Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị thương chạy trốn

Phiên bản Dịch · 1309 chữ

Đến, cùng Tôn gia gia của ngươi đại chiến ba trăm hiệp!

- Ngươi...

Ngưu Gia Chủ tức giận tới mức run run, hắn đang muốn tiếp tục nói gì đó thì Hổ Lang tướng quân vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng:

- Được rồi, ngươi đi về trước đi, nơi này đã không có việc gì của ngươi. Lúc chiến đấu ta không thích có người đứng ở một bên.

Ngưu Gia Chủ há hốc mồm, cuối cùng hắn không nói gì mà bất đắc dĩ rời đi.

Hổ Lang tướng quân chờ Ngưu gia chủ hoàn toàn biến mất mới lạnh giọng nói:

- Hầu yêu, ta được người nhờ vả giáo huấn các ngươi, vốn dĩ ta muốn tha cho các ngươi một mạng, nhưng từ khi xuất Đạo đến nay, phàm là người mạo phạm ta đều bị ta giết chết. Vừa rồi ngươi dám nhục mạ ta, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?

Vừa nói xong hắn tiến lên một bước rồi rút trọng kiếm sau lưng ra cắm xuống trước mặt!

Ầm!

Đất đá nổ tung, trọng kiếm dài ba trượng thì có hai trượng trực tiếp chui vào lòng đất, lưu lại trên mặt đất chuôi kiếm và một đoạn lưỡi kiếm lóe lên hàn quang.

Vẻ mặt lười biếng của Tôn Ngộ Không biến mất, hắn buông xuống Kim Cô Bổng trên vai, Hỏa Nhãn Kim Tinh bốc lên ngọn lửa nhìn Hổ Lang tướng quân nói:

- Ăn lão Tôn một gậy!

Tôn Ngộ Không nhảy lên thật cao, Kim Cô Bổng mang theo cuồng phong và tia chớp màu vàng hung hăng đập về phía Hổ Lang tướng quân, lực lượng kinh Thiên động Địa thế này thì kim thân la hán bị đập cũng phải máu chảy đầu rơi, tan xương nát thịt rồi hóa thành phấn vụn.

Hổ Lang tướng quân hơi biến sắc, ánh mắt hắn dần có tiêu cự, hắn gầm nhẹ rồi dùng một tay rút ra trọng kiếm từ dưới đất sau đó xoay người đưa hai tay nắm chặt chuôi kiếm toàn lực nghênh đón Kim Cô Bổng!

Đ-A-N-G...G!

Âm thanh hai món thần binh giao kích vang tận mây xanh chấn nhiếp vạn dặm, một cổ năng lượng kinh khủng lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra trăm trượng biến nơi đây thành một mảnh hỗn độn.

Tôn Ngộ Không bị đánh bật lên trời cao, hắn lăn lộn mấy vòng ở giữa không trung giảm tốc rồi tiếp xuống Cân Đẩu Vân sau đó dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh bắn ra kim quang nhìn về phía mặt đất.

Sắc mặt Hổ Lang tướng quân có vẻ âm trầm, khóe miệng hắn có một vết máu nhỏ, vừa rồi hắn bị đánh lui trăm bước, nghiêm trọng hơn là nội tạng đã bị chấn thương, có thể thấy vừa rồi hắn đã ăn một cú thua thiệt.

- Tốt, rất tốt!

Hổ Lang tướng quân ngẩng đầu gầm lên:

- Hầu tử, ngươi thành công chọc giận ta, hôm nay ngươi hẳn phải chết!

- Bớt nói nhảm đi!

Tôn Ngộ Không nhún mạnh từ Cân Đẩu Vân phóng về Hổ Lang tướng quân!

Bên ngoài Hoa Quả Sơn, Ngưu gia chủ chạy về phía gia Tộc.

Sắc mặt hắn có vẻ âm trầm, trong ánh mắt mang theo vẻ bực bội và tức giận.

Không chỉ là bởi vì vừa rồi Tiếu Nhiên và Tôn Ngộ Không nhục mạ hắn mà còn vì thái độ lạnh lùng không thèm nhìn hắn của Hổ Lang tướng quân.

- Nhỏ yếu là cũng là tội!

Ngưu gia chủ thở dài, hắn âm thầm thề:

- Rồi cũng có một ngày gia tộc ta sẽ trở thành gia tộc có quyền thế nhất của Ngạo Lai Quốc, giẫm Hổ Lang tướng quân ở dưới chân.

Ngưu gia chủ nắm chặt bàn tay của mình rồi tiếp tục chạy về nhà.

