Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Tiễn(1)

Tiểu thuyết gốc · 1648 chữ

Dữu Tài quan sát bằng ống nhóm, nhìn Dương Tô Bá hoàn toàn không hề tổn hại gì sau không chỉ một mà đã là 8 lượt tên. Nét mặt không thể tin nổi vào điều hắn thấy, giọng nói run rẩy lên tiếng

-‘Toàn bộ lượt tên đều trúng đích, còn Dương Tô Bá hoàn toàn không tổn hại gì’

-‘Không tổn hại gì’, ‘Hắn ta có còn là con người không’

Cù Dạ trong lòng trầm xuống mũi tên không ngừng bắn ra nhưng hắn dần nhận ra rằng không phải là mũi tên của bọn hắn không thể đến nơi Dương Tô Bá, mà chỉ đơn giản rằng mũi tên của bọn hắn không hề gây uy hiếp đối với Dương Tô Bá. Thiển Khiển quân ý chí dần suy giảm, hình ảnh Dương Tô Bá khổng lồ một lần nữa khiến bọn hắn sợ hãi, số lượng mũi tên được bắn ra cũng theo đó suy giảm

Bồ Hải nhận ra tình hình không ổn nếu tiếp tục chỉ sợ ý chí chiến đấu toàn quân một lần nữa biến mất, nhưng chính hắn cũng không biết phải làm thế nào. Lên tiếng khích lệ là không có khả năng, sự thật trước mặt đã cho bọn họ thấy được Dương Tô Bá là quá mạnh mẽ, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.

-Bồ Hải: ‘ Dương Tiễn đại nhân..’

Hết cách Bồ Hải muốn cùng Dương Tiễn bàn cách rút chạy nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra trạng thái bất thường của Dương Tiễn.

‘Thật nhanh’ tên chỉ vừa rời cung, mũi tên khác đã nhanh chóng được lắp vào, ngay cả khoảng khắc cung tên vỡ nát mảnh gỗ bay khắp nơi nét mặt của Dương Tiễn cũng không hề dao động, ngay lập tức cầm lấy cây cung mới tiếp tục bắn. 1 lần, 2 lần ,3 lần...chuyển động của Dương Tiễn giống như một cỗ máy, tất cả chuyển động đều được lặp lại chính xác đến đáng sợ, đến cả sau khi phải bắn hàng trăm mũi tên hơi thở cũng không hề thay đổi. Bồ Hải nhìn cảnh tưởng trước mắt không khỏi rung động mà thốt lên

-‘Vô ngã giới’

Dương Tiễn hắn năm nay vừa tròn 18 tuổi, từ nhỏ mẫu thân đã mất sớm, phụ thân hắn chịu thương tật nặng nề từ chiến tranh trở về buộc hắn phải trưởng thành từ rất sớm. Dù vậy Dương Tiễn cũng chưa bao giờ oán trách, hắn biết so với những đứa trẻ khác phụ mẫu không còn chỉ có thể lang thang ngoài đường hoặc chết trong đói rét tình trạng của hắn còn tốt hơn biết bao.

Mùa đông năm hắn lên 7 Tần quốc thời tiết giá lạnh, cây cối không còn sống được hắn cùng phụ thân lâm vào cực khổ bữa đói bữa không. Trời giá lạnh khiến vết thương cũ của phụ thân hắn trở nặng. Dương Tiễn dùng hết số tiền ít ỏi mà hắn dành dụm được miễn cưỡng mời đại phu đến khám vết thương mới trở nên ổn định. Theo lời đại phu phụ thân hắn lâu ngày không ăn uống, cơ thể suy kiệt nhân lúc trở trời vết thương cũ bộc phát. Dù đã giảm đau nhưng nếu cơ thể không được bồi phục thì chỉ sợ không thể sống nổi qua mùa đông này

Dương Tung dù chưa tỉnh hẳn nhưng ý thức vẫn còn tại, có thể nghe được toàn bộ lời nói của đại phụ. Để lại thê tử đang hoài thai 1 mình, hắn tiến ra chiến trường, cứ ngỡ là vài tháng trở về, cứ ngỡ là công danh chờ hắn. Nhưng chiến sự nguy cấp, chỉ một thoáng đã hơn 3 năm trôi qua hắn mới dám trở về. Lúc đi là thanh niên khỏe mạnh trở về thì là một kẻ tàn tật cũng không có công danh sự nghiệp, không chỉ vậy trở về căn nhà xưa chờ, đón hắn cũng không phải là thê tử mà chỉ là một đứa trẻ

-Dương Tung giọng nói yếu ớt:‘Dương Tiễn vậy là được rồi, ta rời đi để mẫu thân con 1 mình vì kiệt sức mà chết, khiến con từ nhỏ đã phải sống một mình. Vậy mà lúc trở về còn phải bắt con, phải bắt con chăm sóc cho phế nhân như ta, ‘Những năm qua con đã quá cực khổ rồi’nói xong lập tức ngất đi

Trời đông khắc nghiệt, dù cho ở trong nhà vẫn có thể cảm giác được cái lạnh đến thấu xương nói gì đến trên núi, những gã thợ săn lâu năm cũng phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng mới dám tiến hành săn bắt nếu không muốn chết cóng. Vậy mà trên ngọn núi, một đứa trẻ quần áo mỏng manh, rách rưới, cơ thể không ngừng run lên bần bật, bước đôi chân trần lên nền tuyết, ánh mắt kiên định mà không ngừng tiến sâu vào ngọn núi.

