Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Nhược Lan

Tiểu thuyết gốc · 998 chữ

Hồng....hộc

Trong rừng, một thân ảnh liều mạng phóng nhanh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi trộn lẫn máu tươi, quần áo rách nát, một bên cánh tay gần như bị chém đứt, hơi thở vô cùng nặng nề, đôi mắt có chút khép mờ nhìn qua thì bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Soát... (dấp cục đá)

Chậm rãi mở mắt, từng tia nắng lóe lên chiếu thẳng khiến hắn có chút khó chịu nhíu nhíu con mắt, nâng cái tay lên có chút cứng ngắt, Lăng Vân liếc nhìn liền cười khổ, toàn thân hắn đều bị bó lại thành một cái xác ướp,

Đánh giá xung quanh một phen, một cảm xúc vô cùng quen thuộc trào lên, khiến thần sắc Lâm Vân có chút thất thần lại có chút u buồn lầm bầm "ta về rồi"

  Đây là một cái sơn động trong lòng núi, bốn phía là một thảm hoa cỏ trải dài, chính giữa sơn động là một cái hồ nước trong xanh mà tỉnh lặng, giữa hồ là một ngôi nhà trúc mộc mạc, giản dị phía trước cửa treo một cái chuông gió xung quanh là khu vườn thảo dược, trước nhà, trên mặt hồ có vài cục đá lởm chởm xếp tạo thành một con đường đi.

  Một nơi tỉnh lặng, thỉnh thoảng lại vài tiếng chim kêu, khi thì tiếng gió nhẹ nhàng phiêu lướt đi cuốn lấy chiếc chuông gió. Khiến nó vang lên vài âm thanh lảnh lót, khiến người cảm giác vô cùng yên bình.

Đính...đang...

  Lại mang theo hương hoa hương cỏ xông vào mũi khiến hắn cực kỳ hưởng thụ, thầm nghĩ sau này nếu có thể cùng nàng ở lại đây hưởng thụ một đời bình yên liền tốt.

Lộp bộp....

"Thật không ngờ, ngươi bị thương như thế vẫn có thể cử động"

Đột nhiên một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lăng Vân

  Nhìn về phía giọng nói phát ra, Lăng Vân đột nhiên một cổ thân thiết dâng lên cuồn cuộn từ tận sâu trong linh hồn, cuốn sách hắn rung rung một chút liền bình tĩnh, người này là ai, tại sao hắn một cổ cảm xúc kỳ lạ, xa là nhưng lại vô cùng thân thiết, lại có thể khiến cuống sách động.

  "Này ngươi không sao chứ?"

Nhìn Lăng Vân thất thần, cô gái nghi ngờ nhỏ giọng hỏi.

"Không có gì, đa tạ vị tỷ tỷ cứu giúp"

  Nháy mắt khuôn mặt Lăng Vân trở lại bình tĩnh, bắt đầu đánh giá cô gái, ấn tượng đầu tiên về cô ấy đó là một người cực kỳ là bình thường, vóc dáng bình thường, khuôn mặt thường chỉ có một điểm đặc biệt đó là đôi mắt lại cực kỳ có hồn, vô cùng trong suốt và tinh khiết, độ tuổi khoảng chừng mười bảy. Nhưng hắn ai chứ, liếc một cái liền biết được cô ấy đang dịch dung, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ.

"Đa tạ gì chứ, ngươi lấy thân báo đáp tỷ một chút liền tốt"

Trong mắt hiện lên một tia tinh ranh, thiếu nữ mở miệng tươi cười

"Hão, ngươi đến"

Dứt lời, Lăng Vân nở một nụ cười vô cùng sáng lạng, giang hai tay một bộ dạng vô cùng nồng nhiệt chào đoán

Nhìn cái kia khuôn mặt vô cùng tuấn lãng tười cười nói, sắc mặt thiếu nữ cừng đờ, hai má phụng phịu đỏ bừng tức giận nói.

"Tốt cho một cái tiểu sắc quỷ, nếu biết trước ta không thèm cứu"

Nghe vậy Lăng Vân liền làm một bộ dạng vô cùng ủy khuất bĩu môi nói

"Là ngươi yêu cầu, ta chỉ báo đáp"

"Ngươi"

  Nghe vậy thiếu nữ tức giận đến cả người đỏ bừng, dậm chân trừng Lâm Vân nói.

"Hão, được rồi tỷ tỷ, tiểu đệ chỉ vui đùa một chút thay đổi không khí, tỷ tỷ ngươi giới thiệu một chút"

Lâm Vân một mặt vô cùng ngây ngô xoa xoa đằng sau gáy nói.

Nghe vậy sắc mặt thiếu nữ càng khó coi, khuôn mặt đỏ bừng như chái ớt, hô hấp đặc biệt nặng nề nhưng vẫn cắn răng nói

"Tuyết Nhược Lan, người tỉnh rồi liền cút cho ta"

Nói xong liền lơ đểnh làm ngơ

Nhược Lan vừa dứt lời, toàn thân Lăng Vân cứng đờ, thần hồn mãnh liệt run rẩy, toàn thân huyết dịch không ngừng sôi trào, trái tim hung hăn co rút mạnh mẽ đập thình thịch.

  Là nàng, là nàng, không ngờ lại là nàng, bao nhiêu năm rồi

Ha hah .....

Lăng Vân toàn thân run rấy kích động cười to trong lòng

Như vậy tất cả đều hợp lý, cảm giác quen thuộc khi như ở nhà, cảm giác thân thiết từ sâu trong linh hồn, nghĩ tới đây hắn liền kích động ân cần tạ ơn mười tám đời tổ tông của lão già vô sĩ đánh lén kia, đúng là nhân hoa đắc phúc.

Hít.. hà

Hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh Lắng Vân nghiêm mặt ( vô sĩ ) nói

"Tốt sau này ngươi liền là của ta một cái lão bà"

Hả

Nháy mắt khuôn mặt Nhược Lan liền trở nên ngu ngơ.

"Tiểu Sắc quỷ ngươi nói lại một lần nữa xem, có tin hay không ta liền thiến ngươi"

  Nghe thế Lăng Vân biến sắc vội vàng một tay che miệng, một tay che lại cậu nhỏ lại thì thầm nói nhỏ

  "Nàng có tin hay không liền tùy, chúng ta thế nhưng là trời định số phu thê rồi hắc hắc, không tin ta liền hỏi ngươi một câu"

"Ngươi hỏi" Nhược Lan lạnh lùng nói.

  "Tốt, lần đầu người thấy ta người có cảm giác gì sao"

Lăng Vân nhạt nói.

  Lăng Vân dứt lời khuôn mặt Nhược Lan khẻ biến xong liền lấy lại bình tĩnh trầm mặt không nói.

Bạn đang đọc Ta Là Thiên Tài Sao? Sai!!! sáng tác bởi monekydlll
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monekydlll
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.