Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Có Một Cách

Tiểu thuyết gốc · 2318 chữ

Trên tay Khương Tử bây giờ chính là Nguyễn Thị Duyên, nàng lúc này đã bất tỉnh rồi, trên người dường như cũng không có vết thương gì giống như mới rơi xuống giếng cạn, chắc vì quá sợ hãi cùng tức giận nên mới tạm thời ngất đi.

Khương Tử trong lòng thầm cười lạnh, nhìn quan hệ của Thông Thiên cùng với tên đồ đệ kia lão đã biết đó là một mối quan hệ không bình thường rồi, bây giờ lão đã nắm con át chủ bài ở trong tay, cũng không sợ Thông Thiên không giao ra Thăng Phẩm Tuyền. Khương Tử nhìn Thông Thiên lão nhân nói:

“Thông Thiên huynh, có phải chúng ta nên ngồi xuống bàn bạc lại rồi hay không.”

Mấy người Tinh Tượng tứ lão ở một bên xem cũng không giám nói năng bàn tán gì cả, ngay cả ý niệm chạy trốn cũng không dám nghĩ, bởi vì bản thân hẳn là chạy không thoát, cho nên tốt nhất chính là đứng ở đây xem diễn biến ra sao rồi đợi cơ hội chín muồi mà trốn đi thì mới là an toàn nhất.

Cơ Chân Quân thấy mẫu thân của mình đã rơi vào trong tay địch nhân của sư phụ thì hoảng hốt lo sợ, chỉ cần người kia vỗ tay xuống một cái là mẹ hắn nát như bùn ngay. Cơ Chân Quân nóng ruột thúc giục sư phụ:

“Sư phụ, đồ nhi cầu xin sư phụ cứu lấy mẫu thân của đồ nhi.”

Thông Thiên lão nhân lúc này cũng đang nóng lòng, nhưng mà biểu hiện bên ngoài dường như rất bình tĩnh, lão chỉ e lần này thương lượng không có suôn sẻ như vậy.

Thông Thiên lão nhân nhìn Khương Tử một cách lạnh lùng:

“Ngươi muốn cái gì?”

Khương Tử đối với câu trả lời của Thông Thiên lão nhân hết sức vừa ý, lão chính là muốn câu trả lời này, đây chính là bước đầu cho cuộc đàm phán giữa hai bên. Khương Tử đắc ý nhìn Thông Thiên lão nhân đáp:

“Thông Thiên huynh, ta muốn cái gì ngươi đương nhiên hiểu. Nhưng nếu ngươi đã hỏi ta thì ta cũng trả lời ngươi vậy. Ta muốn một nửa số Thăng Phẩm Tuyền mà ngươi có.”

Khương Tử đã nắm con bài quan trọng trong tay cho nên cũng chẳng dại gì mà không sử dụng công phu sư tử ngoạm, một lời vừa ra chính là muốn đòi lấy một nửa số Thăng Phẩm Tuyền của Thông Thiên lão nhân.

Ngay cả bọn Trần Thủ Độ cùng với Tinh Tượng tứ lão ở một bên cũng phải há hốc mồm, bọn hắn quả thực không sao hiểu được, nữ nhân kia tại sao lại có giá như vậy.

Cả năm người đều đang đoán xem, liệu Thông Thiên lão nhân có vì đứa đồ đệ yêu quý của mình mà cứu mẫu thân của nó hay không. Nếu như Thông Thiên lão nhân chấp nhận cái giá này thì chắc chắn quan hệ giữa mấy người ở đây quả thực không bình thường. Còn nếu không...cái này quả thực cũng rất khó đoán.

Cơ Chân Quân theo sư phụ mười năm học nghệ cho nên kiến thức mà hắn biết không phải là ít, trong suốt mười sáu năm qua hắn thực sự không có tu luyện nhiều, mà đều đang liên tục tiêu hao kiến thức mà Thông Thiên lão nhân dạy, từ võ thuật, luyện đan, luyện khí, trận pháp, linh phù, linh thảo, linh thú, chẳng có một môn nào là Cơ Chân Quân không học tập. Trong đầu hắn có thể nói là chứa cả một bách khoa toàn thư. Chính vì tiêu hao nhiều kiến thức như vậy cho nên Cơ Chân Quân hiện tại vẫn chỉ ở Khai Huyệt tầng thứ tư.

Bởi vì được học qua nhiều kiến thức cho nên Cơ Chân Quân đương nhiên biết cái gì là Thăng Phẩm Tuyền. Ngay khi lão già địch nhân của sư phụ nói muốn một nửa số Thăng Phẩm Tuyền thì cũng khiến cho hắn trợn mắt, rõ ràng là đang lợi dụng mẹ hắn để đoạt đồ của sư phụ.

Thông Thiên lão nhân nghe thấy Khương Tử nói như thế thì liền hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi cũng đừng quá tham lam, muốn một nửa số Thăng Phẩm Tuyền, ngươi cũng đừng mơ có được.”

