Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Hải cũng không đơn giản!

Phiên bản Dịch · 1500 chữ

“Đương nhiên nếu tính cách của đối phương tương đối hung tàn thì cũng sẽ trực tiếp xuất thủ, cho nên ngươi có thể đánh cuộc một lần!”

Tiếu Nhiên nghiền ngẫm cười nói.

“Ta hiểu!”

Ánh mắt Minh Quan cũng thoáng qua vẻ lạnh lẽo.

“Người chết vì đói

Chim chết vì ăn

Đời như mấy khói

Đừng để lăn tăn.”

Tiếu Nhiên ngâm nga mấy câu thơ rồi nói tiếp: “Nếu đã hiểu thì hãy thực hiện đi. Ta xem trọng ngươi!”

Tiếu Nhiên vỗ vỗ bả vai Minh Quan!

“Con mẹ ngươi Tần Trọng, lão tử nhịn ngươi đã rất lâu!”

Bỗng nhiên Minh Quan quát lớn sau đó chợt đánh ra một chưởng.

Ùng ục!

Hư không vang lên tiếng nổ "ầm ầm" không dứt!

Một bàn tay lớn đỏ ngòm che khuất bầu trời, trên đó Sát Lục Pháp Tắc không ngừng lưu động giống như một mảnh đại dương máu đỏ thẫm!

“Thần Vương xuất thủ!”

“Ha ha ha, Thần Vương đại nhân đã xuất thủ!”

“Đáng chết Tần Trọng, lão tử nhẫn nhịn ngươi đã lâu, nhưng Thần Vương ba lần bảy lượt không đồng ý xuất thủ, cuối cùng chúng ta chỉ có thể nhịn, nhưng lần này…”

Minh Quan vừa ra tay liền khiến thủ vệ Sát Hải Thành đều thảo luận sôi trào.

Vốn dĩ bọn họ đã từ trong đống người chết bò ra ngoài, cho nên trên căn bản bọn họ cũng không sợ chết, nếu không phải sợ Minh Quan khó xử thì bọn họ đã sớm chơi chết m* hắn!

Vì vậy khi thấy Minh Quan ra tay thì tu sĩ Sát Hải thành làm sao sẽ không kích động đây?

Ùng ục!

Bàn tay lớn đỏ ngòm xông phá tất cả lao về phía trước, loại khí tức sát phạt này lạnh giá thấu xương, mỗi nơi nó đi qua thì thời không đều bị phong tỏa!

“Minh Quan, ngươi dám động thủ!”

Mà lúc này Tần Trọng rất hoảng loạn.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới gây chuyện, lúc trước bất kể hắn ở chỗ này giày vò như thế nào thì Minh Quan đều sẽ chịu đựng!

Mặc dù lần này hắn đã chuẩn bị việc Minh Quan sẽ xuất thủ, nhưng thế này cũng quá dứt khoát đi. Ngay cả ý đồ hắn cũng chưa kịp nói mà Minh Quan đã trực tiếp động thủ!

“Ông!”

Đối mặt công kích mang theo thù hận của Minh Quan, cho dù Tần Trọng là người mạnh nhất thế hệ trẻ của Tinh Hệ này thì hắn cũng không có chút tự tin nào có thể chống đỡ!

Chỉ thấy hắn lật bàn tay lấy ra ngọc bài mà An Hà Thần Vương cho hắn rồi định bóp vỡ!

Quét!

Nhưng mà ngay vào lúc này, lòng bàn tay Tần Trọng đã không còn gì nữa!

Biến mất!

Tần Trọng trố mắt nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trong lúc nhất thời hắn cảm giác như đang gặp mộng.

Ngay sau đó hắn liền thấy một bàn tay trong suốt đang vuốt vuốt tấm ngọc bài kia rồi trốn vào hư không biến mất không thấy gì nữa.

Đại Hư Không Thủ!

Tất nhiên đây là Tiếu Nhiên vận dụng Đại Hư Không Thủ, cho dù đã đến Vị Ương Thiên thì thần thông phản quy tắc của thương thành vẫn mạnh mẽ đến rối tinh rối mù!

“A! Minh Quan, ngươi dám hại ta!”

Lúc này Tần Trọng vừa giận vừa sợ!

Trong ngày thường Minh Quan chỉ dám trốn tránh giống như rùa đen rụt đầu nhưng bây giờ lại dám công khai ra tay với mình, hơn nữa còn ở thời khắc mấu chốt cướp đi ngọc phù mà phụ thân cho hắn!

Rõ ràng hắn thật sự muốn giết mình!

“Ầm!”

Nhưng lúc này bàn tay lớn đỏ ngòm kia đã ầm ầm hạ xuống rồi hung hăng vỗ trên người Tần Trọng!

Giữa Thần Vương cảnh và Hóa Nghiệt Cảnh chênh lệch thực sự rất lớn!

Dưới công kích mãnh liệt của Minh Quan, ngay cả năng lực chống đỡ Tần Trọng cũng không có, chỉ thấy thân thể hắn bị bàn tay lớn đỏ ngòm kia mang theo Sát Lục Pháp Tắc trực tiếp xóa bỏ!

