Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự là ta có hệ thống ư?

Tiểu thuyết gốc · 2650 chữ

Vào một ngày đẹp trời, ở thành phố Hà Nội.

Có một người thanh niên đang ngủ ngon lành trên một chiếc giường bằng gỗ đã bắt đầu mục nảt. Bỗng có tiếng máy móc vang lên:

-"Phát hiện kí chủ phù hợp tiêu chuẩn...bắt đầu dung hợp..1%...23%...56%...82%...100...loading''

"Chúc mừng ngươi trở thành kí chủ thứ 196535 của HỆ THỐNG ĐÀO TẠO CHIẾN THẦN"

Người thanh niên đó mơ màng tỉnh dậy:

"Âm thanh vừa nãy là gì vậy ?"

Cậu không kịp nghĩ nhiều về âm thanh vừa nãy thì có tiếng chuông báo thức vang lên.

- Chết, muộn giờ đi học mất rồi!!

Cậu vội vàng vớ lấy chiếc cặp sách rồi chạy thẳng ra ngoài.

Cậu ta tên đầy đủ là Mạnh Hoàng Lâm. 17 tuổi. Hiện đang học tại trường tư tên là Ánh Dương.

Một ngôi trường mà gia sản của mỗi đứa học sinh đều là hàng chục tỷ.

Nhưng, việc gì cũng có ngoại lệ. Và cậu chính là biểu trưng cho sự ngoại lệ đó.

Vốn dĩ cậu ta có thể học ở đây là do vị hiệu trưởng trường này giúp đỡ.

Chứ gia cảnh của cậu ấy rất nghèo.

Cha của Hoàng Lâm đã bỏ mẹ con cậu để đi với một người phụ nữ giàu có khác từ 12 năm trước. Chính vì thế, mẹ cậu đã phải nuôi cậu. Kể cả trong khi nguồn thu nhập chính của hai mẹ con chỉ là những cái lon bị vứt bỏ từ người khác.

Nhưng, cuộc đời lại không tha cho cậu.

Vào một ngày, Mẹ đã đưa cho cậu một mặt dây chuyền phỉ thúy và bảo rằng:

" Nếu con cảm thấy nhớ mẹ thì hãy nhìn vào mặt dây chuyền này đi. Hãy tưởng tượng đây là mẹ, nó có thể làm cho con bớt cô đơn đấy".

Nhưng đấy chính là lời nói cuối cùng của mẹ mà cậu có thể nghe được.

Mẹ của cậu đã bị mất tích ngay vào hôm sau đó. Có người đồn rằng, người mẹ mà cậu yêu thương nhất đã gặp phải tai nạn. Cũng có người nói rằng, mẹ cậu đã đi theo trai giàu để sống sung túc hơn

Sau sự việc đó, anh em họ hàng chẳng những không có giúp mà còn ngăm nge đến mảnh đất cuối cùng của nhà cậu.

Chính vì thế, không ai chịu nhận nuôi cậu mà lại đẩy cậu vào trại trẻ mồ côi hòng chiếm đoạt mảnh đất.

Lúc ấy, Hoàng Lâm còn quá nhỏ tuổi nên không phản kháng gì được. Thế là cậu bị cưỡng ép vào trại trẻ mồ côi.

Sau khi cậu sống ở đấy được 4 năm thì cuối cùng cũng có một ông chú đến nhận nuôi cậu.

Ông ấy không có vợ con nên rất cô đơn, nên ổng mới đến trại trẻ mồ côi mang cậu ấy về nuôi. Sau khi sống với nhau được 3 năm thì cậu cũng coi ổng như cha của mình.

Nhưng chớ trêu thay, ông ấy lại bị bắt giam 5 năm vì bị người khác vu oan. Trước khi vào tù thì ông ấy đã giao lại cho cậu một khu phế liệu và một ít tiền để trang trải cuộc sống.

Đây có lẽ là cuộc đời đầy bất hạnh đối với thanh niên của chúng ta.

Bây giờ, cậu ấy chạy đến chiếc xe đạp cũ của mình và trèo lên xe. Cậu đạp thật nhanh ra khỏi khu phế liệu và hướng tới trường học.

-Chết thật! Sao tự dưng mình lại ngủ quên được thế nhở ?

Cậu cố đạp thật nhanh để đến trường học. Sau khi cậu đạp xe với tốc độ bàn thờ được 10 phút thì cuối cùng cũng đến trường. Nhưng khi cậu xuất hiện ở gần cổng trường bảo vệ lại đóng cửa cổng. Hoàng Lâm cố gắng hét to:

- Chú ơi ! Đợi cháu !

