Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bần tăng từ Đông Thổ Đại Đường...

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Ăn cơm trưa xong, Tô Hòe quả thực hưởng thụ đãi ngộ mà đại thiếu gia nhà giàu nên có.

Ghế trúc mới mua không ngừng lay động, phát ra tiếng vang kẽo kẹt rất nhỏ, Tô Hòe nửa híp mắt, tùy ý ánh mặt trời thưa thớt chiếu lên người, toàn thân xụi lơ, không muốn nhúc nhích.

“Thiếu gia, như vậy...... Có thể không?”

“Dùng sức một chút, không có việc gì, không cần thương tiếc ta.”

“Ta, ta không làm nữa, thiếu gia......”

Tô Hòe nhếch môi, vẻ mặt hung thần ác sát: "Không được cũng được, tiếp tục di chuyển cho ta, nếu không sẽ trừ sạch tiền hàng tháng của ngươi, lại ném ngươi ra khỏi phủ.”

“Ô ô......”

Như thế lại giằng co ước chừng hai mươi phút, Tô Hòe vỗ vỗ tay Tiểu Hòa, vẻ mặt ghét bỏ.

“Thật vô dụng, tay trắng đẹp như thế, bảo bóp vai cũng không biết, con mẹ nó chít chít.”

“Ta, ta vốn là nữ nhân…”

“Lớn mật! tranh luận với thiếu gia, trừ ngươi ba ngày tiền tháng!”

Tiểu Hòa há miệng, nhỏ yếu lại bất lực, đáng thương nàng bóp bả vai thiếu gia cả buổi chiều, tay vừa xót vừa tê, lại bị mắng. Còn không bằng trực tiếp làm ấm giường, thiếu gia nhà giàu quả nhiên đều vô tình.

Còn chưa có chơi mà đã muốn ném nàng ra khỏi cửa, này nếu như chơi chán thì còn tới mức nào?

“Đi!”

Tô Hòe duỗi lưng một cái, hoạt động gân cốt, lại véo khuôn mặt non nớt của Tiểu Hòa.

“Thiếu gia đi rồi, ngươi nhớ quét dọn sân sạch sẽ.”

“A......”

Cửa chính nhẹ nhàng đóng lại.

Tô Hòe lặng lẽ im lặng, không có kinh động bất luận kẻ nào.

Hắn mặc một thân áo bào đen, sau khi ra khỏi Tô phủ liền tiến vào đám đông chật chội, chậm rãi đi về phía khu dân cư bình dân bên kia Hắc Thiết thành.

Dừng chân ở cửa vào khu bình dân, nơi đó có hai tòa kiến trúc kiếm tiền nhất thế gian.

Thanh Ti Phường và Hồng Vận Các.

Tên nghe rất là nhã nhặn, trên thực tế một nơi phong trần buôn bán da thịt, một cái là hại vô số gia đình nhà tan nuốt vàng nuốt đất.

Thanh Ti Phường thì hại thân, Hồng Vận Các thì phá tài, đối với bình dân thế tục bôn ba vì cuộc sống mà nói, hai cửa hàng mở ở đầu phố này cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.

Thu hồi ánh mắt, Tô Hòe khoanh tay, ngồi xổm xuống sạp trái cây bên đường, mua một túi lớn các loại trái cây, suy nghĩ một chút, lại đến quán ăn nhỏ Tô gia mở, xách một túi kẹo đi ra.

Sau đó, lắc lư đi vào một hộ nghèo ở cuối ngõ.

Dựa vào một tòa Khoáng Mạch to lớn mà xây Hắc Thiết Thành tuy rằng hẻo lánh, nhưng cũng không phải là một địa phương nghèo khó. Thậm chí có thể nói là giàu có hơn 80 phần thành thị phổ thông của Tiên Vực.

Nơi phồn vinh hơn nữa cũng có những góc bị phồn hoa lãng quên.

Trình gia, chính là tầng dưới chót của Hắc Thiết Thành.

Trụ cột trong nhà khi cùng người ra ngoài săn bắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù dưới sự bảo vệ liều chết của bằng hữu đã bảo vệ được mạng sống, nhưng cũng vĩnh viễn mất đi hai chân.

