Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là... ta rốt cuộc là sao...

Tiểu thuyết gốc · 1062 chữ

Ánh trăng hòa vào hương sắc giai nhân, cảnh đẹp tuyệt mĩ không thể ngừng thán phục. Có lẽ là như vậy đi...

- Sư tôn đêm nay thật mãnh liệt a....

Cứ như thể đây là mơ vậy....

- Sư tôn sao người không trả lời ta...

Giấc mơ này chính là không thực...

- Sư...tô-....

Tiểu Vũ ánh mắt mơ màng mà thiếp đi, nhìn lấy khuôn mặt vô diện của sư tôn... Chính là không có để nhìn, cũng không rõ liệu sư tôn đã đi đâu, chỉ biết khi tỉnh lại đã nằm giữa Ngoại Vực Thiên Ma không lấy một bóng người. Hăn ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn ngó xung quanh, ánh mắt vô định.

Hắn như điên đảo, xung quanh không bóng người, xung quanh mùi máu tanh u tối, ánh sáng không tài nào xuyên qua lớp sương mù dày đặc. Tiếng yêu thú cắn xé cứ vang vảng quanh tai, Ngoại Vực Thiên Ma chính là một tử địa mà đến cả ma tu cũng phải rùng mình khi nghe tới.

Lúc này hắn mới hoàn toàn chết tâm, vị sư tôn đó vậy mà đã hoàn toàn vứt bỏ hắn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một quân cờ đáng thương. Hắn nay đến cả khuôn mặt nàng cũng không nhớ, mái tóc cũng chỉ mơ màng, rốt cuộc là hắn đã rơi vào ảo cảnh, hay là thật sự hắn chỉ là một món đồ không có thần trí bị luyện đến ngu đi.

Ánh mắt hắn nay ướt đẫm, không run sợ, không buồn bã, lại mang một tâm tư tiếc nuối, lừa dối hắn cho đến giờ, đã động tâm xuân rồi. Trách người cũng không khiến hắn tốt hơn, chỉ trách bản thân động tâm xuân với sư tôn, có lẽ cái giá này cũng là quá đủ rồi.

Hắn dần bước vào sâu bên trong cánh rừng u tối, cứ thế từ từ, từ từ hòa với bóng tối mà biến mất, hoặc là bị yêu thú ăn mất rồi....

-------

- TIẾN CÔNG!!!

- LẬT ĐỔ MA GIÁO!!!

- THIÊU BỌN CHÚNG THÀNH TRO!!!

Tiếng ồn ào bên ngoài, lớn như tiếng rồng, oanh như tiếng trống, dồn dập như mưa, mang theo sự thù hận và phẫn nộ đến cực điểm. Là một đám người phàm đang kêu cứu, rốt cuộc đã có chuyện gì... Ma giáo, hỏa thiêu... Tất cả đều thật kì lạ...

Tiểu Vũ tỉnh dậy, không kìm được tò mò nhìn về phía âm thanh, rồi chợt nhìn lại bản thân.

- Thế mà vẫn không chết sao...

Ánh mắt hắn tỏ ý thất vọng, lại tìm lại trong cơ thể, nhìn lại thấy chiếc khăn nhỏ vẫn quấn quanh tay, họa tiết hoa bỉ ngạn đua nở, nở đỏ giữa màn đêm đen.

- May quá... nó vẫn nguyên vẹn...

Chiếc khăn tay này, có lẽ là kỉ vật sư tôn để lại cho hắn, bởi trong tâm trí hắn chỉ còn sót lại bóng dáng mở ảo của sư tôn dưới hình bóng chiếc khăn tay... Hoặc do hắn điên rồi, phát điên rồi.

Từ phía xa, một chàng thanh niên từ xa bước tới, ánh mắt vui vẻ tiến tới chỗ hắn. Nhìn sơ qua có vẻ như là danh môn chính phái tu tiên, tại sao lại ở đây cùng hắn, rốt cuộc đã có chuyện gì?

- Ta đã bảo rồi, đệ đừng có đưa người lạ từ trong Thiên Ma Ngoại Vực về, đều là thứ không tốt...

Tiếng nói trong trẻo, đằng sau rèm cửa một khuôn mặt tuyệt mĩ tưởng tựa tiên nữ, mái tóc xõa dài đến hông mang đến sự áp bức. Một tiên nữ hàn băng, nhưng ánh mắt lại hòa nhã đến kì lạ, không phải là tỷ tỷ của tên kia đó chứ.

- Tỷ yên tâm, lần này chúng ta có công lớn rồi, vậy mà bắt được một cái thể chất "lô đỉnh" thượng cấp này! Mang về chẳng phải sư phụ sẽ tấm tắc khen ngợi sao!

Chưa kịp để hắn nói hết câu, vị sư tỷ đã cho hắn một quyền trực tiếp đánh hắn nằm đất, tức giận mắng.

- Ngươi nghĩ sư phụ chúng ta là người như nảo!? Lại đến lượt ngươi lăng nhục!!?

Hắn chính là sợ quá mà trực tiếp chạy biến ra ngoài, hình như có nghe mang máng là... Đi diệt trừ ma tặc.

Vị tỷ tỷ kia cũng là mặc kệ hắn làm càn, bước tới chỗ Tiểu Vũ, lặng lẽ ngồi trên phản ánh mắt sắc bén nhìn hắn.

- Ngươi cũng thấy thứ không nên thấy rồi, nói ra họ tên, mục đích của ngươi đi.

Tiểu Vũ cũng không biết phải nói gì, mà hắn muốn cũng không nói được, hắn đây là bị câm mà nhỉ? Hắn không nói được sao? Chính hắn cũng không nhớ hắn có thể nói được hay không, cũng không biết nói như nào, miệng lưỡi như tê liệt... Hắn cố gắng biểu đạt, cũng khiến vị tỷ tỷ kia càng nảy sinh ý nghi ngờ, cũng không có chủ ý muốn đem hắn loại bỏ.

- Dù ngươi giả câm cũng đạt, nhưng vì thể chất ngươi thì đặc cách ngươi chút cũng không sao đâu nhỉ~ Dù sao sư tôn cũng không quan tâm việc lô đỉnh của nàng bị ta ăn mất một góc đâu...

Ánh mắt của nàng ta mới thật sự chân thực, ma mãnh và nguy hiểm, nhẹ nhàng nắm lấy cổ Tiểu Vũ nhấc lên, tiến sát lại đến mức khuôn mặt cả hai chỉ còn cách một đốt ngón tay. Nàng nhẹ nhàng đưa tay vào trong miệng hắn, ấn mạnh vào lưỡi, một tiếng cũng không phát ra rõ ràng. Trong tâm trí của nàng cũng cho rằng hắn chỉ là diễn trò, nhưng tu vi chỉ có luyện khí bát tầng cơ bản không thể xảy ra nguy hại, nhẹ nhàng ném cho hắn một cái lệnh bài chữ "Địa".

- Bao giờ ngươi khỏi, theo đệ đệ ta tới Thanh Phong Môn, giơ lệnh bài rồi nói 'Ngọc Nữ tỷ tỷ đặc tuyển' rồi nhận học phần đệ tử ngoại môn. Nếu làm tốt, ngươi - sẽ - có - thưởng~

Nàng lặng lẽ quay đầu, thái độ quay ngoắt lạnh lùng diễm hàn mà rời đi, không cho hắn cơ hội từ chối.

Bạn đang đọc Ta Bất Đắc Dĩ Phải Tu Tiên A!! sáng tác bởi NiếtGhế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NiếtGhế
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.