Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu niên này có chút lạnh

Phiên bản Dịch · 2465 chữ

Nàng ta đột nhiên ra tay, tay phải nắm lại thành chùy, đánh thẳng chỗ yếu hại của Diệp Trùng.

Nếu như nói thu hoạch lớn nhất của nàng ta mấy ngày nay là gì, đó chính là nàng ta đã học được tố chất nên có của một võ thuật gia đúng chuẩn. Một quyền này cực kỳ đột ngột, hoàn toàn không có chút dự báo nào. Khiêu chiến với mấy người Sysco mấy ngày này cũng làm nàng tràn đầy tự tin với chính mình.

Mũi chân Diệp Trùng nhấn một cái, người ngã lùi ra sau một cách ngụy dị, nhưng lại xuýt xoát tránh được một quyền này.

Mấy người Tarkan lập tức tập trung tinh thần quan sát mỗi một động tác của Diệp Trùng, Phượng Túc sau khi lột xác làm mọi người đau đầu vô cùng, nhưng bọn họ tìm không ra nhược điểm của nàng ta. Bọn họ muốn xem xem Diệp Trùng ứng phó thế nào.

Tình hình xem ra hung hiểm vô cùng, nhưng thần tình trên mặt Diệp Trùng lại thoải mái, trấn định, không thấy chút dao động.

Tuy tránh được một quyền này, nhưng nguy hiểm không hề giải trừ, Phượng Túc giống như dự liệu được động tác của Diệp Trùng, chân cong đạp nhè nhẹ lên trên mặt sàn, thân như mũi tên, lao về phía Diệp Trùng. Nắm tay hơi co vào, như cánh cung hơi tích lực.

Ánh mắt Phượng Túc khóa chốt chặt chẽ thiếu niên trước mặt, nàng thậm chí có thể nhìn thấy mỗi một xu hướng của cơ nhục đối phương.

Lông mày Diệp Trùng nhíu lại, nửa thân trên không chút cử động, tay phải vẫn luôn buông thong đột nhiên duỗi ra như một sợi roi, quét về phía Phượng Túc.

Động tác hoàn toàn vi phạm lẽ thường này lập tức làm mấy người Tarkan hai mắt phát sáng, bọn họ và Diệp Trùng giao thủ vẫn chưa từng nhìn thấy hắn sử dụng chiêu này. Mấy người nhốn nháo đứng dậy, không tự chủ mà sáp lại gần bên này.

Kỹ xảo khống chế cơ nhục của họ Lam ở Cửu Nguyệt có thể làm cho Diệp Trùng thường xuyên làm ra một vài động tác không thể tin được. Mấy động tác này cái nào cũng ra ngoài ý liệu mọi người, làm người ta không phòng bị được.

Nhưng lần này lại ra ngoài ý liệu của hắn, cú này lại không mang lại bất cứ quấy nhiễu nào đối với đối phương. Giống như sớm biết Diệp Trùng sẽ dùng chiêu này, thân hình Phượng Túc đột nhiên chùng xuống, tránh khỏi tay phải của Diệp Trùng, nắm tay như tia chớp đánh về phía chân Diệp Trùng.

- Phá! Diệp Trùng đột nhiên quát lớn một tiếng! Yết ba hống! Cũng là kỹ xảo xuất xứ từ họ Lam của Cửu Nguyệt.

Sóng âm vô hình mau chóng lan ra bốn phía.

Nhưng điều làm Diệp Trùng không ngờ tới là, kẻ bị liên lụy đầu tiên của chiêu công kích phạm vi này lại là cá trong hồ. Mấy người đứng xem bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức kêu lên oai oái, bịt lỗ tai lại, hốt hoảng lùi ra phía sau.

(Chú thích: Cá trong hồ: đầy đủ là cá trong hồ gần thành. Khi thành cháy, nước bị lấy dập lửa, làm cá trong hồ gần thành bị chết.)

Phượng Túc cách Diệp Trùng gần nhất ngược lại chịu ảnh hưởng ít nhất. Sớm ngay khoảnh khắc cổ họng Diệp Trùng rung động, nàng ta đã giống như một làn khói nhẹ, lướt người lùi ra sau, nhưng sóng dư của Yết ba hống vẫn làm cho mái tóc buộc chặt của nàng tán loạn.

Hai người lại kéo dãn khoảng cách.

Ánh mắt Phượng Túc trở nên ngưng trọng, thiếu niên trước mắt này quả nhiên là người khó đối phó nhất trong mấy người này a. Nàng không hề lại tấn công tiếp, rất rõ ràng, Yết ba hống đột nhiên xuất hiện vừa rồi đã làm nàng có chút kiêng kỵ.

