có khi Bảo Bảo biết rồi thì tiểu tổ tông này sẽ không dám mạo hiểm chạy loạn đến chỗ đó nữa.

"Vừa đi vừa nói." Lý Ngọc Đình kéo tay Lâm Bảo Bảo dắt đi, nàng rất sợ buông ra thì hắn lại không phân nặng nhẹ, chạy loạn đi mất.

Bởi vì, Yêu Linh cấm địa thật sự quá nguy hiểm.

"Yêu Linh cấm địa là một vùng đất thần bí, cực kỳ nguy hiểm, là một bộ phận thuộc về Yêu Cổ Sâm Lâm. Các Yêu Thú nào mà sống trong Yêu Linh thì đều mạnh hơn hẳn so với những Yêu Thú ở các nơi khác. Nghe nói có người từng thấy qua tam phẩm Yêu Thú ở trong Yêu Linh cấm địa."

Tam phẩm Yêu Thú!

Nghe đến mấy chữ đó, trong lòng Lâm Bảo Bảo không khỏi có chút căng thẳng.

Phải biết, tam phẩm Yêu Thú hoàn toàn được xem là mạnh ngang ngửa với một Chiến Linh lợi hại a!

Lấy thực lực của bọn người Lâm Bảo Bảo bây giờ mà gặp phải tam phẩm Yêu Thú, thì nhất định sẽ lâm vào cảnh toàn quân bị diệt.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà hầu hết mọi người nhắc tới Yêu Linh cấm địa thì đều biến sắc mặt.

"Nó nằm ở hướng kia."

Lý Ngọc Đình chỉ về hướng nam.

Lâm Bảo Bảo nhìn theo tay Lý Ngọc Đình chỉ, ở chính giữa một biển rừng bạt ngàn, trước mắt Lâm Bảo Bảo hiện ra từng chuỗi số liệu.

Thiên địa linh khí: Đậm đà

Khả năng tồn tại Tiên Châu: 39,123%

Đột nhiên, mí mắt Lâm Bảo Bảo khẽ giật, ngay tại thời điểm đó, hắn cảm giác được mảnh rừng phía nam kia dường như có một loại lực lượng thần bí nào đó đang vẫy gọi hắn.

Giống như, nó đang chỉ dẫn Lâm Bảo Bảo tiến về phía nó vậy.

"Trong cánh rừng rậm này, làm thế nào mà vô duyên vô cớ lại xuất hiện thiên địa linh khí đậm đà như vậy được?" Lâm Bảo Bảo cảm thấy nơi đây nhất định có điểm thần bí.

...

Ngoài Thành Thanh Dương, trên một ngọn núi cao vời vợi, có một đại tông môn sừng sững dựng nên từ giữa lưng chừng sườn núi.

Trong tông môn ấy, tại tháp tu luyện và phòng luyện công đều chứa rất nhiều đồ dùng mà khi tu hành, các võ giả thường sử dụng, phải nói là nơi đây giàu có đến nỗi võ giả cần tài nguyên tu luyện gì thì đều có cái đó.

Đây chính là tông môn mạnh nhất ở phụ cận thành Thanh Dương: Kình Thiên Tông.

Tại đại điện của Tông Chủ Kình Thiên Tông.

Không khí trong đại điện phảng phất như thể đã đông đặc, ngột ngạt đến đáng sợ, tuy nói có đến hơn mười võ giả ở đây, nhưng bọn họ đều im thin thít, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Lộc cộc lộc cộc!"

Một nam tử trung niên đang ngồi ở trên cao, ngón tay gõ gõ lên án thư, tạo ra thứ thanh âm duy nhất trong căn phòng này.

"Vẫn còn chưa bắt được linh oa sao?" Nam nhân trung niên chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh tràn đầy vô tận uy áp, chỉ một câu nói đơn giản như vậy nhưng đủ ép tới mức khiến tất cả mọi người trong phòng đều không ngốc đầu lên được.

