Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham lam và thiện lương cách nhau một con đường

Phiên bản Dịch · 1366 chữ

Lại có người thu mua công ty An Đạt?

Một công ty bị niêm phong, làm việc trái pháp luật. Lại được thu mua?

Đây là . . .Đây là có chuyện gì?

Làm việc trái pháp luật, còn có người chịu mua?

Có phải là quá thừa tiền nên tiêu bớt?

Đúng vào lúc này, có một nữ trung niên đeo mắt kính nhìn về phía Lâm An, đặt câu hỏi.

"Ngài nói ngài là người thu mua công ty An Đạt ? Vậy thì xin hỏi Lâm chủ tịch, ngài đã mua lại An Đạt, vậy nghĩa là ngài là ông chủ mới của chúng tôi?"

"Đúng."

Lâm An khẽ gật đầu, trả lời câu hỏi của nàng.

Bỗng trong mắt của nữ nhân này lóe lên một cái, tiếp tục đặt câu hỏi: "Cái này cũng dễ nói à, Lâm chủ tịch, vậy ngài có thể hay không trả tiền lương cho chúng tôi, chúng tôi đều là những công nhân bị khuất tiền lương của công ty An Đạt? Dù gì ngài cũng là ông chủ của chúng tôi, sao lại có thể khuất nợ những nhân viên hèn như chúng tôi đúng không?"

Người phụ nữ đặt ra câu hỏi này, trong chớp mắt các nhân viên sững sờ một cái.

Vấn đề này, vấn đề này. ..

Đừng nói là những công nhân viên, ngay cả cảnh sát cũng hai mắt nhìn nhau đều có một biểu tình, giống như muốn nói:"Mé nó, nữ nhân này, vô sỉ!"

Đúng, cái câu hỏi này đúng là vô sỉ!

Mấy ngàn công nhân viên không phải ít!

Lương mỗi tháng coi là mấy ngàn khối, mà có vài người bị công ty An Đạt khuất tới mấy tháng tiền lương, đây coi như tính toàn bộ số tiền để trả cho công nhân viên cũng phải mất mấy trăm ngàn, thậm chí cũng phải gần triệu nhân dân tệ là ít!

Số tiền này vốn phải là An Dật Thiên trả, nhưng nữ nhân này, lại đổ lên thân Lâm An, muốn nhường Lâm An thay An Dật Thiên trả!

Ngay sau đó, chưa đợi Lâm An trả lời, nữ nhân trung niên lại nói.

"Lâm chủ tịch, một chủ tịch đẹp trai như ngài, chắc có lẽ không khuất tiền lương của chúng tôi nhỉ? Còn nữa, ngoài tiền lương, còn về việc làm của công nhân viên của công ty chúng ta, chủ tịch có thể giải quyết được không ạ?"

Đây quả thật là vô sỉ đến tận xương tủy mà!

Một vài công nhân viên cũng không thể nhìn nỗi cái cảnh tượng trước mắt.

Nhưng, đây cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi, đại bộ phận suy nghĩ một chút, trầm mặc nhìn về phía Lâm An.

An Dật Thiên bị truy nã, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ vào tù!

Nhưng hắn bị bắt vào tù, vậy còn tiền lương của nhân viên phải xử lý làm sao? Đây cũng là tiền mồ hôi nước mắt à!

Thậm chí có một chút người dựa vào tiền lương ít ỏi này để nuôi sống gia đình, còn tiền thuê nhà, đủ mọi chi phí. Một vài người nếu không có số tiền này cũng không thể sống được.

Cho nên, biết đây không phải là trách nhiệm mà chủ tịch mới phải gánh vác, bọn họ cũng trầm mặc không nói gì.

Lợi ích trước mắt, nhân tính của con người triệt để được bày ra.

Lâm An nhìn xung quanh một chút, đem biểu tình của mọi người thu hết vào mắt, vừa muốn nói cái gì đó, một cô gái trẻ tuổi cùng một chú nhìn đã có tuổi mặc một bộ đồng phục bảo vệ từ trong đám người đi ra.

Đại thúc nhìn cũng dễ dàng biết là người chính trực, chú chỉ vào mặt của nữ trung niên kia mắng.

"Mã Dung, lời này của cô có ý gì? Chủ tịch mới không thiếu nợ chúng ta, dựa vào cái gì mà cô đòi chủ tịch mới móc tiền để trả cho An Dật Thiên hả? Đây cũng không có lý lẽ à! Cô không biết ngượng mồm à!"

