Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân sủng

Phiên bản Dịch · 2426 chữ

Chương 20: Tân sủng

Lúc này một đạo Suy Tinh Thiên Lực nhỏ bé, chợt từ trên thân Ngô Đạo Tử lóe lên, mà tất cả mọi người một chút cũng không có phát hiện.

"Tiểu sư đệ, sao hôm nay ngươi về muộn như vậy? Hả? Ngươi lại từ trên cây té xuống? Sao đến bây giờ khinh công còn không có luyện cho tốt?" Nguyệt Hoan thuận miệng hỏi.

Nhưng nàng không chờ Ngô Đạo Tử trả lời, lại nói tiếp: "Các ngươi cũng sắp tới giờ lên lớp rồi, đưa giỏ trúc cho để ta kiểm kê số lượng, cho các ngươi còn đi học nữa!"

Nguyệt Hoan tiện tay lấy giỏ trúc của Ngô Đạo Tử đang đặt bừa bãi trên đất, khi nàng đem lá sen vén lên, không nhịn được kinh hô một tiếng, cũng lui lại mấy bước.

〝 ha ~! 〞 Đồ Ăn Hại còn ngủ mơ mơ màng màng, nghe được Nguyệt Hoan la một miếng, lúc này mới nhô đầu ra, hai con mắt to híp lại thành đường thẳng, ngáp một cái rõ to.

"Trời ơi! Thật đáng yêu đó!"

Chúng nữ vừa nhìn, bao hàm cả Nguyệt Hoan trong đó, tất cả mọi người đôi mắt đẹp vốn trắng đen rõ ràng, toàn bộ biến thành một đôi mắt chứa nồng nàn tình yêu. Nguyệt Hoan được nâng giỏ trúc, có thể nói là gần quan được ban lộc. Nàng một ôm đem Đồ Ăn Hại ôm ra ngoài, hung hăng nhét Đồ Ăn Hại vào trong ngực, còn lấy cái đầu thùng cơm của nó cố gắng siết vào bộ ngực.

Ngô Đạo Tử nhìn thẳng thở dài: "Bánh bao mà Hoan sư tỷ trộm giấu ở ngực vốn đã không lớn rồi, nàng còn ép như vậy, bánh bao này còn có thể ăn sao? Thật là quá lãng phí rồi!"

"Thật là đáng yêu! Hoan sư tỷ ta cũng muốn ôm!"

"Ta cũng muốn!"

"Đây là Linh Thú gì, sao đáng yêu như vậy? Hoan sư tỷ ngươi cho mọi người xem với nha!" Nguyệt Nga Nhi tò mò hỏi.

Vừa lúc Ngô Đạo Tử đang vì bộ ngực bánh bao của Nguyệt Hoan kỳ quái nói: "Vừa mới đều bị ép thành như vậy, bánh bao sao lại còn không xẹp?" Nguyệt Hoan liền đem Đồ Ăn Hại đưa cho các tiểu sư muội khác nhìn, tiếp theo không nói hai lời lại là một cái gõ đầu, cốc vào đầu Ngô Đạo Tử.

Ngô Đạo Tử nói mặc dù nói thầm, nhưng thân là người tu đạo, Nguyệt Hoan đều so với người thường nhạy cảm hơn nhiều, cho nên Ngô Đạo Tử vừa nói lung tung, dĩ nhiên sẽ bị đánh. Thế nhưng hắn vẫn là không hiểu nổi, những sư tỷ này. . . cũng thật kỳ quái, trộm giấu bánh bao còn sợ bị người nói.

Mọi người ở Minh Nguyệt Các làm sao sẽ cùng hắn giải thích, không tin ngươi đi hỏi một cô bé, nói: "Bộ ngực của ngươi là kết cấu như thế nào?" Nhìn nàng sẽ trả lời ngươi, hay là trực tiếp đánh ngươi.

Nguyệ Hoan dạy dỗ xong Ngô Đạo Tử, lại đem lực chú ý di dời sang bên Đồ Ăn Hại, cùng một đám tiểu sư muội đoạt Đồ Ăn Hại để ôm lấy. Nhưng mà cướp cướp một lúc, Nguyệt Hoan nhìn Đồ Ăn Hại là càng xem càng kỳ lạ, thoạt nhìn thật giống rất quen mắt, nhưng lại quên đây rốt cuộc là Linh Thú gì, cho nên Nguyệt Hoan không có trả lời Nguyệt Nga Nhi.

