Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá chết lưới rách

Phiên bản Dịch · 1579 chữ

(Cảm ơn bác khoa5595587048 đẩy KP nha)

“Ngươi lấy được đồ chơi này từ nơi nào?”

Tiếu Nhiên vuốt ve một thanh trường kiếm nhuốm máu trong tay mình, trên thân kiếm có những đường vân vô cùng huyền diệu xen kẽ nhau, toát ra mơ hồ ánh kiếm màu đỏ và khí tức vô cùng ác liệt!

Khấp Huyết Kiếm!

Đây là binh khí của Độc Cô Bại Thiên!

Tiếu Nhiên hơi ngạc nhiên, hắn lại thấy Khấp Huyết Kiếm mà Độc Cô Bại Thiên đã từng sử dụng trong đống tài sản Minh Quan đưa tới!

Mặc dù Tiếu Nhiên cũng không coi trọng cấp bậc của Khấp Huyết Kiếm, nhưng nếu liên quan đến Độc Cô Bại Thiên vậy thì khác nhau, dù sao hắn là đồ đệ của mình.

“Ta đạt được thanh kiếm này ở một buổi đấu giá!”

Nói tới chỗ này, trong mắt Minh Quan lóe lên vẻ cô đơn.

“Đạt được từ buổi đấu giá?”

Tiếu Nhiên hơi nhướng mày.

“Phải! Mặc dù cấp bậc của thanh kiếm này không cao, nhưng bởi vì nó phóng thích kiếm ý tương đối đặc thù, cho nên ta thuận tay liền mua, thế nào, đạo hữu nhận ra kiếm này?”

Minh Quan hơi nghi ngờ dò hỏi.

“Ngươi có từng nghe nói qua cái tên Độc Cô Bại Thiên không?”

Tiếu Nhiên hỏi lần nữa.

“Độc Cô Bại Thiên?”

Nghe vậy thì thần sắc Minh Quan càng thêm mờ mịt, “Ở trong nhận thức của ta không có cường giả nào như vậy!”

Ánh mắt Tiếu Nhiên hơi đông lại.

Kiếm của Độc Cô Bại Thiên xuất hiện ở buổi đấu giá, nhưng Minh Quan lại chưa nghe tên của hắn, chẳng lẽ Độc Cô Bại Thiên xảy ra chuyện?

Nhưng cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện liền bị Tiếu Nhiên bỏ đi!

Nếu Độc Cô Bại Thiên dễ dàng xảy ra chuyện như vậy thì hắn cũng sẽ không được gọi là cấm kỵ Đại Thần của thời kì Thái Cổ!

Sau đó Tiếu Nhiên lại dò hỏi tin tức của đám người Hoang Thiên Đế, nhưng đều không ngoài suy đoán của hắn, trên căn bản Minh Quan cũng không nghe nói qua những người đó!

“Có chút thú vị!”

Tiếu Nhiên hơi nhướng mày.

Nếu như một người Độc Cô Bại Thiên xảy ra chuyện có lẽ còn có thể xảy ra, nhưng nếu cả đám người Hoang Thiên Đế đều gặp chuyện không may, vậy thì Tiếu Nhiên chắc chắn sẽ không tin.

“Xem ra trong này nhất định có điều gì đó kỳ quái!”

Tiếu Nhiên cười cười, hắn cũng không để những việc này trong lòng.

“Ho khan!”

Bỗng nhiên sắc mặt Minh Quan chợt biến đổi, ngay sau đó đám người Tiếu Nhiên liền cảm nhận được có một cổ uy áp cực kì nồng đậm cuốn sạch toàn bộ Mục Hải tinh.

Uy áp kia không kiêng dè gì cả mà vô cùng ngang ngược, nó giống như dòng lũ cuồn cuộn đè xuống trận pháp thủ hộ Sát Hải thành, làm cho cả tòa thành trì đều kịch liệt rung lên.

“Ta là Tần Trọng, ta muốn tiến vào Sát Hải Thành, còn không mau mở cửa thành ra!”

Bỗng nhiên một giọng nói vô cùng lạnh lùng vang vọng ra để cho sắc mặt Minh Quan chợt biến đổi.

“Tại sao hắn lại tới?”

Minh Quan chau mày, đột nhiên tâm lý hắn có dự cảm bất thường một cách mãnh liệt.

“Các ngươi quen biết?”

Tiếu Nhiên cười nhạt.

Hắn thấy chẳng những Minh Quan quen biết đối phương, hơn nữa quan hệ còn rất sâu xa!

Chỉ là Tiếu Nhiên rất kỳ quái!

Minh Quan đã là Thần Vương cảnh, mặc dù vừa rồi khí tức kia ngang ngược phách lối, nhưng cũng chỉ là Hóa Nghiệt cảnh đỉnh phong mà thôi, vậy mà đối phương vẫn dám thô bạo như vậy, chắc là bối cảnh của hắn nhất định không thấp.

“Nhận biết!”

Sắc mặt Minh Quan hơi khó coi, “Hắn là Tần Trọng, nhi tử của An Hà Thần Vương. Tiếu Nhiên đạo hữu, lần này sợ là chúng ta sẽ gặp phiền phức!”

“Há, phiền phức gì?”

Tiếu Nhiên cười nói.

“Tiếu Nhiên đạo hữu có điều không biết, ta có huyết hải thâm cừu với thế lực sau lưng Tần Trọng, vốn dĩ ta cho rằng bọn họ sẽ không dám trắng trợn đến đây gây chuyện, nhưng bây giờ xem ra lần này bọn họ đã đứng ngồi không yên!”

Sắc mặt Minh Quan rất khó nhìn.

“Đứng ngồi không yên thì như thế nào?”

Tiếu Nhiên giương mày lên.