"Đúng vậy đúng vậy, chủ tịch mới cũng không có thiếu nợ chúng ta."

Cô gái trẻ tuổi cũng gật đầu tán thành.

Mấy ngàn cá nhân bên trong, vẫn cón tồn tại vài người còn có lương tâm.

Thế nhưng, nữ trung niên Mã Dung không những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại chỉ vào chú trung niên mặc đồ bảo vệ, mắng : "Cái tên già này, mày nói nghe dễ quá, mày chỉ là một tên bảo vệ quèn tháng chỉ có hai ngàn khối tiền, nhưng mày biết tao làm cao tầng một tháng bao nhiêu không? Mười ba ngàn! Một tháng tận mười ba ngàn khối! Công ty khuất tao nửa năm tiền lương, có thể cùng mày so sao hả? Hả?"

"Còn có mày, vừa nhìn liền biết một sinh viên mới tốt nghiệp, ngay cả cọng lông tao cũng chưa gặp, mày một cái thực tập sinh thì một tháng đáng bao nhiêu tiền? Đừng có mà ở đây nói mà không đau lưng! Tụi mày đang giả làm thánh nhân hả? Đã muốn làm thánh nhân, vậy tụi mày trả tiền cho tụi tao đi!"

Mã Dung như một con điên lên cơn, trực tiếp cao giọng chửi.

"Ngươi! Ngươi!"

Đại thúc chỉ vào mặt Mã Dung, tức nói không nên lời.

Một bên cô giá trẻ cũng rất tức giận, nhưng nàng không bị cơn giận làm mờ lý trí, bàn tay nhỏ nắm lại, nhìn chằm chằm mụ đàn bà chanh chua Mã Dung nói: "Cô nói không sai, thế nhưng kẻ khuất tiền là An tổng, cùng chủ tịch mới có quan hệ gì? Tại sao lại muốn ngài ấy trả thay chứ? Hơn nữa cô còn cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên? Nói né cho dù xét về mặt đạo đức lẫn pháp luật thì ngài ấy trả hay không cũng không có sai."

Cô nương này có vẻ xuất thân từ nhà có gia giáo, nói rất có lý không thể cãi được, Lâm An cũng không nhịn được nhìn nàng.

"Nói đúng, Chủ tịch trước thiếu nợ chúng ta, chủ tịch mới cũng không cần trả số tiền này!"

"Đúng vậy đúng vậy, đừng nhìn chủ tịch mới đẹp trai liền khi dễ ngài ấy à?"

Su khi cô gái trẻ nói, tuyệt đại bộ phận công nhân viên cũng lên tiếng.

Thậm chí còn có một ít người lấy điện thoại di động ra quay video lại, đem mà đấu khấu của côn gái trẻ và mụ đàn bà kia quay lại, chuẩn bị đăng lên internet.

Cái thiện với cái ác cách nhau rất xa, có người theo cái thiện, cũng sẽ có nhiều người xung quang sẽ người đó theo cái thiện.

Lâm An thấy một cá nhân khác biệt như vậy, cũng tương đối hài lòng.

Nếu như nhân viên của mình đều lạnh lùng như băng, Lâm An lập tức sa thải toàn bộ!

Sở dĩ Lâm An ngay từ đầu không có cãi lại mụ kia, cũng không phải do hắn không có lý do gì đối đáp lại, mà hắn chờ xem nhân viên phản ứng như thế nào.

Tuy ngay từ lúc đầu có chút lạnh lùng nhưng có thể nói tổng thể vẫn không quá tệ.

An Đạt có thể trở thành một công ty giá thị trường vài tỉ, thậm chí mười tỷ, nhân đương nhiên sẽ không quá kém.

Lâm An cúi đầu xuống, thấy người đàn bà chanh chua Mã Dung vẫn còn chửi đổng, không khỏi nhíu nhíu lông mày, xã hội này, có vài người chính là thật buông tha làm người thiện lương điểm mấu chốt a.

Nói đường không dễ nghe, Lâm An lại không nợ nàng!

Còn nói có lý có cứ!

Huhu bạn kia đẩy kim phiếu bất ngờ quá tối qua lọ mọ dịch thêm 2 chương rưỡi sắp xong chương 3 rồi lát khoảng 8h30 là có

Bạn đang đọc Ta Có Thể Thấy Được Nhược Điểm Của Con Người(bản dịch) của Tòng Kim Thiên Khai Thủy Nhật Tiên Bối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kuhgaming
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.