Sau khi bảo vệ nhìn thấy cậu thì dường lại càng cố đóng nhanh hơn. Khi Hoàng Lâm đến nơi cửa cũng đã bị đóng lại.

- Chú ơi, mở cửa cho cháu vào được không ạ ?

Bảo vệ liếc nhìn đồng phục của cậu rồi hỏi 1 câu:

- Cậu là học sinh khối E ?

- Vâng ạ!

Bảo vệ nghe thấy thế thì nét mặt thể hiện rõ ràng sự khinh bỉ:

- Cổng đã đóng. Xin mời về cho.

Cậu cố gắng nài nỉ:

- Cho cháu xin lần này thôi, xin chú.

Bảo vệ gằn giọng lên:

- Tao đã bảo là cổng đóng rồi. Đừng có ở đây làm trò nữa, cút đi.

Cậu vẫn cố gắng xin:

- Cho cháu vào đi mà chú.

- tao bảo là mày cút đi cơ mà ! - bảo vệ quát lên.

Vừa đúng lúc đó thì có một chiếc xe ô tô đi đến.

Bảo vệ thấy vậy thì sắc mặt liền thay đổi 180°. Hắn vội vàng mở cửa cổng. Chiếc xe tiến lại gần thì bảo vệ đứng sang một bên hơi cúi đầu:

- Chào hiệu trưởng !

Người trong xe mở cửa sổ ra, hỏi:

- Lúc nãy vừa có chuyện gì vậy ?

Bảo vệ liếc Hoàng Lâm rồi nói:

- Thưa hiệu trưởng ! Vừa nãy không có chuyện gì ạ! Chỉ là...

Bảo vệ chưa kịp nói tiếp thì có âm thanh khác từ trong xe phát ra:

- Hoàng Lâm ? Sao cậu lại đứng ở ngoài này vậy ?

Hoàng Lâm nhận ra giọng nói đó là của Uyên nhi, cậu ấp úng:

-Ờ...thì...tớ...

Người đàn ông ngồi trong xe liếc nhìn Hàn Mộc Uyên rồi quay sang hỏi bảo vệ:

- Chuyện gì vừa xảy ra hả anh Phong ?

Bảo vệ vừa nghe thấy ông ta gọi tên mình thì dâng lên cảm giác sợ hãi. Vội vàng trả lời:

- Dạ thưa thầy hiệu trưởng ! Chỉ là cậu học sinh kia đến muộn nên...

Bảo vệ chưa kịp nói hết thì bị hiệu trưởng ngắt lời:

-thế cậu ta đến muộn được bao lâu ?

Bảo vệ cắn răng trả lời:

- Một...Một phút thưa hiệu trưởng !

- Thế sao anh lại không cho người vào học?

Bảo vệ đổ mồ hôi như mưa:

- Thưa...Thưa thầy ! Tại cậu ta đi học muộn.

- Ừm...Muộn một phút có vẻ không sao. Cứ cho cậu ta vào học đi.

Bảo vệ nghe thế thì muốn nói thêm:

- Nhưng mà thưa hiệu trưởng ! Luật lệ....

Vị hiệu trưởng đó chen ngang:

- Luật lệ là vật chết, ở đời phải biết tùy cơ ứng biến. Nếu anh không hiểu được chuyện này thì cũng đừng có làm ở đây nữa.

Bảo vệ vội cúi đầu xuống

- Thưa hiệu trưởng! Mong ngài hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ sửa ngay !

Hiệu trưởng hài lòng gật đầu:

- Biết sai là tốt, lần này là cảnh cáo. Lần sau không có dễ dàng như vậy đâu.

Bảo vệ giờ mới dám đứng lên:

- Vâng, cảm ơn hiệu trưởng !

Sau đó, bảo vệ chỉ về phía Hoàng Lâm:

- Cậu ! Còn không mau vào học đi, còn đứng đó làm gì.!

Hoàng Lâm bị bất ngờ trước hành động của bảo vệ tên Phong này.

- Vâng !

Hoàng Lâm vội vào trường, nhưng khi đi ngang qua chiếc xe thì cậu đứng lại cảm ơn:

- Thưa thầy hiệu trưởng ! Em xin cảm ơn thầy ạ.

Người trong xe gật đầu nhìn bóng lưng của Hoàng Lâm rồi nhìn sang người ngồi bên cạnh:

-Ta không ngờ con lại thích người như cậu ta đấy.

- Cha này ! Đừng chọc con như thế chứ.

Cô đỏ mặt phồng má để thể hiện thái đọ bất mãn đối với cha.