"Một Chiến Giả đi bắt một đứa bé, không những đại sự không thành mà còn để bị giết."

"Một đám rác rưởi."

“Oành!”

Nam tử trung niên đột ngột vỗ một cái, án thư trước mặt ông dưới một chưởng ấy lập tức vỡ vụn thành phấn bột.

Thật đáng sợ! Án thư kia làm bằng gỗ thuần cực dày, trong nháy mắt đã hóa thành phấn vụn, muốn làm vậy thì phải cần một cỗ Chiến Khí cường đại đến cỡ nào.

"Khởi bẩm Tông Chủ, linh oa lẩn trốn vào trong một đại võ quán ở thành Thanh Dương, muốn im hơi lặng tiếng mà bắt hắn đi quả thật hết sức khó khăn."

Một tên đệ tử dũng cảm bước lên phía trên, hướng về phía Kình Thiên Tông Tông Chủ - Thẩm Đạp Thiên, chắp tay nói.

Phải biết, truyền thuyết về linh oa đã lưu truyền trên đại lục này mấy trăm năm rồi.

Rất nhiều võ giả ở Nguyệt Thần đại lục đều âm thầm tìm kiến sự tồn tại của linh oa.

Cho nên, Kình Thiên Tông mới không gióng trống khua chiêng bắt Lâm Bảo Bảo.

Chứ nếu không thì sẽ chỉ đánh rắn động cỏ, đã vậy còn đưa tới các thế lực khác đến tranh đoạt với bọn họ.

Đây không phải là cục diện mà Thẩm Đạp Thiên muốn thấy.

"Phái nhiều người hơn nữa đi qua đấy đi, ta muốn nhanh chóng nhìn thấy máu của linh oa!" Thẩm Đạp Thiên điên cuồng hét lên, trên trán nổi đầy gân xanh khiến trông ông ta vô cùng dữ tợn.

"Nhưng bên người Lâm Bảo Bảo lúc nào cũng có người bảo vệ, coi như phái nhiều đệ tử hơn nữa đi qua thì cũng chưa chắc đã làm nên chuyện gì, ngược lại nếu như số người biết chuyện quá nhiều, vậy thì cùng các võ quán khác đối đầu cũng không khác gì nhau."

Tên đệ tử dũng cảm ban nãy gãi gãi đầu, hiển nhiên thật sự khổ não vì vấn đề này.

Nhất thời cả đại điện lại lâm vào một mảnh trầm mặc, ngay cả Thẩm Đạp Thiên cũng yên lặng suy nghĩ.

Từ lúc phát hiện ra được thân thế bất phàm của Lâm Bảo Bảo thì ông ta đã nhận định Lâm Bảo Bảo chính là linh oa trong truyền thuyết. Thế nhưng Thẩm Đạp Thiên đã đuổi bắt Lâm Bảo Bảo suốt một tháng trời mà vẫn chưa bắt được tên nhóc con ấy đến tay.

Đây quả thực là sự sỉ nhục của Kình Thiên Tông.

"Đã như vậy thì ta đây cũng chỉ đành đích thân ra tay." Trong mắt Thẩm Đạp Thiên lóe lên hàn mang: "Vô luận như thế nào thì ta nhất định cũng phải bắt được Lâm Bảo Bảo, tên tiểu tử đó chính là điểm mấu chốt để ta đột phá cảnh giới Chiến Linh.”

....

Cách Kình Thiên Tông ngoài mấy trăm dặm, Vân Châu thành.

Trong võ trường rộng lớn, mấy trăm tên võ giả đang tập trung tu luyện, động tác của bọn họ nhịp nhàng đều đặn, nếu như ngươi có dịp đứng ngoài quan sát kỹ lưỡng thì nhất định sẽ phát hiện, những võ giả này yếu nhất cũng đã tới cấp độ Chiến Giả.

