Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gọi đại ca

Phiên bản Dịch · 2416 chữ

Chương 19: Gọi đại ca

Tiểu Kỳ Lân cũng biết đây là sự thật, nhưng ban đầu còn nghĩ một năm nửa năm nữa, mẫu thân mới sẽ rời đi, không nghĩ tới sắp phải cùng mình chia li rồi. Trong lúc nhất thời buồn rười rượi, cũng không lên tiếng khóc lớn, chẳng qua là rơi lệ không ngừng, nhẹ giọng nức nở, cái này ngược lại làm cho người ta càng thêm yêu thương.

Ngô Đạo Tử từ đầu đối với đầu tiểu Kỳ Lân này vẫn còn rất khó chịu, vừa nhìn thấy cảnh này, lại nghĩ mình vừa sinh ra, đã bị cha mẹ vứt bỏ. Tuy được bà nội nhặt về nuôi, nhưng mới năm tuổi bà nội cũng qua đời, tự mình một người vượt qua đoạn thời kỳ cơ khổ bất lực kia, bây giờ từng cái bị tiếng khóc của tiểu Kỳ Lân khơi gợi lên.

Cũng bởi vì như vậy nên Ngô Đạo Tử đối với tiểu Kỳ Lân không còn ác cảm như trước nữa, trời quang mây tạnh, đi sạch sành sanh, ngược lại thấy đồng cảm với nó.

Bích Thủy Kỳ Lân nhìn Ngô Đạo Tử đang trăm mối cảm xúc ngổn ngang đứng một bên, lại nói với tiểu Kỳ Lân: "Để ngươi một mình lưu tại Hạ giới mẹ cũng rất lo lắng, cho nên mẹ tìm người ca ca giúp ngươi, sau này hắn sẽ chiếu cố ngươi. Ngươi gọi hắn một tiếng ca ca, sự tình cứ như vậy, cục cưng phải ngoan, không nên khiến mẹ lên Tiên Giới vẫn còn vì ngươi mà lo lắng."

Nghe được lời của mẫu thân, này đầu tiểu Kỳ Lân tuy rằng còn khóc không ngừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng giọng con nít ngây ngô gọi Ngô Đạo Tử: "Ca ca!"

Tiếng ca ca này vừa ra khiến Ngô Đạo Tử chân tay luống cuống, lúc trước hắn chỉ là trẻ mồ cồi, ở đâu ra huynh đệ tỷ muội, hôm nay lại đột nhiên, có thêm một đầu Kỳ Lân là đệ đệ. Thứ hai tiểu Kỳ Lân là tiểu Kỳ Lân, mà hắn là người, điều này làm cho hắn cảm thấy như là đang không trâu bắt chó đi cày vậy.

Bích Thủy Kỳ Lân yêu thương nhìn tiểu Kỳ Lân một cái, quay đầu về phía Ngô Đạo Tử nói: "Hôm nay cục cưng của ta giao cho ngươi chiếu cố, ngày sau nếu ngươi dám bạc đãi nó, ta thì sẽ từ Tiên Giới xuống đây trừng trị ngươi."

"Không dám! Không dám! Tỷ tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt nó, tỷ tỷ cứ việc yên tâm." Ngô Đạo Tử xanh cả mặt, vội vàng vỗ ngực bảo đảm.

Bích Thủy Kỳ Lân lúc này mới cảm thấy hài lòng, lưu luyến không rời nhìn tiểu Kỳ Lân, sau đó nhẹ kêu một tiếng, bốn vó tung bay đạp không mà đi.

Bích Thủy Kỳ Lân mẹ vừa đi, Ngô Đạo Tử cùng tiểu Kỳ Lân mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, Ngô Đạo Tử thở dài nói: "Mẹ ngươi đã đem ngươi giao phó cho ta, vậy ngươi đi theo ta đi."

Ngô Đạo Tử cũng không còn muốn bơi lặn nữa, huống chi Thủy Tinh quả cũng bị con thỏ nhỏ chết này ăn sạch bách, không đi hái thêm một chút trở về, đến lúc đó sợ rằng lại sẽ bị đám sư tỷ ác độc kia chỉnh cho chết. Tiểu Kỳ Lân vừa mới cùng mẹ chia xa, cũng giống như thoáng cái trưởng thành không ít, không hề bày trò mà ngoan ngoãn nện bước chân theo sát sau lưng Ngô Đạo Tử.