Lúc này, Nguyệt Thanh Nhi chuẩn bị gọi các tiểu sư muội với Ngô Đạo Tử đi học, từ rất xa đã nhìn thấy một đám người vây quanh một chỗ, cũng không vào Thư Các. Thế là nàng liền nhẹ nhàng bước, chậm rãi đến gần, Nguyệt Hoan đang cau mày suy nghĩ thì nhìn thấy nhà học giả Nguyệt Thanh Nhi, đôi mắt đẹp lộ ra nét mừng.

"Thanh Nhi sư muội, muội xem một chút, đây là Linh Thú gì?" Nói xong liền đưa Đồ Ăn Hại qua.

Nguyệt Thanh Nhi vừa nhìn thấy Đồ Ăn Hại, thần sắc trên mặt biến đổi, hét lên: "Bích Thủy Kỳ Lân!"

Vừa nghe Bích Thủy Kỳ Lân tên tự này, Nguyệt Hoan đang ôm lấy Đồ Ăn Hại cũng nhanh tắt đi nụ cười trên mặt, thay vào đó là biểu tình vô cùng kinh ngạc. Các nữ hài tử khác, nháy mắt một cái đã toàn bộ yên tĩnh trở lại, mỗi người cái miệng nhỏ nhắn toàn bộ thành hình chữ O, ánh mắt càng là trừng thật to.

"Thanh Nhi ngươi. . . Ngươi xác định. . . Đây thật là. . . Bích Thủy Kỳ Lân sao?" Nguyệt Hoan không dám tin nói.

Nguyệt Thanh Nhi cẩn thận nhìn một chút, còn vươn tay ra, sờ sờ sừng nhỏ trên đầu Đồ Ăn Hại, cuối cùng hết sức khẳng định gật đầu. Cái này thật sự là nổ banh trời rồi, tin tức rất nhanh đã truyền khắp Minh Nguyệt Các từ trên xuống dưới, lên lớp cũng không lên nữa, bao hàm hai trưởng bối của Minh Nguyệt Các - Nguyệt Thu Thiền và Nguyệt Đông Tuyết cũng chạy tới.

Bích Thủy Kỳ Lân là gì? Đây chính là tiên thú nha! Hơn nữa phần lớn Bích Thủy Kỳ Lân, còn có thể trưởng thành thành Thần Thú nghịch thiên. Tuy rằng Đồ Ăn Hại bây giờ còn nhỏ, nhiều nhất chỉ có năng lực của thất phẩm Linh Thú, nhưng chỉ cần lớn lên, mặc dù không dám nói đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, nhưng ít ra tại Tu Chân Giới quét ngang là không thành vấn đề.

Loại thần vật này bên trong mỗi một môn phái, trên cơ bản đều là được xem thành vật trấn phái mà đối đãi, một ít môn phái nhỏ tương đối yếu thậm chí đem nó làm thành tổ tông để cung phụng.

"Phải biết rằng các loại linh vật ở Tu Chân Giới, chia làm Thần Thú, Tiên Thú, Linh Thú ba loại tầng cấp khác nhau, mà mỗi tầng cấp đều chia làm cửu phẩm. Thông thường mà nói, Thần Thú chỉ xuất hiện tại Thần Giới, Tiên Thú chỉ xuất hiện tại Tiên Giới, Tu Chân Giới thì là chỉ có Linh Thú."

"Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối, phải biết rằng vượt qua một tầng giới diện, sẽ gặp phải đối thủ càng mạnh hung hãn, gặp được nguy hiểm cũng lớn hơn nữa. Cho nên một số Thần Thú, Tiên Thú cường hãn, khi dưỡng dục đời sau, chỉ cần có cơ hội sẽ phá giới tới hạ giới sinh hạ đời sau của mình. Mà sau khi đó, không bao lâu chúng nó sẽ trở về tầng giới diện tương ứng, để con lưu tại Hạ giới."

