Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giận dữ!

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

Hắn không nghĩ tới Hoàng thượng lại dám thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

Nghĩ tới đây Triệu Quyền lại hét lên:

- Hoàng thượng, lời của ngươi là “lời ngọc lá vàng”, tại sao có thể lật lọng, ngươi không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao?

- Ngươi…

Hoàng thượng nghe vậy thì giận dữ!

Không nghĩ tới bây giờ ngay cả đệ tử Triệu gia cũng dám hô to gọi nhỏ với mình!

Nhưng bây giờ hoàng quyền sớm đã bị mất, giang sơn của hắn còn phải dựa vào Triệu gia.

Mặc dù trong lòng hắn như lửa đốt, nhưng sắc mặt y nguyên vẫn lạnh như nước!

- Phế vật!

Tiếu Nhiên đã không còn gì để nói!

Đường đường Hoàng thượng lại bị một tên oắt con quát nạt như thế, Tiếu Nhiên cũng thay đối phương cảm thấy bi ai.

- Thượng Tiên!

Lúc này Hoàng thượng kia tỏ vẻ khổ sở nở nụ cười!

Mặc dù bị Tiếu Nhiên chửi là phế vật, nhưng hắn cũng không dám thái độ gì, trong lòng hắn thì vô cùng khổ sở!

- Giết hắn đi. Thứ người như vậy mà ngươi cũng không dám giết, vậy thì hoàng vị này ngươi còn giữ để làm gì?

Giọng nói Tiếu Nhiên truyền ra khiến trong lòng Hoàng Đế hơi chấn động một chút, sau đó hắn như có điều suy nghĩ nhìn Triệu Quyền!

- Cái gì? Các ngươi muốn giết ta?

Sắc mặt Triệu Quyền cũng biến đổi, trong lòng hắn chợt lạnh xuống, lúc này hắn mới hiểu được hành động của mình có chút quá phận!

- Dương Chiêu!

- Có tại hạ!

- Bắt lại hắn cho ta, trảm ngay lập tức!

- Vâng!

Trong lòng Dương Chiêu đã sớm tích tụ một bụng lửa giận, bây giờ Hoàng thượng ra lệnh hắn liền lao nhanh về phía Triệu Quyền!

Thân thể Triệu Quyền đã sớm bị tửu sắc móc sạch, mà Dương Chiêu lại xuất thân từ võ tướng, dĩ nhiên hắn có thể nhẹ nhàng bắt lại Triệu Quyền!

- Ngươi dám giết ta!

Triệu Quyền ngoài mạnh trong yếu mà quát lớn, nhưng hắn cũng không ngu đến mức không biết đây là nhà đối phương, do đó hắn cũng không dám tiếp tục uy hiếp đối phương!

Phốc!

Mà Dương Chiêu thì vô cùng dứt khoát xách Triệu Quyền ra ngoài cửa rồi lấy từ trong tay gia đinh một thanh đao, sau đó trực tếp chém đầu Triệu Quyền.

- Hô…

Lúc này Hoàng thượng cũng như trút một hơi mà ngồi bệt xuống ở mép giường!

Triệu Quyền vừa chết, sợ rằng “lòng muông dạ thú” của Triệu gia cũng không áp chế được nữa, tiếp đến toàn bộ hoàng triều cũng phải bạo loạn!

- Thượng tiên, van cầu Thượng tiên giúp ta giải vây!

Lúc này Hoàng thượng chợt nghĩ đến Tiếu Nhiên, hắn vội vàng đứng lên rồi quỳ dưới đất cầu khẩn!

- Bây giờ ta đã chơi chán tại Huyền Huyễn thế giới, không nghĩ tới sau khi nhảy ra dòng sông Thời Gian lại đến thế giới phàm nhân, đã như vậy thì cùng ngươi vui đùa một chút cũng được!

Tiếu Nhiên cười nói!

Vui đùa một chút?

Hoàng thượng hơi kinh ngạc.

- Đúng vậy, vui đùa một chút, nếu không ta mà nghiêm túc thì toàn bộ hoàng triều các ngươi đều trực tiếp bị hủy diệt, hôm nay tâm tình ta cũng khá tốt, vậy thì giúp ngươi một chút đi!

Tiếu Nhiên cười nói!

- Thượng tiên đồng ý giúp ta thì quá tốt rồi!

Hoàng thượng chợt thở phào nhẹ nhõm, theo hắn thì lấy bản lĩnh của Tiếu Nhiên hoàn toàn có thể giết đám người Triệu Quyền mà thần không biết quỷ không hay.

- Đi, trước tiên nói về tình huống bây giờ cho ta nghe!

Tiếu Nhiên cười híp mắt!

Vận dụng tu vi?

Đừng đùa!

Tiếu Nhiên cảm thấy nếu ở thế giới phàm nhân mà hắn còn cần vận dụng tu vi của mình thì hắn cũng không cần sống nữa!

- Thượng tiên có chỗ không biết, chủ nhà họ Triệu là đại tướng quân của Vĩnh Dạ hoàng triều chúng ta, hắn kiểm soát quân quyền, mà nhị gia chủ Triệu gia lại là đại thần quản tài chính, hai người hầu như nắm tất cả quân đội và quốc khố của Vĩnh Dạ hoàng triều, mặc dù ta là Hoàng thượng nhưng có lúc cũng phải nhìn sắc mặt bọn hắn mà làm việc!