"Đúng rồi, ngươi tên gì?" Ngô Đạo Tử một bên trèo lên nhảy xuống hái Thủy Tinh quả, đột nhiên nghĩ đến thuận miệng vừa hỏi.

"Ta. . . Ta gọi Tuyền Minh." Tiểu Kỳ Lân có chút mơ hồ không rõ đáp.

Nghe thấy tiếng của tiểu Kỳ Lân có chút kỳ quái, Ngô Đạo Tử đang ở trên tàng cây hái Thủy Tinh quả lập tức dừng lại, quét mắt xuống. Cả người tức đến sùi bọt mép, giận không kiềm được, thiếu chút nữa chết luôn tại chỗ. Hắn ở trên cây liều mạng hái, tiểu Kỳ Lân lại dám ở dưới mặt đất liều mạng ăn.

Tốc độ ăn lại còn so với hắn hái mau, Thủy Tinh quả trong giỏ trúc toàn bộ thành hạt, đến khi Ngô Đạo Tử nhìn thấy, đầu tiểu Kỳ Lân này đã đem một hạt Thủy Tinh quả cuối cùng phun vào giỏ trúc. Càng làm cho Ngô Đạo Tử giận sôi chính là tiểu Kỳ Lân ăn xong còn thở ra một hơi dài, một bộ ta thật là sảng khoái.

"Tuyền Minh? Tuyền cái đầu nhà ngươi, ngươi thằng ngu ngốc này! Lại dám ăn sạch trái cây của ta, sau này ta gọi ngươi đồ ăn hại mới đúng!" Ngô Đạo Tử cầm lấy giỏ trúc, khóc không ra nước mắt giận dữ hét.

"Ta mới không phải là đồ ăn hại! Ta không phải đồ ăn hại!" Tiểu Kỳ Lân bị Ngô Đạo Tử ép đổi tên thành đồ ăn hại, việc này hắn không chấp nhận được.

"Không phải đồ ăn hại, ngươi nhìn ngươi ăn của ta bao nhiêu trái cây rồi, ta hái sọt nào ngươi ăn sọt đó, đây không phải là đồ ăn hại thì là cái gì?"

"Người ta còn nhỏ, đang tuổi lớn mà!" Tiểu Kỳ Lân xấu hổ nói.

Ngô Đạo Tử hơi thấy choáng đầu, câu này không phải là mình từng dùng qua sao? Nhưng mình dùng có thể, người khác muốn dùng, không thể như thế được.

Cho nên Ngô Đạo Tử hết sức cậy mạnh nói: "Ta không quan tâm ngươi thế nào, dù sao ngươi cái tên này ăn nhiều như vậy, kều là đồ ăn hại được rồi, dễ nghe lại dễ nhớ." Thấy tiểu Kỳ Lân còn không phục lắm, giống như muốn phản bác, Ngô Đạo Tử trừng mắt: "Nếu không muốn gọi đồ ăn hại, thì ăn ít lại cho ta đi."

"Cứ gọi như vậy đi!" Tuy rằng tiểu Kỳ Lân rất không nguyện ý gọi là đồ ăn hại, nhưng no cái bụng mới là vương đạo, cho nên cũng chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của Ngô Đạo Tử. "Dù sao ta không cần để ý ngươi là được rồi." Nhưng trong lòng tiểu Kỳ Lân vẫn là rất không cam lòng, trề môi nói.

Nhưng tiếp đó ánh mắt sáng lên, mong đợi nói: "Nói như vậy, sau này ta liền có thể ăn thống khoái rồi?"

"Ngươi nghĩ hay lắm!"

Câu trả lời vô tình trong nháy mắt đã đánh vỡ mộng đẹp đồ ăn, Đồ Ăn Hại tức giận hét lớn: "Ngươi gạt người!" Khí thế kia giống như con sư tử con một dạng, hung thấy bà nội.

