Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2126 chữ

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm đi vào, diễn viên thử kính thứ tư đã diễn sắp xong rồi.

Nguyễn Lệ thấy cô sắc mặt bình thường, thuận miệng hỏi: " Điều tiết ổn rồi?"

Bạc Kha Nhiễm hướng cô gật đầu.

" Dạ, cũng không sai biệt lắm."

Trong lời nói, ánh mắt cô lại quét về phía vị trí ban giám khảo đang ngồi, phía trước ghế trống đã có người ngồi xuống, cả đại sảnh đều là người ngồi, cô chỉ có thể nhìn thấy được bả vai của anh .

Đã bốn năm rồi, một lần nữa cô cách anh gần đến vậy.

Bất quá Bạc Kha Nhiễm không có nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ, bởi vì trên đài thử kính đã tới người thứ tư rồi, nếu cô nhớ không lầm Liễu Hâm chính là người thứ 5.

Tiếp theo chính là cô.

Diễn viên tự mình lên sân khấu độc diễn, Bạc Kha Nhiễm vẫn là có chút chờ mong.

Thời điểm Liễu Hâm bắt đầu diễn, cô đã thay xong quần áo.

Liễu Hâm bước lên khán đài phía trước, khóe miệng mang theo mỉm cười đầy bình tĩnh, tươi cười biến mất sau khi lên sân khấu, nhìn qua vẫn thật bình thản.

Theo câu nói đầu tiên của cô phát ra, Bạc Kha Nhiễm biết cố diễn chính là một đoạn kia.

" A Châu, ta nghĩ ngươi sẽ không tới."

" Vì cái gì sẽ không tới."

Đoạn này cô vừa nói ra, phía dưới một mảnh ồ lên.

Cô cư nhiên một người diễn hai vai. Một Ngọc Khê, một Minh Châu.

Mặc kệ là Ngọc Khê hay Minh Châu, Liễu Hâm độc diễn đều rất thành thạo, hai người đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường, bị cô một người suy diễn đến lô hỏa thuần thanh.

Không có người cùng đối diễn, ai dám nhận diễn hai người?

Không hổ là diễn viên đỉnh cấp, chính là cùng người khác không giống nhau.

" Kha Nhiễm, nên đi chuẩn bị đi, nhanh lên."

Nguyễn Lệ một bên thúc giục, cô chưa có xem Liễu Hâm diễn xong, nhưng cũng không có thời gian để cô tiếp tục quan sát.

" Miumi tỷ, không cần hóa trang cho em, gỡ hết trang sức đi, chỉ cần chải cho em kiểu tóc cũng nữ là được rồi."

Tay Miumi run lên một chút: " Kha Nhiễm, em muốn như vậy?"

" Mặc kệ thôi, cứ làm như vậy đi."

Miumi không rõ cô muốn làm cái gì, nhưng cũng không hỏi lại.

Bạc Kha Nhiễm cứ như vậy để mặt mộc, búi tóc đơn giản, một thân cung nữ cứ như vậy lên sân khấu.

Ngối dưới đài Nguyễn Lệ thiếu chút thì ngất xỉu. Bảo cô đi chuẩn bị thì cô lại chuẩn bị như thế này đây?

" A Châu, lần sau không được lỗ mãng như vậy?"

" Tần ma ma là người như thế nào, ở trong cung tồn tại đến bây giờ, ta với người làm sao phỏng đoán được?"

" Ta hiểu được, ta biết là ngươi muốn tốt cho ta, nhưng là, ta chỉ muốn tốt cho ngươi, ở trong thâm cung này, ta cũng chỉ có ngươi thôi."

".........."

Thời điểm Bạc Kha Nhiễm diễn, Liễu Hâm không chút gợn sóng thì con ngươi xuất hiện một tia dao động, tầm mắt hướng lên đài mà nhìn.

Cô có biết Bạc Kha Nhiễm, mặc dù không cùng công ty nhưng là ít nhiều nghe nói một chút.

Hai mươi tuổi ra mắt,vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, cũng thật bất ngờ, năm nay dựa vào < Mưa rào> tấn chức thành tiểu hoa. Nghe nói hiện tại rất được công ty coi trọng.

Liễu Hâm ngồi ngay ngắn, đoạn kịch này ở giữa có lời kịch của Minh Châu, trên đài chỉ có một mình cô, cho nên cô liền đem lời kịch bỏ đi, mặc dù không có lời kịch của Minh Châu nhưng Bạc Kha Nhiễm lại nắm lời kịch rất tốt, ngay cả nét mặt cũng thể hiện đúng lúc, nắm chắc kịch bản.

Nói đến cùng, kỹ năng diễn xuất của Bạc Kha Nhiễm không tính là tốt, tuy rằng để mặt mộc, nhưng tràn đầy khí sắc, cứ như thế đứng ở trên đài diễn nhân vật Ngọc Khê lúc còn nhỏ vô cùng nhuần nhuyễn.

