Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch sí ưng

Tiểu thuyết gốc · 1191 chữ

Năm ngày trôi qua, hắn không ngừng luyện tập ba vũ kỷ, đều đã gần đến đỉnh phong, hắn luyện nhanh như thế cũngnhờ một phần kinh nghiệm kiếp trước và lĩnh ngộ của hắn cực mạnh, còn nhất kiếm tuyệt thì hắn không thể tập luyện bởi nó chỉ có thể luyện tập trong lúc chiến đấu.

Khoác lên bộ quần áo lam sắc, đeo lên một cái mặt nạ màu trắng, hắn cần phải hóa trang nếu không lão già vô sĩ kia biết hắn còn sống có hay không lại truy sát hắn. Tuy là có thể dịch dung càng tốt nhưng hắn lại thích đeo mặt nạ hơn, nó khiến hắn trờ nên thần bì và ngầu lòi.

"Được rồi lão bà, chúng ta đi thôi"

Trong năm ngày sống chung, nàng đã quen với sự vô sĩ của tên này nên nàng quyết định không thèm quản hắn gọi gì.

"Đi thôi, A phi"

Rít

Vừa dứt lời, một tiếng bén nhọn vang lên khí tức khổng lồ tản ra, uy áp như núi lửa phun trào nháy mắt lan tràn, xong trên vai Nhược Lan một con chim nhỏ đập cánh phóng lên cuồng phong nổi như giận cuồng thét tàn phá xung quanh.

  Thấy thế Lăng Vân rùng mình, uy áp quá lớn khiến hắn có chút khó thở lại ngước lên nhìn, đó là bạch ưng cả người lông trắng như tuyết cao ngạo như vương tử nhìn xuống, hai cánh giang rộng dài hơn chục mét, lông vũ cứng rắn, bén nhọn như kiếm.

Nhìn con bạch ưng trong lòng Lăng Vân cuồng hô

Bạch sí ưng cửu phẩm yêu thú, thú sư bát trọng

  Hắn thật có chút bất ngờ bởi vì có thể bắt được loại này ấu phẩm yêu thú phi hành vô cùng hiếm có hơn nữa còn là loại cực phẩm trong cửu giai, là vương giả trong tốc độ.

Nhìn Lăng Vân ngơ ngác, Nhược Lan thầm đắt ý ưởng ngực lên nhìn Lăng Vân.

Rít!

Nhưng, đột nhiên tiểu quyển trên vai Lăng Vân như cảm thấy uy nghiêm của mình bị xúc phạm, nổi giận bay lên rít dài một cái, tản mát uy áp, tuy không mạnh nhưng lại khiến con bạch sí ưng kia run rẩy không thôi rủ đầu xuống thu liễm khí tức, không chút nào cạo ngạo như trước như một vị thần tử gặp phải vương của mình không chút nào dám ngẩng đầu

  Thấy một màng này, hai người Lăng Vân, Nhược Lan đều trợn tròn con mắt vô cùng khó tin. Tuy Lăng Vân biết tiểu Quyển vô cùng bất phàm nhưng hắn thật không ngờ lại đến mức ngay cả cửu phẩm đều không giám nhìn lên.

Còn Nhược Lan cảm xúc giờ này càng đặt sắc, nàng nào không nghĩ A phi mình tân tân vạn khổ tìm được lại không chút nào dám nhìn con tiểu kim điểu kia.

"Tiểu vô sĩ, nó là?" Nhược Lan thắc mắc hỏi

  "Sao tiểu pét của ta như thế nào, còn chim nhỏ của người thật à cùi a" Lăng Vân lại một bắt chước bộ dáng Nhược Lan, đắc ý ưởng ngực lên nói

Nghe vậy sắc mặt Nhược Lan tối sầm lại nói "ngươi chê thì cứ ở lại đi với pét của ngươi đi, ta đi"

Nói xong liền nhảy lên bạch ưng

  Thấy vậy Lăng Vân sắc mặt cứng ngắt vội vàng bắt tiểu quyển lại nhảy lên lưng bạch ưng thầm nghĩ, con gái a thật khó chơi.