“Tiếu Nhiên đạo hữu, bây giờ Tần Trọng đến thì hắn sẽ không cho ngươi đại biểu Sát Hải thành chúng ta tham dự Quan Lan Nguyên Hội!”

Sắc mặt Minh Quan không ngừng biến hóa.

“Ha ha, chỉ là một cái Hóa Nghiệt cảnh mà thôi, chẳng lẽ hắn còn dám làm chủ cho quyết định của ta?”

Tiếu Nhiên mỉm cười.

“Tiếu Nhiên đạo hữu, ngươi cũng chớ khinh thường hắn, phụ thân hắn cũng là Thần Vương cảnh, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn ta!”

Sắc mặt Minh Quan trở nên nghiêm túc, hắn chần chờ một chút rồi nói tiếp: “Tần Trọng tới Sát Hải thành thì nhất định là có ý đồ với các ngươi!”

“Vậy thì như thế nào?”

Sắc mặt Tiếu Nhiên vẫn yên tĩnh như giếng nước.

Mà lúc này Minh Quan lại thiếu chút nữa nổi giận!

Trong lòng mình lo lắng muốn chết, thế mà tại sao Tiếu Nhiên lại bình tĩnh như vậy?

“Tiếu Nhiên đạo hữu, ta muốn nhắc nhở ngươi một chút!”

Minh Quan mang giọng hơi khổ sở nói với Tiếu Nhiên.

“Cái gì?”

Tiếu Nhiên kinh ngạc.

“Tiếu Nhiên đạo hữu, nếu Tần Trọng đã đến, vậy thì lần này hắn nhất định sẽ không tay không mà về. Chắc là hắn sẽ dụ dỗ để các ngươi phục tùng hắn. Nếu không thành công tất nhiên hắn sẽ xuất thủ!”

Minh Quan cũng không ngốc, hắn chỉ suy tư chốc lát liền đoán được đại khái tâm tư của An Hà Thần Vương.

“Dụ dỗ? Thật thú vị!”

Tiếu Nhiên cười một cách nghiền ngẫm.

Nhưng mà Minh Quan lại ngẩn ngơ.

Chẳng lẽ còn chưa đánh đấm gì mà người mình vất vả lôi kéo đã trở mặt?

“Tiếu Nhiên đạo hữu, thế lực sau lưng Tần Trọng rất lớn, nếu ngươi lựa chọn đi theo hắn thì cũng xem là hợp tình hợp lý, Minh Quan sẽ không cưỡng cầu!”

Minh Quan bất đắc dĩ thở dài, tâm tính của hắn cũng không tệ.

“Nếu ta không muốn đi theo thì sao?”

Tiếu Nhiên cười hỏi.

“Nếu Tiếu Nhiên đạo hữu không muốn đi theo hắn, vậy thì Minh Quan lấy đầu mình bảo đảm, cho dù phải tập hợp toàn bộ lực lượng của Sát Hải thành cũng nhất định sẽ không để hắn đả thương các ngươi một chút nào!”

Lúc này Minh Quan điên cuồng kéo lên khí thế của mình.

Đối với hắn, lần này là cơ hội cuối cùng!

“Ngươi chắc chắn chứ?”

Tiếu Nhiên cười nói.

“Đương nhiên!”

Minh Quan khẳng định chắc chắn như chém đinh chặt sắt.

“Đã như vậy thì bây giờ ngươi ra ngoài kia giết Tần Trọng đi!”

“Giết Tần Trọng?”

Con ngươi Minh Quan chợt co rụt lại.

“Đúng vậy!”

Tiếu Nhiên khẽ cười nói, “Minh Quan, xem xét việc tính cách của ngươi cũng không tệ lắm, ta có lòng nhắc nhở ngươi vài câu!”

“Nếu ta không đoán sai thì sau lưng ngươi cũng có một thế lực lớn làm chỗ dựa chứ? Nếu không sợ là ngươi đã sớm chết ở Sát Hải Thành!”

Nghe vậy thì trong mắt Minh Quan lóe lên vẻ chần chờ, sau đó gật đầu nói, “Không sai!”

“Ngươi đã nói rằng canh giữ ở Sát Hải loại địa phương này đều là để lập công chuộc tội, như vậy phiền phức mà ngươi gây ra nhất định rất kinh người, thậm chí đến mức thế lực sau lưng của ngươi cũng không che chở được!”

Tiếu Nhiên chậm rãi nói tiếp.

“Đúng vậy!”

“Nếu lần này ngươi không ra tay giết Tần Trọng, vậy thì sau này ngươi sẽ đối mặt với khiêu khích không ngừng nghỉ của hắn, mà lần này nếu ngươi tức giận thì tương đương với cho ngươi thế lực đối nghịch một lý do để ra tay!”

“Đúng vậy! Bọn họ quả thật có ý nghĩ này!”

Minh Quan gật đầu.

“Cho nên chỉ cần ta động thủ thì sợ rằng lập tức sẽ có Thần Vương ra tay với ta!”

Minh Quan bổ sung thêm một câu.

“Vì vậy giết chết Tần Trọng kia thì ngươi mới có một chút hi vọng sống!”

Tiếu Nhiên từ tốn nói tiếp: “Giết hắn để cho người sau lưng của ngươi nhìn thấy quyết tâm cá chết lưới rách của ngươi! Đồng thời còn để cho đối phương nghi ngờ liệu rằng thế lực sau lưng của ngươi có bố trí cái gì ở Sát Hải hay không!”

“Thậm chí ngay khi đối phương xuất thủ thì thế lực sau lưng của ngươi cũng sẽ nhảy ra ngoài!

Lời nói của Tiếu Nhiên để ánh mắt Minh Quan chợt sáng lên!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.