Diệp Trùng không khỏi dùng một loại ánh mắt mới đánh giá lại Phượng Túc, không ngờ Phượng Túc sau khi lột xác lại khó dây đến vậy. Diệp Trùng lúc trước từng có kinh nghiệm giao thủ với Phượng Túc. Dự đoán của nàng ta lúc đó so với hiện giờ có sự khác nhau một trời một vực. Dự đoán của hàng hiện giờ làm Diệp Trùng cảm thấy nguy hiểm, ngay cả công kích gần như không có dấu hiệu nào như Yết ba hống này cũng có thể tránh được, đây quả nhiên là một loại kỹ xảo phi thường lợi hại a.

Mấy ngày này, Diệp Trùng vẫn luôn suy nghĩ, suy nghĩ nhược điểm của loại kỹ xảo mà Phượng Túc có được này. Hắn rất rõ ràng, vô luận loại kỹ xảo nào đều sẽ có nhược điểm của nói, có chỗ nó không cách nào lo được. Điểm mù thế này, nếu như có thể lợi dụng tốt, vậy muốn chiến thắng cũng sẽ không là vấn đề khó gì.

Hoàng Bạch Y từng nói, thuật thừa sư do kiên trì tôi luyện tinh thần lâu ngày, cho nên bọn họ đối với mỗi một biến hóa xung quanh đều mẫn cảm vượt xa người thường nhiều. Ở trên điểm này, ngay cả võ thuật gia cũng không sao so với bọn họ. Với lại, trực giác đối với nguy hiểm của bọn họ mạnh liệt phi thường. Thuật thừa sư cấp bậc khủng bố như Hoàng Bạch Y, muốn giết chết lão, gần như ngay lúc sát cơ của người vừa dậy lên, lão liền có khả năng phát giác ra được.

Nguyên lý dự đoán tinh thần chính là dựa trên điểm sáng này.

Nói ra không hề quá phức tạp, nhưng muốn đạt tới trình độ này của Phượng Túc, không chỉ cần nỗ lực cực khổ lâu dài, mà còn cần cơ ngộ nhất định. Cho dù biết nguyên lý, Diệp Trùng vẫn có chút bó tay hết cách. Ngay cả Yết ba hống cũng có thể tránh được, Diệp Trùng không biết Phượng Túc là thật sự cảm thấy nguy hiểm hay là thật sự đối với sự thay đổi nhỏ nhặt của hoàn cảnh xung quanh đều thấy rõ mồn một.

Hai loại này hoàn toàn là hai khái niệm.

Nếu như là trực giác, Diệp Trùng ngược lại không lo lắng. Ngay cả Hoàng Bạch Y cũng từng thản nhiên nói, cái thứ trò chơi trực giác này không thể lần nào cũng đều chính xác. Ngay cả lão, trong mười lần bất quá cũng thành công hai, ba lần, nếu như mỗi lần đều có thể dựa vào trực giác, vậy đã không phải là người mà là thần rồi. Ngay cả thuật thừa sư cấp bậc khủng bố thế này như Hoàng Bạch Y chẳng qua cũng chỉ có thể làm được thành công hai, ba lần trong mười lần, Diệp Trùng không tin Phượng Túc ở phương diện này có thể vượt qua Hoàng Bạch Y.

Nếu như thật sự là thấy rõ mồn một, vậy thì làm người ta đau đầu rồi. Cái này không giống trực giác, đúng hay không phải coi vào may mắn, mà là có thể khống chế. Huống chi người từng luyện tập thuật thừa, tố chất tâm lý đều cực kỳ mạnh, căn bản không phạm phải sai lầm cấp thấp.

Hai bên đứng đối đầu, hai người không nháy mắt nhìn chằm chằm đối phương. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đối phương, Diệp Trùng phảng phất như cảm thấy nhiệt độ máu huyết trong người mình đang tăng lên, gặp phải loại tình huống hắn chưa từng gặp phải, hắn đã bắt đầu phấn chấn lên rồi!

Hai loại trạng thái xem ra mâu thuẫn bình tĩnh và hưng phấn này lại một lần nữa trộn lẫn vào nhau một cách hoàn mỹ trên người hắn.

Không khí cũng phảng phất như vì sự đối đầu của hai người mà trở nên ngưng trọng. Mấy người còn lại ai nấy đã sớm có vẻ mặt hung phấn, giao đấu giống thế này không dễ gì mà có thể nhìn thấy. Bọn họ có dự cảm, thiếu niên thần bí khó dò này sắp giở công phu thật ra rồi! Mỗi người đều cố sức mở to mắt, chỉ sợ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Sức chú ý tập trung chưa từng có trước đây, đường màu lam trong tầm mắt của Diệp Trùng lúc hiện lúc không, một số hoặc lớn, hoặc nhỏ, điểm màu lam hoặc đậm hoặc nhạt phân bố giữa mấy đường màu lam này.