Lúc kết thúc diễn, Bạc Kha Nhiễm hướng vị trí ban giám khảo dưới đài cuối đầu liền bước xuống đài.

Cô không rõ ràng lắm chính mình có biễu diễn tốt không, có thể lọt vào mắt ban giám khảo không, nhưng thời điểm diễn nhân vật Ngọc Khê lúc bé cô đã cố gắng hết sức mình.

Lúc cô bước xuống đài, thí sinh thử kính tiếp theo đã đi lên, cô không rảnh để bận tâm, bước nhanh đến bàn trang điểm, lấy cái hộp nhỏ hình vuông.

Bởi vì sợ hãi chính mình khẩn trương, nên cô tháo kính áp tròng ra, cô có bị cận thị nhẹ, khoảng cách xa nhìn có hơi cố sức.

Mang vào kích sát tròng nguyên bản trước mặt không rõ ràng đã sáng sủa hơn.

Miumi đi tới giúp cô trang điểm, Bạc Kha Nhiễm lắc đầu cự tuyệt.

" Không cần, dù sao cũng lập tức trở về."

" Không được a, một hồi còn phải đi ăn cơm đây?"

" Ăn cơm?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn về phía Miumi.

" Ăn cái gì cơm?"

" Chính là vừa rồi nghe người phụ trách nói, sau khi thử kính chấm dứt, mọi người cùng đi liên hoan."

Liên hoan?

" Có thế không đi được không?" Bạc Kha Nhiễm hỏi.

Miumi còn chưa trả lời. Âm thanh cự tuyệt của Nguyễn Lệ phía sau truyền tới.

" Tất cả mọi người đều đi, em như thế nào có thể không đi, hơn nữa, đây là cơ hội tốt để em ra mặt, em nói không đi, em cảm thấy có thể được không?"

Bạc Kha Nhiễm nói: " Bình thường không phải chị muốn em giảm béo hay sao, đi liên hoan phải ăn cái gì đó, ăn khẳng định sẽ béo...."

" Đừng lấy cớ, nếu tăng kí, chị sẽ nói Sindy tăng cường rèn luyện, em yên tâm, không béo được đâu." Nguyễn Lệ cho cho cô một cái mỉm cười.

Khóe miệng Bạc Kha Nhiễm không khỏi co rút một cái.

Sindy là giáo viên thể hình của cô, có tiếng là khắc nghiệt, đối với thể hình yêu cầu rất cao, bình thường rèn luyện đã khẩn trương, nếu phải tăng cường rèn luyện không phải là muốn cô chết ở phòng tập sao?

" Đúng rồi em như thế nào lại muốn diễn nhân vật Ngọc Khê khi còn nhỏ?"

Bạc Kha Nhiễm trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng: " Chính là cảm thấy được, có lẽ sâu trong nội tâm của Ngọc Khê vẫn luôn nhớ về thời gian hai người sống nương tựa lẫn nhau đi."

Khi đó tình cảm của hai người rất đơn giản, nhưng cũng rất thuần túy.

Khi đứng ở quyền lực đỉnh cao Ngọc Khê lại nhớ về khoảng thời gian đó.

" Xem ra em đúng là dụng tâm, lúc ở dưới đài, biểu hiện của em không tồi, chúng ta hiện tại không nói, em kêu Miumi sửa sang lại một chút, buổi liên hoan rất trọng yếu."

" Hiểu được, Lệ tỷ."

Miuni sau khi nghe Nguyễn Lệ nói, liền chạy nhanh đến kéo Bạc Kha Nhiễm đến trước bàn trang điểm.

Chờ toàn bộ chẩm dứt, cũng đã là gần 9h tối.

Tiệc rượu được tổ chức ở Thanh Thành, đoàn người liền đi đến đó.

Ngồi xuống một lúc lâu, Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc đánh giá một vòng. Phòng rất lớn, ước chừng năm bàn, ở bàn số một xem ra là bàn của đạo diện và nhà sản xuất.

Thẳng đến lúc sau khi mọi người đã đến đông đủ, mọi người lúc này mới bắt đầu ăn uống.

Trong lúc nhất thời ghế lô náo nhiệt hẳn lên.

Ăn uống linh đình, mời rượu lẫn nhau, tiếng cười nói không dứt bên tai.

Bạc Kha Nhiễm ngồi tại vị trí, vừa lúc cùng bàn Thẩm Dữ đối mặt, cô chỉ cần hơi chút nhấc mắt liền có thể nhìn đến anh.

Tuy rằng bốn năm nay chưa chính thức gặp mặt nhau, nhưng cô không chỉ một lần ở trên TV hay báo chí nhìn thấy anh.