"Đây là bởi vì hoàn cảnh Hạ Giới, đối với những Thần Thú, Tiên Thú có thực lực cường đại này không có ích lợi gì nhiều, hơn nữa còn bị giới hạn bởi thiên quy, chúng nó cũng không có thể ở lâu. Tuy rằng chúng nó không thể tự mình chiếu cố con của mình, nhưng đám con non có huyết mạch quá mức cường hãn, cho nên ở Hạ Giới cũng sẽ không có nguy hiểm lắm. Có điều tỷ lệ như vậy thật sự là rất nhỏ, bởi vì muốn phá giới không phải chuyện dễ dàng, ít nhất đời này của ta cũng mới xem qua ba đầu Tiên Thú."

"Mà Bích Thủy Kỳ Lân loại Tiên Thú này, trong Kỳ Lân cũng là một loại có phẩm cấp tương đối cao, một đầu Bích Thủy Kỳ Lân trưởng thành bất kỳ, cũng là tam phẩm tiên thú. Loại tiên thú này trời sinh là có thể lướt gió cưỡi mây, còn có thể thao túng nước trong tam giới, các loại pháp thuật hệ Thủy càng là tiện tay vơ tới. Đầu tiểu Kỳ Lân này về năng lực mà nói, mặc dù mới chẳng qua là cửu phẩm Linh Thú, nhưng chỉ cần trưởng thành, có thể nói là thiên hạ tuy lớn, khó ai có thể địch." Nguyệt Đông Tuyết nâng lên Đồ Ăn Hạ, nhân cơ hội giảng thêm bài học cho tất cả các đệ tử.

Tất cả mọi người càng nghe càng hâm mộ, ánh mắt nóng rực, quả thực như sắp đem Ngô Đạo Tử lên giàn hỏa thiêu, khiến cho Ngô Đạo Tử đứng ngồi không yên.

Đừng nói mấy sư tỷ muội kia, liền ngay cả Các chủ Nguyệt Liên Phi, ánh mắt kia cũng có chút không đúng, còn sư phụ mà mình nhận không ra người -Nguyệt Lạc Sương, đôi mắt màu lam bình thường luôn trong suốt lạnh nhạt cũng là lộ ra vẻ hâm mộ.

Nguyệt Thanh Loan, Nguyệt Hồng Phượng hai tỷ muội sinh đôi này, càng không cần phải nói, hai người hoàn toàn quên mình chính là sư thúc của các đệ tử, cầm một đống đồ ăn ngon, vừa muốn đem Đồ Ăn Hại trộm đi.

"Tiểu Kỳ Lân, cái này cho ngươi ăn hết đó, không cần khách khí, còn có rất nhiều." Nhìn Đồ Ăn Hại ngó chằm chằm các loại linh quả trên bàn, nước miếng chảy ròng ròng, Nguyệt Hồng Phượng và Nguyệt Thanh Loan cười giống như chồn chúc tết gà một dạng.

Thức ăn ngon trước mặt, Đồ Ăn Hại làm sao có thể khách khí, nếu không thì không phải xin lỗi Ngô Đạo Tử đã khổ tâm lấy tên cho nó là Đồ Ăn Hại cái danh hiệu này sao? Đáng tiếc chính là, Đồ Ăn Hại tuy rằng tham ăn, nhưng vẫn là nhớ kĩ lời mụ mụ nói lúc trước, phải theo sát Ngô Đạo Tử.

Cho nên có ăn nó vẫn là theo ăn, một chút cũng không khách khí, chẳng những là Nguyệt Thanh Loan và Nguyệt Hồng Phượng hai nữ, người khác nghĩ cho nó đồ ăn nghĩ dụ nó đi, bất kể cho bao nhiêu, nó ăn bấy nhiêu. Đợi ăn xong rồi, mới nói cho người ta: "Mẹ có nói qua, quái thúc thúc, quái thẩm thẩm gì gì đó đi."

Đều ăn đồ của người ta, còn cùng người ta nói lời như thế, mấy ... mỹ nữ hẹp hòi có thể chịu được sao? Nhưng đối mặt với Đồ Ăn Hại đáng yêu lại không xuống tay được, nhưng mà không sao, không phải cổ nhân có câu nói: "Oan có đầu, nợ có chủ".