Đi vào Ngưu Phủ, người làm cung kính đứng ở hai bên cúi đầu nói:

- Gia chủ!

- Ừm.

Ngưu gia chủ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt hắn quét qua đám người nhưng chợt nhíu mày hỏi:

- Tại sao chỉ có các ngươi, Ngưu Đại Lực đâu?

Bầu không khí chợt ngưng trọng, toàn bộ nha hoàn đều cúi đầu không nói tiếng nào.

- Không ai mở miệng là sao?

Ngưu gia chủ quát lớn, hắn chỉ vào một người trong đó rồi nói:

- Vân Phúc ngươi nói!

- À?

Vân Phúc bị dọa sợ đến run run, hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười giống như muốn khóc:

- Lão…lão gia, ngài gọi tiểu?

- Bớt nói nhảm, mau nói cho ta biết Ngưu Đại Lực đi đâu?

Ngưu gia chủ nói với vẻ lạnh lùng.

- Bẩm gia chủ, không thấy Ngưu Đại Lực đâu cả.

Vân Phúc bị dọa sợ đến trực tiếp quỳ sát trên mặt đất.

- Cái gì?

Sắc mặt Ngưu gia chủ trở nên rất khó coi.

Lúc này Ngưu Đại Lực đã lặng lẽ đi tới Hoa Quả Sơn.

Hắn dè đặt tránh ở trong rừng cây nhìn lén Tôn Ngộ Không và Hổ Lang tướng quân chiến đấu.

Dưới chân Hoa Quả Sơn, Hổ Lang tướng quân và Tôn Ngộ Không đang giằng co, một người bị thương nặng chống đỡ trọng kiếm mà đứng, một người chân đạp Cân Đẩu Vân cầm Kim Cô Bổng mở Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn xuống.

Chiến đấu đã bắt đầu ác liệt, song phương đều ít nhiều bị thương.

Tiếu Nhiên thấy vậy nhanh chóng mang theo Tôn Ngộ Không chạy trốn khỏi Hoa Quả Sơn, trên đường đi bọn họ làm quen với Hư Trúc, Đoàn Dự và Tiêu Phong.

Sau nhiều ngày, bọn họ đến trước một ngọn thánh sơn.

Ngọn thánh sơn này rất lớn, cây cối vừa nhiều vừa tươi tốt, từ xa nhìn lại ngọn núi này thật là đẹp. Nhưng ai cũng không muốn đến ngọn núi này vì quá khứ phát sinh rất nhiều việc không vui.

Đám người Tiếu Nhiên dừng bước lại nhìn Thánh Sơn mỹ lệ mê người trước mặt có chút mê mẫn, cảnh sắc mỹ lệ thật khiến người ta thán phục, hơn nữa cây cối và không khí ở nơi này khiến người ta muốn ở chỗ này hô hấp.

- Huynh đệ, vì sao ta thấy ngươi có vẻ như muốn khóc? Mặc dù nơi này rất tốt đẹp nhưng cũng sẽ không rung động đến mức như vậy đi?

Tôn Ngộ Không thấy trong hốc mắt Tiếu Nhiên giống như tràn đầy nước mắt còn tưởng hắn bị rung động đến muốn khóc.

Tiếu Nhiên khẽ mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Thánh Sơn cố gắng không khiến nước mắt trong hốc mắt chảy ra.

- Bất kể như thế nào thì đại trượng phu cũng không thể rơi lệ nha!

Tiếu Nhiên thật muốn khóc lớn nhưng còn có Tôn Ngộ Không, Hư Trúc và Đoàn Dự ở đây nên thôi. Nếu hắn chỉ một mình thì hắn đã rơi lệ đầy mặt, nơi này đối với hắn thật sự có quá nhiều thứ không muốn nhớ lại.

- Được rồi huynh đệ, ta không biết ở đây đã phát sinh qua chuyện gì nhưng nếu ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi chúng ta sẽ không cười chê ngươi.

Tôn Ngộ Không nhìn Tiếu Nhiên thương tâm như thế cũng không biết nên nói cái gì để an ủi hắn.

- Ta thật sự muốn khóc lớn nhưng bây giờ không phải thời điểm nên khóc, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm.

Tiếu Nhiên mỉm cười nói.

- Huynh đệ, ở đây đã xảy ra chuyện gì? Có thể kể một chút không? Ta muốn biết chuyện gì khiến ngươi buồn như vậy? Bình thường ngươi sẽ không bao giờ buồn như vậy.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.