Nguyễn Lệ đè thấp âm thanh cùng cô nói: " Nói thât, với khuôn mặt của Thẩm đạo ở giới đạo diễn lăn lộn thật là đáng tiếc."

Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc nhìn thoáng qua hướng Thẩm Dữ đang ngồi.

Lúc này, con ngươi Thẩm Dữ cuối xuống, khóe miệng mang theo ý cười lạnh nhạt, đang cùng người khác nói chuyện, ly rượu cầm trên tay hiện ra các khớp xương rõ ràng. Trong lúc nhất thời ly rượu đỏ càng thêm lay động.

Chính là động tác đơn giản như vậy càng thể hiện lên sự tao nhã. Ở trên người anh luôn luôn xuất hiện một cỗ khí chất cao quý sạch sẽ.

Nói thật, phóng mắt nhìn cả trong giới đạo diễn, giá trị nhan sắc của Thẩm Dữ tuyệt đối đứng đầu, quản chi là bỏ vào trong giới giải trí tràn đầy đại thúc và tiểu thịt tươi, cũng có thể bộc lộ tài năng.

Rõ ràng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhưng cố tình người ta lại dựa vào tài hoa.

" Em xem xem." Nguyễn Lệ ý bảo cô nhìn sang bàn số 1.

Bạc Kha Nhiễm lại nhìn lại, trong tiệc rượu đã có không ít người vội vàng đi đến bàn số 1 để kính rượu, đương nhiên về điểm này người trong giới giải trí ai cũng rất rõ ràng.

Bạc Kha Nhiễm thất thần, một vật lạnh lẽo bị nhét vào lòng bàn tay, cô cuối đầu nhìn xuống.

Nguyễn Lệ đem ly vang đỏ đưa cho cô.

" Đi theo chị."

" Chị muốn làm gì?"

" Em nói xem?" Nói xong, Nguyễn Lệ cầm lên ly rượu hướng bàn số 1 đi đến.

Thân là nghệ sĩ dưới trướng Nguyễn Lệ, Bạc Kha Nhiễm chỉ có thể đi theo cô.

" Dương đạo, đã lâu không gặp, thật lâu rồi chúng ta cũng chưa hợp tác qua nha?"

Nguyễn Lệ là một vị đại diện có thâm niên, những trường hợp như vậy ứng phó rất thuận buồm xuôi gió.

" Đến đến, kính ngài một ly."

" Kha Nhiễm, mau đến kính rượu."

Bạc Kha Nhiễm khóe miệng mỉm cười, nhất nhất theo chân bọn họ kính rượu.

" Kha Nhiễm, vị này chính là Thẩm đạo, đến, kính Thẩm đạo một ly, hy vọng sau này Thẩm đạo chiếu cố nhiều hơn."

Thẩm Dữ đứng dậy: " Nói gì vây?"

Nguyễn Lệ mỉm cưới huých bả vai Bạc Kha Nhiễm, Bạc Kha Nhiễm phản ứng lại, tay xiết chặt chặt ly rượu, cùng Thẩm Dữ nhẹ nhàng chạm một cái.

" Thẩm đạo, phiền ngài chiếu cố nhiều hơn."

Thẩm Dữ nhìn bộ dáng biết nghe lời của Bạc Kha Nhiễm, không nói gì, hướng cô gật gật đầu.

Sau khi kính rượu trở về, Bạc Kha Nhiễm sợ tăng kí, cũng ăn ít hơn, đại bộ phận là uống nước trái cây. Hậu quả chính là uống quá nhiều liền buồn đi vệ sinh.

" Lệ tỷ, em đi vệ sinh một lúc."

" Ừ, đi đi, có muốn chị đi cùng em không?"

Bạc Kha Nhiễm vội lắc đầu " Không cần, không cần."

Rời khỏi một lúc, cô dựa theo chỉ dẫn đi đến nhà vệ sinh.

Nguyễn Lệ thường xuyên cùng cô nói qua, là nữ minh tinh cho dù vội vàng đi WC, cũng phải đi một thân nhẹ nhàng. Bởi vì em không bao giờ biết, khi nào thì sẽ có camera hướng về phía em.

Bạc Kha Nhiễm đưa tay dính nước hong khô lúc sau mới đi ra. Cô không có ý định ở lại, trực tiếp quay về phòng.

Trên đường quay về, cô dừng lại cước bộ, bởi vì cô nhìn thấy một người - Liễu Hâm.

Cô đang lo lắng không biết là nên ở hay đi, đột nhiên một trận tiếng bước chân từ xa đi đến.

" Cộp cộp cộp cộp........" Là âm thanh giày da dẫm trên mặt đất.

Bạn đang đọc sủng nhập tâm phi của Tống Cửu Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MyYen050296
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.