Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến Cố Bất Ngờ

Tiểu thuyết gốc · 1687 chữ

Thông Thiên lão nhân sau khi nghe xong thì cũng không có biểu hiện gì, tiếp tục hỏi:

“Vậy nếu như ta thua.”

Khương Tử nghe vậy thì cười nói:

“Rất đơn giản, nếu như ngươi thua thì phải đưa cho ta một nửa số Thăng Phẩm Tuyền hiện tại ngươi có. Ngoài ra, nữ nhân này sẽ được gả cho đồ đệ của ta làm phần thưởng.”

“Ngươi dám..” Cơ Chân Quân nghe vậy thì tức giận quát lên.

Thông Thiên lão nhân vừa mới nghe vậy thì liền sầm mặt lại, đây rõ ràng là chà đạp người, đối với thanh danh tổn hại cực kỳ lớn, còn tại vì sao thì chỉ có Thông Thiên lão nhân cùng với Khương Tử mới có thể biết được.

Nhưng mà đối phương lúc này đang giành thế chủ động, nếu như Thông Thiên lão nhân không đồng ý cũng không thể được, dù sao trong cuộc chiến này kẻ thắng sẽ có tất cả mà kẻ thua thì đương nhiên phải thực hiện theo ước định.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là làm sao bảo vệ tính mạng của Nguyễn Thị Duyên, còn những chuyện khác đều có thể từ từ tìm cách xử lý. Thông Thiên lão nhân cũng biết Khương Tử là một người rất thích đánh cược, chính vì thế mà y đã khéo léo dẫn dụ Khương Tử đưa ra ván cược này.

Thông Thiên lão nhân giả bộ trầm ngầm, một lát sau thì gật đầu đồng ý nói:

“Được, lần này ta đánh cược với ngươi, kẻ thua thì phải làm theo ước định. Tuy nhiên..”

Nói tới đây Thông Thiên lão nhân hơi dừng lại một chút nhìn Khương Tử, Khương Tử lập tức hiểu ý đáp ngay:

“Chuyện này dễ dàng, hai người chúng ta mỗi người viết một bản khế ước sau đó đóng dấu vào trao đổi cho nhau, ta cầm bản khế ước của ngươi, ngươi cầm bản khế ước của ta. Chúng ta tại đại bỉ mười năm sau phân ra thắng bại.”

“Như vậy cũng tốt, nhưng mà ngươi còn phải đáp ứng của ta một điều kiện.” Thông Thiên lão nhân gật đầu nói.

“Điều kiện gì, ngươi nói đi, nếu như hợp lý thì ta sẽ đáp ứng.” Khương Tử nghi ngờ nói.

“Điều kiện này cũng không tính là điều kiện, ta chỉ cần ngươi đảm bảo trong vòng mười năm trước khi diễn ra đại bỉ không được làm tổn hại đến thân thể cùng danh dự của nàng. Nếu như ngươi ngay cả điều này cũng không làm nổi, vậy thì cũng chẳng cần phải tỷ thí làm gì nữa.”

Thông Thiên lão nhân vừa nói vừa chỉ vào Nguyễn Thị Duyên trong tay Khương Tử.

“Chuyện này thì ta có thể đảm bảo, ngươi yên tâm, trong vòng mười năm trước khi diễn ra đại bỉ ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng tổn thương dù chỉ là một sợi tóc.”

Khương Tử gật đầu đồng ý yêu cầu mà Thông Thiên lão nhân đưa ra. Khương Tử nói tiếp:

“Vậy bây giờ chúng ta lập khế ước.”

“Cứ từ từ, ngươi chẳng lẽ không muốn hỏi một chút xem tiểu tử kia có hay không muốn làm đệ tử của ngươi?” Thông Thiên lão nhân nói.

Cũng chẳng đợi Khương Tử hỏi, Trần Văn Lộng lúc này ước còn không được, được một vị lão tổ chỉ dạy, hắn có ngu mới không nhận. Trần Văn Lộng lập tức tiến lên hành lễ:

“Trần Văn Lộng nguyện ý trở thành đệ tử của sư phụ, xin sư phụ nhận ba lạy của đệ tử.”

Trần Thủ Độ lúc này cũng âm thầm thở ra một hơi, nếu như Văn Lộng cháu y đã trở thành đệ tử của vị Khương lão tổ này thì cũng không sợ vị Thông Thiên lão tổ kia lấy mạng nữa, y coi như cũng được thơm lây. Trần Thủ Độ cũng biết hẳn là đối phương cũng nhìn ra thể chất đặc thù của Văn Lộng rồi cho nên mới muốn nhận Văn Lộng làm đệ tử. So sánh một chút giữa Văn Lộng cháu y và Cơ Chân Quân thì rõ ràng cháu y là người có căn cơ tốt hơn rất nhiều, tu luyện sau này cũng sẽ một đường bằng phẳng, đại bỉ mười năm sau coi như phần thắng đã nắm chắc trong tay. Mà Trần gia nếu như có được sự bảo hộ từ người này thì rõ ràng chính là một chỗ dựa cực kỳ vững chắc.

“Được, vậy bây giờ ngươi chính thức trở thành đệ tử của Khương Tử ta.” Khương Tử cười ha ha nói.

Trần Thủ Độ ở một bên thấy vậy thì cũng cúi người nói một câu:

“Được Khương tiền bối để ý tới quả thực là may mắn của Văn Lộng, Trần Thủ Độ cũng xin một lần nữa cảm tạ Khương tiền bối.”