Bạch ưng thấy tiểu quyển thu khi tức lại, thầm thở nhẹ nhàng một hơi xong đập cánh bay lên, cuồng phong lại nổi lên.

Vừa ra khỏi sơn cốc.

  Nhìn xuống dưới da đầu hắn tê rần, bởi vì khắp nới đều là tiểu yêu thú, nhưng tiểu yêu thú bình thường còn tốt nhưng đám này đa số đếu là thú sĩ, nhóm còn lại là thú sư, không biết vương giả nơi lài mạnh cở nào

  Trong lòng thầm hô may mắn mấy ngày nay không chạy ra khỏi sơn cốc, càng may là hắn đi bám theo Nhược Lan, tuy bạch ưng đứng trước tiểu quyển lại vô cùng khúm rúm, tu vi cũng không tính là cao ở nơi này, nhưng dầu chinó cũng là vương giả trong họ cầm điểu, nếu không thì chậc chậc, chết đến chút xương cốt đều không còn.

Bay hơn nữa ngày hai người đều trầm mặc không nói, nhưngđột nhiên Nhược Lan lên tiếng

"Tiểu vô sĩ tại sao ngươi lại hóa trang"

"Tại sao ư, tại vì ta sợ ta quá tuấn đi ra ngoài dể bị các mỹ nữ cưởng ép bắt về nhà nên ta đành phải hóa trang, haiz đúng là đẹp cũng khổ a, còn ngươi sao lại phải dịch dung"

"Đê tiện, còn ta sao? Ta chỉ để dành khuôn mặt này cho phu quân của ta chiêm ngưởng mà thôi" Nhược Lan thầm chửi một tiếng rồi nói tiếp.

"Phu quân ngươi chẳng phải xa tận chân trời gần ngay trước mặt sao?" Lăng Vân nghiêm túc nói.

"Cút" Nhược Lan nói một tiếng liền tiếp tục yên lặng.

Thấy không khí có chút ngột ngạt, Lăng lên tiếng

"Nhược Lan ngươi có muốn hay không nghe ta kể chuyện về một bằng hữu ta?"

"Ngươi kể" Nhược Lan nhàn nhạt nói

"...."

Trên lưng bạch ưng Lăng Vân không ngừng kể về hắn kiếp trước, kể về lần đầu gặp nàng, kể về cuộc sống hắn cùng nàng trước đây vui vẻ như thế nào, kể về hắn sau này đã lạnh nhạt với nàng như thế nào, kể về hắn cùng nàng chết như thế nào mỗi một câu chuyện trong giọng hắn đều không hề che giấu được chút ưu thương, hắn kể vì hắn hy vọng nàng một ngày có thể nhớ lại.

Trên lưng bạch ưng Nhược Lan nghe Lăng Vân kể chuyện, đôi mắt đều có chút ước át nhỏ giọng nói

"Tên khốn bằng của ngươi là một tên khốn khiếp, nếu ta là nàng đã bỏ hắn từ lâu"

  Nghe vậy Lăng Vân cười mỉm, trong giọng có chút chua sót nói "phải hắn là một tến khốn khiếp, cực kỳ đáng chết, nhưng ngươi không biết, một khi đả yêu thì còn người luôn cố chấp, ta cũng vậy, chẳng phải luôn cố chấp yêu ngươi sao, tương lai đến một lúc nào đó nàng yêu ta thì nàng sẽ hiểu, nhưng nó cũng là động lực tốt nhất để khiến nam nhi như ta vươn lên sao"

Lăng Vân nghiêm túc nói

Nghe vậy Nhược Lan trừng Lăng Vân một cái nhưng vẫn im lặng.

Cho mình xin lỗi lại ra trể, tại tự nhiên đang lúc nghĩ về thuần thú sư, một ý tưởng mới lại trào lên, do vậy nên mình viết luôn một bộ dành riêng cho thuần thú sư lun cho nóng, mọi người ủng hộ với nhan.

  =>> tên "Linh Sủng Của Ta Là Thần Thú Biến !!"

Bạn đang đọc Ta Là Thiên Tài Sao? Sai!!! sáng tác bởi monekydlll
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monekydlll
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.