Cơ Chân Quân nghe thấy lời này của sư phụ cũng không buồn bã hay tức giận, bởi vì hắn biết số Thăng Phẩm Tuyền kia đối với sư phụ rất quý giá, gia đình hắn đã chịu ơn sư phụ rất nhiều rồi, hắn làm gì có đòi hỏi gì hơn. Nếu như hôm nay mẫu thân của hắn có mất mạng ở trong tay địch nhân thì cũng chỉ có thể trách địch nhân quá tham lam độc ác, ngay cả một thường nhân như mẫu thân của hắn cũng muốn lợi dụng để đạt được mục đích, chứ không hề liên quan đến sư phụ hắn không yêu thương hắn.

Cơ Chân Quân đã theo học sư phụ mười năm, cái gì phải trái hắn đều có thể phân biệt, bất kể hôm nay có xảy ra chuyện gì hắn đều sẽ không có nửa lời oán trách.

Mà Thông Thiên lão nhân đương nhiên sẽ hiểu rõ bản tính của Khương Tử, y biết Khương Tử một khi chưa đạt được mục đích của mình thì sẽ không giết Nguyễn Thị Duyên, cho nên y mới không đồng ý, y đang chờ một điều kiện có lợi hơn cho mình.

Khương Tử nghe vậy thì cũng trợn tròn mắt, y nghĩ chẳng lẽ mình đã đoán sai, y làm sao có thể đoán sai được, nhất định là lão già kia đang muốn đánh lừa y mà thôi, nói thế nào thì một nửa số Thăng Phẩm Tuyền kia y nhất định phải có. Khương Tử cười khẩy nhìn Thông Thiên lão nhân:

“Ngươi cũng quá tuyệt tình rồi, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn hương tan ngọc nát thì mới thỏa lòng hay sao.”

Thông Thiên lão nhân đối với lời này của Khương Tử hoàn toàn chẳng để tâm, thế cục bây giờ không phải nóng nảy là có thể giải quyết, chỉ có trầm tĩnh mới có thể đạt được kết quả tốt nhất.

Cơ Chân Quân cũng không có được công phu dưỡng nội như là Thông Thiên lão nhân, hắn nghe thấy Khương Tử muốn có ý động thủ với mẫu thân thì lập tức nổi xung lên:

“Lão tặc tử, nếu như hôm nay ngươi làm tổn thương tới mẫu thân của ta dù chỉ là một sợi tóc, Cơ Chân Quân ta thề sau này sẽ tìm tới tận nhà ngươi báo thù.”

Khương Tử nghe xong lời này của Cơ Chân Quân thì cũng không có tức giận, y cười ha ha nói:

“Tiểu tử thối, đến ngay cả sư phụ ngươi còn không có cái bản lãnh ấy, ngươi là cái thứ gì mà lại dám nói tìm tới tận nhà ta báo thù. Ha ha.”

Cơ Chân Quân còn đang muốn nói nữa thì bị sư phụ ngăn lại:

“Đồ nhi, không được nóng nảy.”

“Vâng, sư phụ.” Cơ Chân Quân tức giận nhìn Khương Tử, có chút không cam lòng mà im lặng.

“Khương Tử, ta chỉ có thể cho ngươi nhiều nhất là một chậu Thăng Phẩm Tuyền, nếu như ngươi còn không muốn thả người, vậy thì ngay cả một giọt ngươi cũng đừng mơ có được.”

Thông Thiên lão nhân nói với giọng đanh thép, giống như Khương Tử chỉ cần không thả người thì lão thật sự sẽ không cho Khương Tử dù chỉ một giọt. Khương Tử nghe vậy thì vui mừng nói:

“Được, ngươi mau đưa cho ta một chậu Thăng Phẩm Tuyền.”

Thông Thiên lão nhân lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật sau đó vứt về phía Khương Tử. Khương Tử chẳng có chút khó khăn gì liền bắt được.

Mấy người Trần Thủ Độ cùng Tinh Tượng tứ lão ở bên ngoài cũng khao khát nhìn vào chiếc nhẫn trữ vật trong tay Khương Tử. Nhưng mà Trần Thủ Độ tương đối có nội hàm cho nên biểu hiện không quá thất thố như Tinh Tượng tứ lão.

“Quả nhiên là một chậu Thăng Phẩm Tuyền thượng phẩm, ha ha...” Khương Tử kiểm tra nhẫn trữ vật thấy bên trong quả thực có một chậu Thăng Phẩm Tuyền thì liền vui sướng cười nói.

Cơ Chân Quân thấy đối phương đã nhận đồ nhưng còn chưa thả mẫu thân của hắn ra thì liền nóng nảy thúc giục:

“Lão tặc, đồ ngươi cũng đã nhận rồi, sao còn không mau thả mẫu thân của ta ra.”