Dương Tiễn cơ thể run rẩy cảm giác, hai hàm răng không ngừng va vào nhau phát ra tiếng’lạch, cách’. Cơn gió lạnh thổi qua giống như hàng ngàn cây kim đâm xuyên qua cơ thể, bàn chân do quá lạnh đã dường như mất cảm giác dù vậy hắn vẫn không ngừng tiến lên.

Hắn muốn đi săn, đại phu đã nói phụ thân hắn có thể sống sót nếu được bồi bổ. Nắm chặt cây cung trong tay, chỉ là một cây cung bình thường nhưng lại là vật quý giá nhất của phụ thân hắn, cũng là tượng trưng cho niềm tự hào của phụ thân hắn.

Đối với phụ thân chuyện, hắn chưa bao giờ oán trách, hắn biết mẫu thân cũng vậy, từ nhỏ trong câu chuyện mẫu thân đã luôn nói với hắn phụ thân là người mạnh mẽ nhất, dũng cảm nhất dù không ở bên bọn họ nhưng vẫn đang luôn bảo vệ bọn họ, bảo vệ mọi người. Mẫu thân mất Dương Tiễn trở thành cô nhi, dù còn nhỏ nhưng với sự nhanh nhẹn cùng sự giúp đỡ của hàng xóm hắn vẫn có thể no bụng. Nhưng căn nhà của hắn giờ đây đã không còn như lúc trước, trở nên thật lạnh lẽo. Dù vậy từ chối lời mời của hàng xóm, hắn vẫn tin một ngày như mẫu thân đã nói, phụ thân hắn sẽ trở về.

Ngày đó thật sự đã đến, phụ thân hắn đã trở về, mặc dù khác với hình tượng dũng mãnh, oai hùng trong lời mẫu thân nhưng từ lời kể của những người lính, hắn biết được đó chính là vết tích phụ thân hắn đã chiến đấu không ngừng để bảo vệ mọi người, bảo vệ hắn. Dù cuộc sống sau đó có khó khăn hơn, vất vả hơn mặc kệ lời chế giễu của những đứa trẻ khác hắn vẫn luôn vui vẻ, tự hào về phụ thân của hắn.

Phụ thân là người thân duy nhất của hắn, cái lạnh bây giờ hắn nhận lấy so với sự lạnh lẽo lúc đó, lúc mẫu thân hắn mất đi còn lâu mới sánh bằng. Dương Tiễn bước chân ngày càng tiến sâu vào ngọn núi.

Trời đã tối Đặng Ngải vẫn miệt mài nấu thuốc, hắn là đại phu duy nhất trong thôn, ngoài trời lạnh giá số người nhiễm phong hàn tăng lên hắn cần chuẩn bị rất nhiều thuốc. Nhớ đến cặp cha con lúc sáng hắn không khỏi thở dài, là đại phu hắn cũng không khá giả gì chỉ đủ để nuôi sống chính hắn, hắn thật sự là lực bất tòng tâm. Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, ngoài trời tuyết rơi lạnh giá người đến hẳn nhiên có việc gấp, Đặng Ngải lập tức cầm lấy hộp thuốc tiến ra mở cửa

-‘Lão đến đây’

Đặng Ngải mở cửa, nhận ra chính là đứa trẻ lúc sáng, nhìn thấy lão lập tức chỉ tay về phía sau yếu ớt lên tiếng

-‘Làm ơn cứu lấy phụ thân cháu’ sau đó ngã xuống

Đặng Ngải đỡ lấy đứa trẻ cảm nhận được sự lạnh giá cực độ, nhìn theo hướng chỉ tay của đứa trẻ nhận thấy thứ ở đó nằm trên tấm ván là xác của một con gấu và một con nai.

Nhìn đứa trẻ nằm trong tay hắn, toàn thân cứng đờ, lạnh buốt. Trên cơ thể khắp nơi đều là vết bầm tím, phía trước ngực là một vết thương dài nếu không phải do quá lạnh mà máu đã đông lại chỉ sợ sẽ chảy máu tới chết. Trên cổ là một sợi dây được nối cùng tấm ván, bàn tay vẫn đang nắm chặt một mảnh gỗ. Đặng Ngải nhận ra thứ đó là một mảnh cung vỡ, cùng với mũi tên được găm trên người con gấu hắn hiểu ra thứ gì đó. Khoảnh khắc đó toàn cơ thể lão chấn động

Thấy Dương Tiễn vẫn còn hơi thở Đặng Ngải lập tức chữa trị cho hắn, sau đó lão không chậm trễ đưa ra quyết định. Trời về đêm tuyết rơi ngày càng dày, Đặng Ngải khó khăn bước đi trong gió tuyết cảm nhận được rõ cái lạnh thấu xương. Chỉ một cơn gió thổi qua cũng đã làm cho toàn thân tê cứng, khiến lão chỉ muốn quay về căn nhà ấm áp của lão. Nhưng nghĩ đến đứa trẻ đó, một thân một mình tiến lên ngọn núi buốt giá, chiến đấu với dã thú nguy hiểm, toàn thân thương tích trở về chỉ để tìm được thứ có thể bồi phục cho phụ thân hắn, so với những gì đứa trẻ đó trải qua chút ít này của hắn có là gì

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.