"Chỉ bằng các ngươi như vậy mà cũng xứng làm đệ tử của Nhạc Linh Vũ Phủ ư?"

Người bên ngoài thì thấy những đệ tử này tu luyện đã vô cùng hoàn mỹ. Thế nhưng trong võ trường, một thiếu nữ vẫn không hài lòng lên tiếng nhận xét.

Vừa nghe thoáng qua giọng nói đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên nàng ta.

Ánh mắt mọi người nhìn nữ tử ấy không hề có nửa điểm không phục hay tỏ vẻ bất kính, thật tâm mỗi một người đều vô cùng tôn kính và ngưỡng mộ nàng.

"Đại sư tỷ, đệ tử Tống Trường Sinh ngu dốt, xin Đại sư tỷ chỉ điểm thêm cho các đệ." Đúng lúc này, từ trong đám người bên dưới có một thiếu niên tuấn tú, áo mũ chỉnh tề, nhanh chóng bước ra khỏi hàng.

Thiếu niên nọ quả thật rất ưa nhìn, gương mặt y sáng sủa, tươi tắn tựa như ánh mặt trời, tạo cho người ta có một loại cảm giác ấm áp khi nói chuyện với y. Nếu là nữ nhân bình thường, phỏng chừng tám phần mười sẽ luân hãm vào nụ cười của Tống Trường Sinh.

Tống Trường Sinh đơn độc đứng ra, hấp dẫn không ít ánh mắt, cũng không biết là y đang cố gây sự chú ý với Âu Dương Tuyết, hay là thật sự đang khiêm tốn cầu học.

Âu Dương Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Trường Sinh, lạnh nhạt đáp: "Ngươi còn biết rõ phân lượng của mình, coi như có chút hiểu chuyện."

Âu Dương Tuyết vừa nói, một cỗ Chiến Khí như hỏa diễm hừng hực dâng lên, "Nhạc Linh quyền pháp, khi ra quyền thì lực lượng nhất định phải đủ, tạo thành thanh thế như núi lỡ!"

"Oành!"

Âu Dương Tuyết nói xong bèn đấm ra một quyền, một thanh âm bạo nổ tại võ tràng vang lên.

"... Cái gì?"

Tống Trường Sinh theo bản năng rụt lui một bước về phía sau, nhìn thấy một quyền mới rồi của Âu Dương Tuyết, trên mặt y liền không tự chủ được ánh lên vẻ sợ hãi.

Chỉ một quyền của Âu Dương Tuyết cũng đủ đề hù chết khiếp y.

"Thật là mạnh, đây chính là thực lực của võ giả cấp Chiến Linh sao?"

"Thúi lắm, Tống Trường Sinh cũng là Chiến Linh, nhưng ta chưa từng thấy y đánh ra được một quyền uy lực như vậy."

"Âu Dương Tuyết sư tỷ không hổ là Nam Uyển thủ tịch đại đệ tử, thiên phú và tư chất của sư tỷ thật đúng là khiến người khác khó mà vượt qua a!"

"Tống Trường Sinh luôn tự cho là mình có khuôn mặt rất tuấn tú, nhìn xem, vừa muốn đến gần Âu Dương Tuyết sư tỷ thì đã tự rước lấy nhục rồi."

Mọi người sôi nổi bàn tán, vô số ánh mắt trong võ trường đều nhìn về phía thân ảnh tuyệt mỹ kia, chính là Đại sử tỷ - người đã làm cho không ít kẻ ngày đêm ngơ ngẩn vì mình.

"Nguyên lai là như vậy, Đại sư tỷ, ta đã nhớ rõ rồi." Tống Trường Sinh mỉm cười, sau đó chậm rãi lui xuống.

---------

Chương sau: Tiến Vào Cấm Địa Thần Bí, Chiến Khí Lại Biến Mất, Không Thấy Tung Tích Đâu Nữa.

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Chang
Lượt thích 16
Lượt đọc 481

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.