Ngô Đạo tử nhảy xuống, đổ hạt trong giỏ trúc ra đất, xem thường nói: "Ta nào có gạt người, ta chỉ nói ngươi nếu không muốn gọi đồ ăn hại, thì chớ có ăn nhiều, cũng không đáp ứng ngươi nếu gọi đồ ăn hại, sẽ có thể ăn nhiều như thế, ngươi nghĩ như vậy, chỉ có thể nói ngươi quá ngu si."

Nói xong Ngô Đạo Tử đem giỏ trúc cõng lên lưng, tuy rằng để vậy leo cây khá bất tiện, nhưng hắn cũng không dám lại thả trên mặt đất nữa, nếu không hái đến chết cũng không đủ cho Đồ Ăn Hại ăn. Mà bị chơi xỏ, lại bị mắng ngu si - Đồ Ăn Hại, nghĩ đến việc tiếp tục cắn cái mông Ngô Đạo Tử, nhưng Ngô Đạo Tử đã nhảy đến trên cây, nó cũng không được như mụ mụ của nó, có thể lướt gió cưỡi mây, không thể làm gì khác hơn là hận cắn cắn cỏ trên mặt đất giải tỏa.

Không có Đồ Ăn Hại tới ăn trộm, Ngô Đạo Tử mau chóng hái đến đầy giỏ Thủy Tinh quả, lúc này mới thỏa mãn nhảy xuống cây, nói với Đồ Ăn Hại: "Đi thôi! Còn gặm nữa, cây cũng bị ngươi gặm sạch rồi." Tuy rằng Đồ Ăn Hại hận đến nghiến răng, nhưng vẫn chỉ có thể đi theo Ngô Đạo Tử.

Lúc này mới bước chân đến sườn núi, Đồ Ăn Hại lại bắt đầu làm quái lên, nó với vẻ bất lực hét lớn: "Ca ca, ta mệt mỏi quá, đi không nổi."

Ngô Đạo Tử liếc mắt, tức giận nói: "Ngươi mệt mỏi ta không mệt sao, mới đi chưa được bao xa, trên lưng ta còn đeo trái cây, cũng không có biện pháp để cõng ngươi nha! Còn có không cần ca ca, gọi đại ca khá có khí thế." Sớm đã muốn làm đại ca, Ngô Đạo Tử lập tức sửa sai.

"Sao lại không được, ta có thể ngồi trong giỏ trúc, vậy không phải được rồi à. Đại ca ngươi đừng có trách người ta, chân ta ngắn như vậy, ngươi đi một bước bằng ta đi ba, bốn bước, đi đều nhanh mệt chết đi được, đến lúc đó chân ta sưng thành cây cải củ, ngươi làm sao mà hồi đáp cho mẹ ta." Vì muốn Ngô Đạo Tử cõng, Đồ Ăn Hại cũng biết nghe lời gọi đại ca.

Nhìn Đồ Ăn Hại bốn chân chỉ ngắn ngùn ngủn, Ngô Đạo Tử thật không biết nói gì: "Cái này vốn chính là chân cải củ rồi?"

Nhưng nhớ lại Bích Thủy Kỳ Lân mẹ hung thần ác sát, Ngô Đạo Tử không tự chủ liền đáp ứng nói: "Được rồi, được rồi, đúng là, lên đây đi!"

Nhưng đi không được bao xa, Đồ Ăn Hại lại nói tiếp: "Đại ca, khí trời nóng quá, mặt trời thật to!" Trên thực tế, lúc này mới có hơn tám giờ, nào có giống như nó nói như vậy, Ngô Đạo Tử ngay cả tranh luận đều không muốn tranh luận.

Nhưng Đồ Ăn Hại thấy không để ý tới nó, lại lập tức kêu khóc nói: "Mụ mụ, mụ mụ yêu dấu, mụ mụ vừa rời đi người ta đã bắt đầu ngược đãi ta rồi này! Ngày sau ta nhất định phải kể cho ngươi hay, kể hết."

Ngô Đạo Tử run lên, gở xuống giỏ trúc, chửi ầm lên: "Ta con mẹ nó chứ! Lại dám uy hiếp ta, coi ông đây là loại người vô nhân đạo như thế sao?" Nhưng Đồ Ăn Hại với một đôi mắt to cứ như thế nhìn Ngô Đạo Tử, điều này làm cho Ngô Đạo Tử lại nghĩ tới sự kinh khủng của Bích Thủy Kỳ Lân mẹ, lập tức đổi lời.