Khương Tử lúc này đang vui sướng vì có được một chậu Thăng Phẩm Tuyền thượng phẩm, nhưng lại bị Cơ Chân Quân một câu hai câu chửi lão tặc thì cũng không còn vui vẻ như thế nữa, lão lạnh giọng mắng:

“Tiểu tử thối, ta vốn cùng sư phụ ngươi ngang hàng mà ngươi dám ăn nói hỗn láo với ta như thế hả. Ta nói cho ngươi biết, một chậu Thăng Phẩm Tuyền này cũng chỉ đủ để ta giữ lại mạng sống cho mẫu thân của ngươi mà thôi, nếu muốn ta thả mẫu thân của ngươi ra thì hãy bảo sư phụ ngươi đưa một nửa số Thăng Phẩm Tuyền còn lại đây thì ta mới tha cho.”

“Ngươi..” Cơ Chân Quân khuân mặt tức giận đỏ bừng, nói không ra lời.

“Ta làm sao, ngươi muốn nói ta không giữ lời chứ gì, đôi tai nào của ngươi nghe thấy ta nói sẽ thả mẫu thân của ngươi ra, còn không phải là các ngươi tự mình dâng đồ cho ta sao.”

Khương Tử cười khẩy.

Cơ Chân Quân nghe vậy thì cũng chẳng nói được câu nào, quả thực từ nãy tới giờ đối phương cũng không có nói là sẽ thả mẫu thân của hắn ra mà chỉ yêu cầu sư phụ một chậu Thăng Phẩm Tuyền. Cơ Chân Quân nhìn sư phụ nói:

“Sư phụ, lão già đó không thả người, chúng ta làm sao bây giờ.”

Thông Thiên lão nhân không nói gì mà chỉ vỗ lên vai đồ đệ hai cái, ý nói hãy yên tâm. Thông Thiên lão nhân biết Khương Tử nhất định sẽ không thả người sau khi lấy được một chậu Thăng Phẩm Tuyền kia. Nhưng cái mà y cần cũng chỉ có như vậy, đối phương đã hứa là sẽ không làm Nguyễn Thị Duyên bị thương. Thông Thiên lão nhân dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Khương Tử nói:

“Khương Tử, ngươi tốt nhất là nên nói lời giữ lời, nếu không chỉ cần một ngày nào đó ngươi rơi vào trong tay ta thì ngươi chết cũng không có đơn giản như vậy.”

Khương Tử cũng không có trả lời Thông Thiên lão nhân, mà lại đánh mắt nhìn về phía Trần Thủ Độ. Trần Thủ Độ thấy vậy thì trong lòng run lên, kéo đứa cháu của y lùi lại mấy bước. Khương Tử thấy vậy thì nhìn về phía Thông Thiên lão nhân cười nói:

“Thông Thiên huynh, ta có một ý này, nếu như ngươi muốn cứu được tiểu cô nương này ra thì chỉ có một cách này mà thôi.”

“Cách gì?” Thông Thiên lão nhân đáp.

“Ta bây giờ muốn thu tên tiểu tử kia làm đồ đệ, mười năm sau tại đại bỉ Thánh thành, tên tiểu đồ đệ của huynh và đồ đệ của ta sẽ ở trong đại bỉ phân tài cao thấp, kẻ nào thua thì phải tuân theo điều kiện mà bên thắng đưa ra.”

Thông Thiên lão nhân nghe vậy thì trầm tư một hồi rồi mới mở miệng nói:

“Điều kiện gì, chẳng lẽ ngươi nói cái gì ta cũng phải làm theo hay sao.”

“Ngươi yên tâm, điều kiện mà ta đưa ra rất đơn giản, đối với ngươi cũng sẽ không hề thua thiệt.” Khương Tử đáp.

“Vào lần diễn ra đại bỉ mười năm sau, nếu như đồ đệ của ngươi có thể đánh bại đồ đệ của ta thì ngươi thắng, còn nếu như đồ đệ của ta đánh bại đồ đệ của ngươi thì coi như ta thắng. Tất nhiên để cho công bằng, nếu như đồ đệ của một trong hai người ta và ngươi mà có thể đi tới vòng xa hơn thì người đó sẽ thắng, hoặc là cả hai sẽ ở vào một thời điểm nào đó trong lúc diễn ra đại bỉ phân ra thắng bại.” Khương Tử lại nói tiếp.

“Nếu như ngươi thắng, vậy thì ta sẽ thả nữ nhân này ra, đồng thời bồi thường cho ngươi một kiện tiên khí, năm đầu cực phẩm linh mạch, năm tỉ linh thạch, một viên Đế Tâm Viêm Tủy, năm ngàn linh thảo cấp bảy đến cấp tám, tài liệu luyện khí cũng tương đương, còn nữa, ta sẽ đưa thêm năm ngàn Thất Thải Sa ba màu, năm trăm cân gạo Tế Thiên thượng phẩm.” Khương Tử nhìn về phía Thông Thiên lão nhân cười cười nói.

Mấy người Tinh Tượng Tứ lão và Trần Thủ Độ ở bên ngoài nghe một loạt báo giá này cũng phải kinh ngạc trợn tròn mắt lên, toàn bộ tài nguyên trong lời lão nhân kia nói ngoại trừ linh thạch ra đều là những thứ tài liệu đỉnh cấp, bọn hắn trước nay đều chỉ là nghe tới chứ chưa từng được chạm vào.

.

.

Mọi người thấy hay thì nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha. Cảm tạ!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.