Nó không phải có người chủ nhân sao? Kết quả Đồ Ăn Hại ăn đến bụng nhỏ tròn vo, Ngô Đạo Tử thì bị đánh cái mông nhỏ đỏ rừng rực, dĩ nhiên các nàng vẫn là sẽ tìm cái lý do để đánh người.

Các nàng lấy cớ là, Lại dám gọi Bích Thủy Kỳ Lân loại tiên thú này gọi là đồ ăn hại. Cái này căn bản là phí của trời, cho nên thân là có tinh thần trọng nghĩa diệt trừ yêu ma, nhóm quân đoàn mỹ nữ muốn thay trăng sáng trên cao trừng phạt tên tiểu sư đệ này.

Đối mặt người đông thế mạnh của các thiếu nữ xinh đẹp, Ngô Đạo Tử cũng chỉ có thể ngẩng mặt lên trời hô to: "Ta sao lại xui xẻo như vậy! Ta thật oan mà!"

Khí trời có chút nóng, gió phương nam từ từ thổi qua, cũng mang đến một chút buồn ngủ. Nguyệt Liên Phi đứng ở trước rất cẩn thận, giảng giải các loại nguyên lý trận pháp, nàng nói có thể nói là rõ ràng vô cùng ưu khuyết điểm của các trận pháp nổi tiếng của các đại môn phái, có thể nói là tiện tay nắm tới một đống.

Vốn là Bổn các chủ là không cần dạy học cho các đệ tử trẻ tuổi. Nhưng bởi vì Trận Các Các chủ - Nguyệt Mộ Lam, và sư phụ của nàng xuất ngoại du lịch, cho nên Nguyệt Liên Phi tới dạy thay.

Tuy nói là dạy thay, nhưng Nguyệt Liên Phi lại là một chút cũng không qua loa, tỉ mỉ chuẩn bị nhiều trận pháp nổi danh nhất, còn sợ những đệ tử này học trong phòng quá nóng mà chuyển qua dạy phía dưới tàng cây bên ngoài.

Nhưng trận đạo phải cần tính toán rất nhiều, có thể nói là phức tạp vô cùng, hơn nữa trời có chút nóng bức, lại còn có một chút gió mát, dễ dàng làm cho người ta sinh ra buồn ngủ. Cho nên tuy rằng Nguyệt Liên Phi nói rất là hay, đệ tử ngồi dưới vẫn là tránh không được có chút buồn ngủ.

Đột nhiên giọng nói dễ nghe của Nguyệt Liên Phi ngừng lại, mọi người vốn có chút mơ màng, lập tức tất cả đều phục hồi tinh thần lại nhìn về phía trước, Nguyệt Liên Phi cắn chặt môi dưới, nhắm lại hai mắt, trên trán ngọc một mảng gân xanh dài chậm rãi gồ lên, nhìn kỹ còn thấy được thân thể nàng đang run rẩy nhè nhẹ.

〝 hô ~, hô ~〞 mà khi Nguyệt Liên Phi dừng lại, tất cả mọi người mới phát hiện phía sau sao lại có âm thanh quái lạ truyền tới. Quay đầu nhìn lại, Ngô Đạo Tử cả người tuy rằng ngồi thẳng, nhưng hai mắt đã hoàn toàn nhắm lại, khi hắn thở ra, một dãi nước miếng chảy xuống, mà hít vào, thì lại sẽ hút trở về, thật giống như dùng nước miếng làm thành YoYo chơi đùa.

Thế nhưng tiếng ngáy to cũng không phải do Ngô Đạo Tử phát ra, chân chính kẻ gây ra họa, là ở trên bàn của Ngô Đạo Tử - Đồ Ăn Hại. Lúc này Đồ Ăn Hại đã ngủ chổng vó, một cái bụng nhỏ một phình lên xẹp xuống, lỗ mũi còn toát ra một cái bong bóng nước thật to, ngủ vô cùng thơm ngọt.

Cuối cùng ánh mắt Nguyệt Liên Phi đột nhiên trợn to, tản mát ra sát khí xông thẳng lên trời, đồng thời trận pháp trong tay tiện tay ném ra một cái, Thập Tú Chỉ Liên Đạn, một trận linh khí màu xanh bắn ra như mưa, mang theo khí thế mạnh mẽ phóng tới Ngô Đạo Tử.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả

Truyện Suy Tiên Truyền Thuyết tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.