Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm ấm giường cho chó cũng không làm ấm hắn!

Phiên bản Dịch · 1281 chữ

“Ngươi rốt cục đã trở về.”

Thanh niên áo bào trắng ôm một thanh kiếm, dựa vào khung cửa tiểu viện, ánh mắt sắc bén cực kỳ giống kiếm khách cao ngạo.

Tô Hòe giơ tay chào hỏi y.

“Ngươi đang đợi ta?”

“Đúng vậy, đợi đã lâu!”

Tô Hòe chấn động: "Các hạ có việc gì?”

“Ta là tam hoàng tử của hoàng triều Đại Viêm, Viêm Thứ.”

“Nhìn ra rồi, quả thật rất nghiêm túc!”

“Đừng xen vào!”

Ánh mắt Viêm Thứ hơi lạnh, tay ôm kiếm rục rịch.

"Ta vốn không muốn nhiều lời với ngươi, nhưng trước khi xuống núi sư tôn có lời, cần chặt đứt tất cả ràng buộc trong thế tục của Chỉ Nhược sư muội!”

Tô Hòe quá sợ hãi.

“Con mẹ nó! Ngươi làm gì cha mẹ nàng ta rồi!”

“Đừng nói bậy!”

Viêm Thứ run lên, trường kiếm ba thước trong ngực lộ ra một luồng ánh sánh, giống như sau một khắc sẽ phong hầu kiến huyết.

“Mau mau đem tờ khế sách mà sư muội đưa cho ngươi ra đây! Chớ ép ta động thủ!”

Tô Hòe ngẩn người.

Cái gọi là khế ước kia chẳng qua chỉ là một tờ giấy chứng nhận lốp dự phòng, ra khỏi cửa phòng nghị sự hắn liền dùng để lau giày, tiện tay ném ở trong rãnh nước trước cửa.

“Muốn? Tự mình nhặt trong cống nước đi!”

“Bệnh thần kinh!”

Tô Hòe liếc mắt, vòng qua Viêm Thứ, giơ tay đẩy cửa lớn ra.

Liếc nhìn Trình Tiểu Hòa, liền thấy nàng vô thanh vô tức ngồi dưới gốc cây già trong sân.

Trên mặt nàng phủ một mảnh lá ngô đồng, cây chổi chỉ thuộc về nàng đã bị tùy ý ném sang một bên.

Hắn nhíu mũi, một cỗ mùi máu tanh nhàn nhạt xông lên chóp mũi, nhất thời, sát ý vô biên trong nháy mắt tàn sát bừa bãi mà ra, nhiệt độ toàn bộ sân thoáng chốc kịch liệt giảm xuống.

"Ngươi làm?"

Nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Tô Hòe, Viêm Thứ rùng mình một cái, y cảm giác mình giống như đang bị một con mãnh thú khủng bố nhìn chăm chú, tay chân lạnh lẽo, không thể nhúc nhích.

Há miệng, lại không phát ra nửa điểm thanh âm.

“Muốn chết......”

Tô Hòe giơ tay, bóp cổ Viêm Thứ, nhấc cả người y lên, ngón tay từng chút từng chút siết chặt, xương cốt trên cổ Viêm Thứ rất nhanh liền phát ra tiếng vang vì không chịu nổi gánh nặng.

Hô hấp của y trở nên dồn dập, khuôn mặt đỏ lên, trong thoáng chốc nhìn thấy hoàng gia gia đã chết nhiều năm vẫy vẫy tay...

“Thiếu...... Thiếu gia......

“Ngươi làm gì vậy?”

Bầu không khí đột nhiên trì trệ, Tô Hòe nghiêng đầu, phát hiện Tiểu Hòa vốn nên lạnh thấu giờ phút này đang rụt người dưới tàng cây run lẩy bẩy, trừng mắt nhìn thiếu gia nhà mình hung hăng giết người, một bộ sợ hãi bị diệt khẩu.

“Ngươi không chết?”

"A... Thiếu, thiếu gia, ta phải chết rồi sao... Nhưng ta còn muốn sống thêm vài năm, nhưng, có thể chứ..."

Nàng vội vàng nhắm mắt lại.

“Ta cái gì cũng không thấy......”

“……”

“Người này không ra tay với ngươi?”

Tiểu Hòa nắm lấy góc áo của mình, nuốt một ngụm nước miếng: "Hắn không phải là bạn của thiếu gia sao.”

Tê......

Không đúng! Ta rõ ràng ngửi thấy máu tanh... A, thiếu chút nữa quên mất ta vừa mới chảy máu mũi, vậy không sao rồi.