Y nói xong lại quay ra nói với cháu mình:

“Văn Lộng, còn không mau tiến lên cảm tạ Khương sư phụ.”

“Đa tạ sư phụ.” Trần Văn Lộng kính cẩn nói.

Khương Tử gật đầu “ừm” một tiếng sau đó quay ra nói với Thông Thiên lão nhân:

“Bây giờ thì lập khế ước được rồi chứ.”

Khương Tử nói xong thì cũng lập tức lấy ra một tờ giấy sau đó hoàn thiện khế ước. Ở bên kia Thông Thiên lão nhân cũng bắt đầu hoàn thiện, sau cùng hai người liền ký hiệu thần thức lên đó. Cuối cùng là bảo hai người Cơ Chân Quân và Trần Văn Lộng dùng ngón tay ấn vào. Chẳng mất nhiều thời gian thì hai bên cũng đã hoàn thiện khế ước.

Khế ước lúc này đã hoàn thiện, hai bên trao đổi khế ước cho nhau, sau khi xem xong thì cả hai đều cùng gật đầu. Vậy là một trường ân oán này coi như tạm thời gác lại, phải đợi tới mười năm sau mới có thể kết được.

“Rầm.... rầm.... rầm...”

Lúc này đột nhiên một tràng tiếng động đất thật lớn vang lên, cả trời đất giống như đột nhiên rung chuyển, bốn bề lay động dữ dội, trên mặt đất xuất hiện từng đường vết nứt sâu tới cả chục trượng, làn tràn rất nhanh về phía thôn Ngưu Đầu, kèm theo đó là một lực hút cực đại cuốn tới giống như là vòng xoáy. Bầu trời lúc này đang là ban đêm, vòng xoáy kia thật giống như là lỗ đen thôn phệ tất cả mọi thứ. Từng tiếng thú rừng thê lương gào thét vang lên, giống như đại kiếp đột ngột xuất hiện.

“Không tốt” Thông Thiên lão nhân vừa nói dứt câu thì liền đưa tay ra định tóm lấy Cơ Chân Quân, thế nhưng lực hút kia quả thực quá cường đại, mặc dù mấy người đang ở vùng ngoại diên nhưng đều không thể nào chống lại được. Cơ Chân Quân chẳng khác gì chiếc lá bị cuốn bay vào trong vòng xoáy.

Theo sau đó là mấy người Khương Tử, Thông Thiên lão nhân, mấy người Trần Thủ Độ cùng với Tinh Tượng tứ lão đều không thoát khỏi vòng xoáy này. Toàn bộ đều bị cuốn đi, rất nhanh liền không thấy một ai. Căn nhà nhỏ của Cơ Chân Quân lúc này cũng hoàn toàn biến mất khỏi thôn Ngưu Đầu.

Tất cả mọi người dân ở trong thôn Ngưu Đầu vẫn còn đang ngon giấc, không hề có một ai biết được đại họa đang lâm đầu.

Nhưng mà biến cố này xảy ra cũng rất nhanh, kết thúc cũng lại như vậy. Sau khi cuốn đi căn nhà cuối thôn của Cơ Chân Quân thì nó liền dừng lại, không tiếp tục lấn sâu vào bên trong thôn làng, nhờ đó mà rất nhiều người dân trong thôn đều thoát chết. Mãi cho tới tận sáng hôm sau khi thức dậy làm việc, mọi người mới bàng hoàng nhận ra mảnh đất chỗ còn là nơi mà hai mẹ con Cơ Chân Quân ở lúc này đã hoàn toàn biến thành một cái hố lớn hình bàn tay, xung quanh còn có vết nứt chằng chịt, và cả một đoạn phía sau nhà Cơ Chân Quân đều biến thành những vết nứt khổng lồ, hoàn toàn không còn một chút dấu vết của sự sống nào ở đây nữa.

Toàn bộ già trẻ gái trai trong thôn làng đều tụ tập lại xung quanh nơi mảnh đất từng là nhà của hai mẹ con Cơ Chân Quân, ai lấy cũng không ngừng phỏng đoán:

“Trời ạ, chuyện khủng khiếp gì mừa với xảy ra vậy, tại sao lại thành như thế này...”

“Không biết a, hôm qua vẫn còn an an ổn ổn vậy mà hôm nay đã biến thành cái hố sâu cả chục trượng rồi..”

“Thật khủng khiếp, hai mẹ con họ không biết có còn sống được hay không, đại họa lớn như thế này, tại sao không một ai trong chúng ta biết được nhỉ.”

“Thật sự không thể nào hiểu nổi, động tĩnh lúc đó chắc hẳn phải là rất lớn, vậy mà tối qua tôi ngủ rất là ngon lành a, không hề biết một chút gì cả.”

“Các người còn nhớ không, hôm qua nhà họ hình như là có tiên nhân tới, chỉ sợ bọn họ đã đắc tội với tiên nhân cho nên mới ra trường đại họa này, nếu không thì làm gì có chuyện thần không biết quỷ không hay vỗ ra một cái bàn tay khổng lồ như vậy mà không gây ra động tĩnh gì...”

Mọi người nghe tới đây đều gật đầu cho là phải, nơi đây càng lúc càng có nhiều người tới xem, ai ai cũng không ngớt đưa ra những lời nhận xét, nghị luận.

.

.

Mọi người đi qua nếu như thấy hay thì có thể để lại một like ủng hộ tác với nha.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.