Ngô Đạo Tử nghĩ đến đây, cũng không nói thêm nữa, xoay người chạy đến ao cạnh đó, hái được hai ba cái lá sen che ở miệng giỏ trúc, tiếp theo một cõng giỏ trúc lên, chạy nhanh về Minh Nguyệt Các. Hắn sợ cứ như thế nữa, sẽ bị Đồ Ăn Hại tên rùa đen này làm cho tức giận chết.

Rất nhanh Ngô Đạo Tử đã trở về đến Minh Nguyệt Các, những người khác cũng đã sớm trở lại, đang chuẩn bị chờ một chút nữa sẽ thượng khóa. Nguyệt Quế Diệp nhìn thấy Ngô Đạo Tử đầu tiên, nàng lớn tiếng hét lên với những người khác: "Tiểu Đậu Tử sư đệ trở lại kìa!"

Một tiếng hô vừa ra, những người khác toàn bộ xông tới, Nguyệt Anh lập tức hai mắt sáng ngời, cười lộ ra hàm răng trắng, nàng giảo hoạt nói: "Con Heo Nhỏ sư đệ, ngươi lại vụng trộm đi chơi chỗ nào? Té cho sưng mặt sưng mũi, xem ra ngươi sẽ bị Nguyệt Hoan sư tỷ đánh đòn rồi!"

"Anh sư tỷ, ngươi mới bị đánh đòn, đánh cho cái mông vừa đen vừa lớn." Ngô Đạo Tử một chút cũng không để ý, cãi lại nói.

Hài tử tuổi này, làm sao có cái gì là nam nữ khác biệt, cho nên Ngô Đạo Tử nói chuyện không thèm kiêng kìa, nhưng nữ hài tử dù sao hiểu biết tương đối sớm một chút, mặc dù không biết có cái gì không đúng. Nhưng bị Ngô Đạo Tử nói thế, trong lòng đã cảm thấy bị chiếm tiện nghi, trong đầu tự nhiên bốc hỏa lên.

Lúc này Nguyệt Anh nhoáng một cái, đột nhiên xuất hiện sát bên cạnh Ngô Đạo Tử, bàn tay ngọc trắng noãn như đôi kìm kẹp lấy, vừa xoay vừa vặn, một cái tai Ngô Đạo Tử đã bị xách lên.

"Tiểu, Đậu, Tử ngươi nói ai vừa đen, vừa lớn!" Giọng điệu u ám, khiến Ngô Đạo Tử run cả người lên, đột nhiên nhớ tới câu anh hùng không chấp kẻ tiểu nhân, lại nhìn biểu tình của các sư tỷ khác, tất cả đều là vẻ mặt không có ý tốt, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Ta là nói cái mông của ta lớn, của sư tỷ một chút cũng không lớn, vừa xinh xắn vừa đáng yêu, lại thơm lại trắng. . ."

〝 ôi! 〞

Câu nịnh nọt này, mấy lời trước còn làm Nguyệt Anh rất hài lòng, nhưng mấy lời sau càng nói càng kỳ cục, mặt trái xoan của Nguyệt Anh nhất thời đỏ lên, nhìn các sư tỷ muội vẻ mặt ranh mãnh, vừa - xấu hổ, lại cho Ngô Đạo Tử một tràng gõ đầu.

Ngô Đạo Tử bị đau ôm chặt đầu mình, nhưng dưới sự bao vây của một đám sư tỷ, làm sao có thể chạy đi đâu, chỉ có thể thầm mắng trong lòng: "Thối bà nương luôn bắt nạt ta, sau này ta nhất định phải bắt nạt lại mới được."

Mọi người loạn thành một đoàn, Nguyệt Hoan cũng đi tới, cặp mắt mê người kia vẫn giống như thường ngày, ma mị và hấp dẫn, nhưng đối với Ngô Đạo Tử mà nói, lại là một chút cũng không thấy được.

Bởi vì Nguyệt Hoan cũng không là ngoại lệ, đánh Ngô Đạo Tử như bao người khác, không chút nào nương tay nào, hơn nữa tính cách của nàng lại vô cùng nhiệt tình, nên đánh cái mông cũng vô cùng mạnh.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.