Nữ nhân lo liệu việc nhà lại thể yếu nhiều bệnh, quanh năm dựa vào một ít dược vật giá rẻ miễn cưỡng sống tiếp.

Hơn nữa, trong nhà còn có hai lão nhân lớn tuổi, thường xuyên thần trí không rõ, cùng với một nữ hài mới bảy tuổi, chỉ có thể miễn cưỡng giúp mẫu thân chia sẻ một ít việc nhà.

Một nhà sáu miệng ăn, gánh nặng cuộc sống vô tình đè lên người tiểu nữ bộc tính toán cũng mới mười bảy tuổi kia.

Cũng may Tô Chính Hành là lão đại của Hắc Thiết Thành, tuy rằng không quen nhìn cẩu nhi tử Tô Hòe này, nhưng đối với dân chúng Hắc Thiết Thành mà nói, hắn ta cũng không mất danh một thành chủ tốt.

Tô phủ thuê tôi tớ đều là lương cao, chủ yếu thuê những gia đình cùng khổ, đi đến tuyệt lộ.

Ví dụ như Trình Tiểu Hòa, nhận được một công việc do Tô phủ cung cấp với thù lao vượt xa giá trị lao động.

Chỉ cần mỗi ngày quét dọn tiểu viện cho thiếu gia phế vật là hắn, thì đã có thể mộ nhà ấm no, hơn nữa còn có dư tiền mua thẻo dược giá rẻ cho mẫu thân.

Bất quá, ấm no cũng chỉ là ấm no.

Bệnh của người mẹ càng ngày càng nghiêm trọng, nếu muốn trị tận gốc, số tiền cần thiết chính là một con số thiên văn.

Trình Tiểu Hòa thậm chí khi nhìn thấy mẹ ho ra máu, đã nghĩ tới việc bán mình vào phường Thanh Ti để cầu mẹ sống.

Nàng tuy cúi đầu không nhìn thấy mũi chân, nhưng khuôn mặt kia thật sự không tính là tuyệt sắc nhân gian gì, vừa không biết ca múa, cũng không biết thi họa cầm kỳ.

Thanh Ti Phường ra giá mua thân của nàng, thậm chí còn không bằng Tô gia cho nàng hai tháng tiền lương

Cho nên, Trình Tiểu Hòa mới yêu tiền như vậy.

Khi Tô Hòe dám cược gấp mười lần tiền lương, tim nàng mới đập thình thịch như vậy.

Sau đó thành công bại dưới tay đại thiếu gia biến thái Tô Hòe, không chuyện ác gì không làm.

Cốc cốc cốc......

“Ai vậy?”

Tiểu nha đầu buộc bím tóc xuyên qua lỗ thủng trên cửa nhìn ra bên ngoài, thấy được Tô Hòe cười híp mắt mang theo hai cái túi lớn.

“Ngươi là ai?”

“A di đà phật, bần tăng từ Đông Thổ Đại Đường......”

“Oa! Cha! Mẹ, mau nhìn, có con lừa trọc!”

“……”

“Tiểu thí hài, mau mở cửa, ta là bằng hữu của tỷ ngươi.”

“A~ta mới không tin! Người xấu đều nói như vậy.”

"Ngươi mặc đồ đen, trong tay còn mang theo bao tải, bộ dạng này vừa nhìn liền không phải người tốt gì!"

“……”

“Tốt! Tiểu thí hài có tiền đồ, Tư Đồ Chỉ Nhược cũng không khiến ta yên lặng như vậy, nhưng ngươi lại chỉnh ta không còn lời nào để nói đến tận hai lần.”

“Hừ!”

“Mau mở cửa, ta thật sự là bằng hữu của tỷ ngươi!”

Cuối cùng.

Sau khi Tô Hòe nói ra tên của Trình Tiểu Hòa, thậm chí ngay cả chiều cao thước đo cũng báo ra chính xác, thì đứa nhỏ kia mới chịu cho hắn vào nhà.

Bạn đang đọc Ta Đã Sắp Vô Địch, Ngươi Còn Muốn Hủy Hôn!? của Thâm Hạng Phì Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.