- Được được. Cha không chọc nữa là được chứ gì hả, thưa tiểu thư bé bỏng của cha.

Mộc Uyên bất mãn nhìn cha của mình:

- Cha! Con lớn rồi mà! Cha đừng gọi con như thế nữa được không!

- Được ! Cha không gọi như thế nữa. - Tuy ông nói thế nhưng vẫn lấy tay xoa xoa đầu con gái.

- Cha! Sắp chuẩn bị vào giờ học rồi đấy ạ.   Mộc Uyên nhắc nhở.

- Được rồi. Con vào trường đi.giờ cha bận việc ở công ty nên không vào được.

- Vâng.- Uyên nhi mở cửa xe bước ra ngoài.

- Chào cha nha.

Cô vẫy cánh tay thon thả để chào cha mình rồi đi vào trường.

- hmm...Con gái mình đúng là lớn rồi.

Ông mỉm cười mà quay đầu xe rồi đi đến công ty của mình.

...

"Reng...reng...reng"

- Cuối cùng cũng được về rồi. Mệt quá đi mất!

- Tý đi chơi đâu không tụi bay?

- Không biết soái ca của ta đang ở đâu nhỉ? Mong chờ quá!

- ...

Những âm thanh rộn ràng của đám học sinh vang lên khắp nơi, và cứ thế giảm dần cho đến khi im bặt. Nhưng, ở một góc vắng vẻ nào đó, vẫn có một nhóm người tay cầm chổi, tay cầm xô trên dãy hành lang nào đó trong trường.

- Chán thật! Tại sao lớp mình lại phải ở lại dọn dẹp cơ chứ!

Có một nhóm học sinh đang cặm cụi vào lau dãy hành lang dài đằng đẵng.

- Thì lớp mình là lớp nghèo nhất mà. Làm mấy việc như vậy cũng phải thôi.

Đây quả là một lời nói đầy cay đắng đối với họ. Họ chỉ là những học sinh nghèo, nhờ vào sự may mắn cùng với học lực cao thì mới có cơ hội chen chân vào trường này. Có một thanh niên không chịu nổi mà cục súc vứt cây chổi lau nhà xuống quát lên:

-Tất cả là tại tên hội trưởng hội học sinh đáng ghét kia! Tự dưng tự lành lại đề nghị đem khối E trở thành lao công thế không biết! Chả nhẽ cái ngôi trường này thiếu lao công đến thế sao?!

Hoàng Lâm đang cầm chổi đang lau thì dừng lại:

- Thôi ông làm nhanh lên hộ tôi cái. Làm xong mới được về đấy, nên đừng có mà than vãn nữa! Làm nhanh nhanh rồi về đi!

- Ừ đúng đúng! Làm càng nhanh thì về nhanh hơn. Mọi người tập trung làm đi.

Nhờ viện cái cớ ấy thì cả bọn có lý do để né tránh cái chủ đề này. Nhưng trong thâm tâm họ vẫn còn tràn đầy sự bất mãn mà khoing dám nói thành lời.

Hơn một tiếng sau khi lao động mệt mỏi, cậu chào đám bạn mà uể oải đi về nhà.

Mãi mới được về! Mệt quá!

Cậu khi được đi về thì sắc trời cũng đã bắt đầu tối đi. Cậu chậm chạm đạp xe ra khỏi trường mà đi về nhà. Đây là điều thường xuyên đối với lớp cậu. Đám thấp cổ bé họng như cậu thì làm gì có quyền lên tiếng chứ?

Lúc cậu đi qua một cái quán ăn, hương thơm của thức ăn đập vào mũi cậu.

" Ọt...."

Dạ dày của Hoàng Lâm réo lên.

"Hình như lâu rồi mình vẫn chưa ăn quán ăn lần nào. Hay là..."

Cậu sờ vào cái ví của mình rồi lại nhìn về quán cơm.

Ực! Vào ăn một chút chắc khoing sao đâu nhỉ.

Cậu dựng xe và chọn một chỗ ngồi xuống.

- Chủ quán! Cho cháu một đĩa rau xào, một đĩa thịt rang và một tô cơm trắng.

- Có ngay! Phục vụ ! Đem cho bàn số 3 đĩa rau xào, đĩa thịt rang và tô cơm trắng!

Một lúc sau, đồ ăn dần được nhân viên phục vụ đem đến trước mặt Hoàng Lâm.

Đây có lẽ là bữa xa xỉ nhất của cậu trong một tháng vừa qua.

Nhưng, cậu chỉ kịp cầm đôi đũa lên thì có chuyện bất ngờ xảy ra.