“A ha, còn có ngọc phù cầu cứu, đã như vậy thì tăng thêm một chút thú vị đi!”

Trong mắt Tiếu Nhiên lóe lên vẻ châm chọc!

Ông!

Tiếu Nhiên khẽ động tâm niệm, Đại Hư Không Thủ đã nắm tấm ngọc phù kia lao ra Sát Hải thành rồi vọt vào chỗ sâu nhất Sát Hải!

“Rắc rắc!”

Ngọc phù bị Đại Hư Không Thủ bóp nát.

“Oa!”

Mà lúc này, An Hà Thần Vương đang đợi tin tức thì bỗng nhiên sáng mắt lên!

“Ầm!”

Thân hình hắn chợt biến mất!

“Minh Quan, dám đả thương nhi tử của ta, hôm nay ai tới cũng không cứu được ngươi!”

An Hà Thần Vương men theo khí tức của ngọc phù đi tới vị trí nó bị bóp vỡ, sau đó hắn theo bản năng gầm lên một cách giận dữ.

Trong lòng hắn đọc đi đọc lại những lời này không biết đã bao nhiêu lần, rốt cuộc hắn cũng có thể rời đi địa phương quỷ quái mà chim cũng không thèm ỉa này!

Bây giờ hắn rống lên tiếng gào này phải nói là mười phần hung khí, cũng đồng thời mười phần đắc ý!

Nhưng mà vừa mới hô xong hắn liền đờ mặt ra như gặp mộng!

Bốn phía là vô biên vô tận biển máu và rậm rạp chằng chịt thi thể, hắn ngửi được khí tức tử vong rất đậm đà, cho dù hắn đã là Thần Vương thì lúc này cũng cảm thấy tê cả da đầu!

Đây là Sát Hải!

Con m* nó chính là Sát Hải!

An Hà Thần Vương sụp đổ, làm sao hắn cũng không nghĩ đến ngọc phù của mình bây giờ lại ở trong Sát Hải, hơn nữa còn bị người khác bóp vỡ!

Ùng ục!

Lúc này An Hà Thần Vương đã không kịp suy tư nữa, hắn vừa mới xuất hiện trong Sát Hải liền thấy từng cơn “sóng máu” bốc lên, tất cả bạch cốt binh giống như sống lại, hơn nữa còn có một cổ lực lượng để Thần Vương cũng phải run sợ từ trong lòng Sát Hải ầm ầm bùng nổ!

“Ha ha, thoải mái!”

Mà lúc này Minh Quan lại bật ra tiếng cười lớn một cách vô cùng sung sướng!

Hắn đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, lần này rốt cuộc thì không cần nữa!

“Ùng ục!”

Bỗng nhiên từ Sát Hải truyền tới tiếng nổ kịch liệt!

Một cỗ lực lượng Pháp Tắc vô cùng đáng sợ cách ức vạn dặm thời không truyền tới rồi bao phủ toàn bộ Sát Hải Thành!

“Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có Thần Vương cảnh xuất hiện trong Sát Hải?”

Minh Quan vốn đang vô cùng kích động thì chợt trầm mặt xuống, hắn hơi nghi ngờ nhìn về hướng Sát Hải, “Là khí tức của An Hà Thần Vương, lão bất tử kia làm sao lại vọt vào Sát Hải rồi?”

“Chết chắc! Ha ha ha, lão cẩu này chết chắc!”

Rất nhanh Minh Quan liền nhận ra loại lực lượng Pháp Tắc này thuộc về An Hà Thần Vương!

Trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười vô cùng sung sướng!

“Chết chắc?”

Tiếu Nhiên kinh ngạc!

“Tiếu Nhiên đạo hữu, Sát Hải cũng không phải đơn giản giống bề ngoài như vậy, thậm chí trong đó có thể có tồn tại còn vĩ đại hơn Thần Quân ẩn núp! Nếu tu sĩ dưới Thần Vương bước vào trong đó thì tự nhiên bọn hắn lười để ý, còn nếu Thần Vương đi vào, tất nhiên bọn hắn không ngại hưởng thụ một bữa “huyết thực”!”

Minh Quan cười như muốn tắt hơi.

Hắn không nghĩ tới vẫn còn có niềm vui ngoài ý muốn như vậy!

An Hà Thần Vương chết chắc!

An Hà Thần Vương mà chết thì Tinh Hệ này đã không còn người có thể cạnh tranh với hắn!

Cho dù thế lực sau lưng An Hà Thần Vương lại phái người khác đến thay thế thì cũng đã chậm.

Kể từ khi Quan Lan Nguyên Hội chính thức bắt đầu, tất cả thủ đoạn mưu hại ám sát đều phải ngừng lại, dù sao Quan Lan Nguyên Hội là sự kiện cho chính Thần Đế tổ chức. Cho dù vĩ đại Thần Quân cũng không dám có bất kỳ vi phạm nào, nếu để Thần Đế thức tỉnh trước thời hạn thì cả Vị Ương Thiên đều sẽ rối loạn!

“Có ý tứ, xem ra Sát Hải cũng không đơn giản!”

Tiếu Nhiên có vẻ nghiền ngẫm, trong lòng hắn chợt có một cái ý tưởng thú vị.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.