Đều tự trách mình, một lần làm tán tu trước đây, vừa ra ngoài gặp phải tình huống bất ngờ đã quen trước tiên ra tay trước, sau khi bóp chết tất cả nguy hiểm mới có thể xuất hiện, mới có tư cách lo lắng chân tướng sự việc.

Nếu không, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết bên ngoài......

Nhưng lại quên, hiện tại cũng không phải là thân ở giang hồ mệnh tiện như cỏ, nơi này là Tô phủ, mà hắn, là đại thiếu gia của Tô phủ.

Tô Hòe buông bàn tay ra, Viêm Thứ chít chít một tiếng ngã sấp xuống đất, chống lên mặt đất điên cuồng há to miệng hô hấp.

Khóe miệng tên đầu sỏ gây nên hơi co rút lại, vội vàng lộ ra một nụ cười xấu hổ, nâng đối phương đứng dậy, còn đưa tay giúp y phủi sạch bụi đất trên người.

“Hiểu lầm! Hiểu lầm a Viêm huynh!

"Nếu ngươi không động thủ thì sao vừa rồi không nói với ta, ngươi còn giả bộ cao lãnh làm gì?

“Nếu ngươi nói sớm, ta đã không ra tay với ngươi, ai, đều tại Viêm huynh a, để cho ta hiểu lầm người tốt!”

???

Ngươi là ma quỷ sao!?

Ngươi cho ta cơ hội nói chuyện sao!?

Bây giờ còn đổ lỗi cho ta?

Tô Hòe tự nhiên sẽ không hiểu ủy khuất trong lòng Viêm Thứ, thấy y không nói lời nào, còn nhiệt tình giúp y nhặt bội kiếm rơi xuống.

“Không bị thương chứ? Viêm huynh? Chỗ nào không thoải mái nói cho ta biết, ta giúp ngươi trị!

“Đến đây, để ta xem, là cổ không thoải mái sao?

"Mặt ngươi rất đỏ, vừa nhìn chính là khí huyết dư thừa, ta có một chiêu lấy máu trị liệu..."

Viêm Thứ rụt cổ lại, thần tình hoảng sợ nhìn Tô Hòe, thật sự từ cổ họng sưng đau nghẹn ra mấy chữ: "Ta, không đau..."

“Không đau? Không đau là tốt rồi, không đau chính là không sao.

“Cái kia, nếu không Viêm huynh ở lại ăn một bữa cơm đi? Tiểu Hòa, để phòng bếp nấu mấy món ăn!”

Viêm Thứ bắt đầu giãy dụa: "Không! Không ăn! Không ăn!

“Ta còn, có việc, trước, cáo lui trước!”

Meo meo, ôm kiếm đứng một hồi thiếu chút nữa bị bóp chết, nếu ăn cơm của ngươi, còn không phải dâng tro cốt của mình lên sao?

Viêm Thứ vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi tiểu viện, ngay cả kiếm trên tay Tô Hòe cũng không dám nhận, nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên về phía phòng nghỉ Tô gia an bài cho bọn họ.

Trở về liền hạ lệnh chém tên thám tử phụ trách thu thập tình báo Tô gia kia.

Mẹ nó, còn nói chắc chắn với y, thiếu gia Tô gia đính hôn với Tư Đồ Chỉ Nhược là một phế vật không thể tu luyện, tay trói gà không chặt.

Phế vật nào lại dựa vào uop áp khiến tu sĩ Ngưng Thần Kỳ không thể động đậy?

Hắn còn đáng sợ hơn cả cha hắn...

Bên kia, tiểu viện của Tô Hòe.

Nhìn bộ dáng như gặp quỷ của Viêm Thứ, sau khi Tiểu Hòa làm rõ mọi chuyện thì vội ôm chặt chổi, che cái miệng nhỏ nhắn ngồi xổm dưới tàng cây cười trộm.

Không thể không nói, sau khi suy nghĩ cẩn thận, bộ dáng vừa rồi của thiếu gia rất đẹp trai.

Nghĩ như vậy, chuyện làm ấm giường cho hắn cũng không phải là không thể......

Mặt Tiểu Hòa đỏ bừng.

Ai ngờ lúc này Tô Hòe lại đột nhiên quay đầu trừng nàng một cái.

“Cười, cười cái rắm, đều tại ngươi!

"Phạt ngươi trưa nay không có cơm ăn, còn phải mang cái ghế ngồi bên cạnh nhìn ta ăn!"

……

Phi, thiếu gia vừa xấu vừa biến thái, thật đáng giận.

Làm ấm giường cho chó cũng không làm ấm hắn!

Bạn đang đọc Ta Đã Sắp Vô Địch, Ngươi Còn Muốn Hủy Hôn!? của Thâm Hạng Phì Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.