Chiếc bàn nhựa cậu đang ngồi hiện đang nằm dưới mặt đất, khiến cho đồ ăn bên trên văng tung tóe.

- Chủ quán ! Đến ngày nộp tiền bảo kê rồi ! Mau ra đây.

Chủ quán chạy vội ra khỏi bếp :

- Các anh sao lại tới đây? Tôi tưởng 1 tuần nữa mới đến hạn nộp cơ mà.

Hoàng Lâm giờ mới kịp định thần lại, cậu theo phản xạ nhìn lên. Có một nhóm côn đồ, thằng nào thằng nào thằng ấy cũng có cơ bắp cuồn cuộn. Nhìn qua là biết đụng vào là nằm viện mấy tháng như chơi.

Thế là cậu vội vàng tránh xa bọn họ ngay lập tức nhưng không có đi luôn. Có lẽ là vẫn còn có chút nuối tiếc chỗ thức ăn vừa nãy.

Một tên đầu trọc tiến lên trước quát:

- Đó là do bọn tao thích đấy. Mày thích ý kiến giề?

- Rõ là các người bảo là tháng nộp một lần. Sao lại đòi trước hạn đây?

Chủ quán chỉ có thể dùng giọng nói có chút yếu ớt mà hỏi ngược lại đối phương.

Nay lập tức, một người trong nhóm đó nắm lấy 1 chiếc bàn gần đó nện thẳng xuống đất doạ chủ quán sợ mất mật :

- Thế cuối cùng mày có định trả hay không?

Chủ quán nhìn thấy chiếc bàn bị vỡ tan tành kia thì nét mặt đen đi, con giun xéo mãi cũng quằn, nỗi sợ vừa nãy của chủ quán giờ biến mất tăm, lên giọng quát :

- Tao đéo trả đấy thì sao? Có giỏi các người đập phá hết đi !

Nhóm côn đồ nghe vậy liền liếc nhau. Sau đó liền có 1 đứa bất ngờ chạy đến tóm Hoàng Lâm và một người khác cũng đang đứng ở gần cậu.

Do không ngờ tới việc đám này lại bắt người khác nên cậu bị tóm dễ dàng. Còn về người còn lại thì kịp chạy nên không bị bắt.

Hắn lôi cậu về phía đám du côn, trong lòng Hoàng Lâm thầm kêu không ổn.

- Nếu mày không trả thì tụi tao mỗi ngày đều đến đánh đập khách hàng của mày. Xem mày có thể làm ăn được không.? Tụi bay ! Đánh thằng nhóc đó!

Hoàng Lâm nghe thấy thế thì liền cố gắng giãy dụa. Nhưng vô ích, tiếp ngay sau câu nói đó chính là một cú đấm móc nện thẳng vào lồng ngực của cậu.

- Các người mau dừng tay !

Chủ quán lao đến định ngăn cản nhưng lại bị đẩy ra ngoài. Đám côn đồ tiếp tục hành hạ Hoàng Lâm. Cơn đau quằn quại từ bụng liên tục dồn dập chạy lên thẳng não cậu. Ai mà ngờ, chỉ đi ăn không thôi mà cũng bị đánh thế này đây.

Vậy còn những khách hàng khác thì sao? Có người thì chạy đi, có người thì đứng lại quay video để đăng lên mạng, họ xì xào, bàn tán, nhưng không có ai dám đến giúp cậu.

Đời nó thế mà, cậu sao trách được cơ chứ. Ậu chỉ hận lúc đó là mình không né kịp thôi.

Chỉ là cậu không biết là liệu bản thân cậu sẽ chết không? Nếu chết thì hi vọng kiếp sau được đầu thai vô một gia đình hạnh phúc, vậy là quá đủ với cậu rồi.

Ngay lúc cậu định từ bỏ thì có âm thanh máy móc vang lên:

"Cảnh báo: có sự tấn công ảnh hưởng đến căn cơ của kí chủ. Tiến hành kích hoạt chế độ Tự Vệ: kích hoạt"

Sau khi Hoàng Lâm nghe thấy âm thanh này thì cơ thể dường như không còn là của cậu nữa. Mọi thứ xảy ra trước mắt cậu đều như là một bộ phim góc nhìn thứ nhất.

Cậu nhớ lại cái âm thanh máy móc trong lúc ngủ và âm thanh vừa nãy cực giống nhau.

Chả nhẽ... thật sự mình có hệ thống trong người ư ???

Bạn đang đọc Ta Có Nhiều Hơn 1 Cái Hệ Thống sáng tác bởi nhìnconcẹc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhìnconcẹc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.