- Hoàng vị này của ngươi thật đúng là đủ bi thảm, quân đội, tài chính đều để nhà một người đảm nhiệm, đầu của ngươi bị nước vào à?

Tiếu Nhiên nói với vẻ giễu cợt!

Nhưng phàm là người có chút địa vị đều biết phải phân tán quyền lợi của thủ hạ để bọn hắn chế ước lẫn nhau!

Mà Vĩnh Dạ Đế thì lại rất lợi hại, giao tài chính và quân quyền cho người một gia tộc, đây không phải tìm chết thì là gì?

Vĩnh Dạ Đế bị Tiếu Nhiên giễu cợt thì vừa khổ sở vừa xấu hổ!

- Thật ra chuyện này cũng không phải do Hoàng thượng sai!

Lúc này gia chủ Dương gia vội vàng nói.

- Vậy thì ai sai?

Tiếu Nhiên khinh thường cười nói.

- Sở dĩ Vĩnh Dạ hoàng triều xuất hiện tình huống này là bởi vì năm đó xảy ra một cuộc chiến tranh!

Gia chủ Dương gia nói với vẻ bất đắc dĩ.

- Chiến tranh?

- Không sai, khi đó Hoàng thượng còn nhỏ, Ma Quốc vượt biên xâm phạm Vĩnh Dạ, bất đắc dĩ chúng ta chỉ có thể nghênh chiến!

Gia chủ Dương gia nói!

- Nhưng thực lực Ma Quốc cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí so với chúng ta phải gấp hai gấp ba lần, thế là Vĩnh Dạ một đường binh bại! Khi đại quân Ma Quốc sắp đạp bằng Vĩnh Dạ thì Triệu gia đứng ra!

Gia chủ Dương gia lại nói tiếp!

- Triệu gia? Triệu gia dùng sức một mình ngăn cản Ma Quốc hay sao?

Tiếu Nhiên hơi ngạc nhiên hỏi!

- Phải! Nhưng cũng không phải!

Gia chủ Dương gia nói tiếp:

- Ban đầu Triệu gia là một thương nhân thế gia, nói là “phú khả địch quốc” cũng cũng không quá đáng!

- Khi Ma Quốc sắp đạp bằng chúng ta thì gia chủ Triệu gia dùng nhờ đại thần quản tài chính tiến cử để triệu kiến Thánh Thượng!

- Sau đó gia chủ Triệu gia hứa hẹn cống hiến mười triệu lượng Bạch Ngân làm quân lương, nhưng bọn hắn có một điều kiện đó chính là để ca ca hắn nhận chức đại tướng quân!

- Còn có thể làm như vậy?

Tiếu Nhiên thật không biết nên nói gì!

- Đây cũng tại không còn biện pháp nào khác!

Gia chủ Dương gia lắc đầu thở dài rồi nói tiếp:

- Lúc ấy đại tướng quân của Vĩnh Dạ hoàng triều chết trận, sĩ khí toàn quân giảm mạnh, hơn nữa quốc khố quả thật đã cạn kiệt, trên căn bản không thể cầm ra đủ quân lương, đây cũng là nguyên nhân chúng ta “binh bại như núi đổ”!

- Nếu có mười triệu lượng Bạch Ngân làm quân lương thì có lẽ còn có thể liều mạng một lần, hơn nữa ca ca của gia chủ Triệu gia cũng xuất thân từ quân đội, xem như một vị mãnh tướng!

- Hơn nữa Hoàng thượng còn trẻ, để lòng người khỏi bàng hoàng thì chúng ta đã đồng ý yêu cầu của đối phương!

Gia chủ Dương gia nói với vẻ bất đắc dĩ!

- Có mười triệu lượng Bạch Ngân làm quân lương, hơn nữa chúng ta đã bổ sung đại tướng quân, tự nhiên có thể ổn định “quân tâm”, tạm thời ngăn cản “vó sắt” của Ma Quốc!

- Đương nhiên, chỉ mười triệu lượng Bạch Ngân làm quân lương thì cũng không đủ, sau đó Triệu gia trước sau cống hiến hơn một trăm triệu Bạch Ngân, đồng thời chúng ta tử thủ trong thời gian năm năm mới cùng Ma Quốc “lưỡng bại câu thương”!

- Mà cũng ở trong năm năm này, ca ca của gia chủ Triệu gia cũng hoàn toàn đứng vững trong quân đội, trở thành chân chính đại tướng quân!

- Sau khi Ma Quốc lui binh, trải qua năm năm chiến tranh, quốc khố lại trống rỗng, hơn nữa bởi vì chiến tranh tàn phá mà toàn quốc cần xây lại rất nhiều nơi, mà trên căn bản quốc khố không lấy ra được khoản tiền này!

- Nếu không kiếm ra tiền thì bách tính phải chết đói, bách tính không muốn chết đói thì dĩ nhiên sẽ tạo phản, dưới tình huống cấp bách, Hoàng thượng lại tìm gia chủ Triệu gia xin giúp đỡ!

- Nhưng lần này lại bị hắn từ chối!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.