Đối mặt nguy hiểm chưa biết, kỹ xảo giới giả đặc biệt đã lâu không dùng của Diệp Trùng lại xuất hiện.

Nguy hiểm! Trên dưới toàn thân Diệp Trùng lộ ra khí tức nguy hiểm cực độ, giống như vật thật ép tới trước mặt mọi người. Ai cũng không ngờ thiếu niên vẫn luôn lạnh nhạt, thong dong này mạnh mẽ như vậy! Sắc mặt mấy người Tarkan có vài phần khó xem, nhốn nháo lùi ra sau, ra sức đè nén khí tức sôi sục muốn động.

Sắc mặt Phượng Túc kịch biến, sự cường đại của đối phương đã vượt khỏi dự liệu của nàng.

- Ngươi muốn cầm thì cầm lấy đi. Mấy thứ nhỏ đó, người ta không thiếu. Hì hì, tặng ngươi đó, nhớ nha, đây chính là vật định tình của chúng ta a, nhất định phải giữ cho tốt đó!

Chính ngay lúc mọi người cho rằng đại chiến vừa đụng sẽ nổ ra, Phượng Túc đột nhiên cười tươi, vươn cái eo như ma quỷ của nàng, đường cong từng được Thương khen là hoàn mỹ nhất làm người ta tâm thần điên đảo, điều làm nhịp tim người ta tăng tốc nhất là động tác lười biếng của nàng cực kỳ khiêu khích, nhưng lại tự nhiên cực độ, không chút cứng nhắc nào.

Vẻ lạnh lẽo trong mắt Phượng Túc bỗng nhiên biến đi, mà thay vào đó là bồng bềnh như mê hoặc, tỏa ra mị lực trí mạng. Nụ cười này của nàng lập tức như gió xuân giải đông, hoàn cảnh vừa rồi vẫn còn lãnh lẽo như mùa đông mau chóng ấm lại.

Nàng ở trước mặt Diệp Trùng không chút kiêng kỵ mềm mại vươn cái cổ thon dài ưu nhã ra, trên dưới toàn thân không chút phòng bị, giống như Diệp Trùng chính là tình lang đứng trước mặt nàng yên lặng thưởng thức.

Bước ngoặt đột ngột thế này, làm mấy người Tarkan đứng xem một bên ngạc nhiên tới mức cằm suýt nữa rơi xuống đất. Lưu Thắng vẻ mặt ngây ngốc, mở to miệng, vô ý thức kêu khan ơ ơ.

Diệp Trùng yên lặng nhìn Phượng Túc, khí tức nguy hiểm trên dưới toàn thân không thu lại chút nào.

Sợi dây Phượng Túc dùng để buộc tóc vừa rồi bị Yết ba hống của Diệp Trùng chấn nát, mái tóc đen nhánh rũ xuống như thác nước. Hơi nghiêng đầu, Phượng Túc tức giận không vui nhìn Diệp Trùng, rồi lập tức thu ánh mắt lại, đôi tay thon dài trắng nõn cẩn thẩn quấn nhẹ mái tóc buông thả xuống lên, đầy mùi vị phụ nữ.

Mọi người bỗng nhiên chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, khí tức nguy hiểm mạnh mẽ vô cùng vừa rồi lại biến mất không thấy.

Diệp Trùng yên lặng xoay người rời đi, không nhìn Phượng Túc thêm cái nào.

Mãi tới khi nhìn thấy bóng lưng Diệp Trùng biến mất trong phòng, toàn thân Phượng Túc đột ngột thả lỏng, ai cũng không chú ý sau lưng áo trong của nàng đã ướt đẫm.

Trong mấy ngày tiếp theo đó, Phượng Túc thành thật vô bì, mùi vị dữ tợn trên người đó rất mau liền thu lại, nàng lại trở lại là Phượng Túc làm vô số người mê đắm lúc trước. Một cái giơ tay, một cái nhấc chân đều đầy mị lực làm trái tim người ta đập mạnh, nàng giải thích cho mọi người cái gì gọi là gợi cảm tuyệt thế.

Ngay cả Sysco, đại biểu cho trường phái dã thú không biết cái đẹp là cái gì, vẻ hân thưởng trong mắt cũng bắt đầu nặng thêm.

Người duy nhất không đổi chỉ có Diệp Trùng.

Thời gian Phượng Túc ở bên cạnh Diệp Trùng dài nhất. Phượng Túc phát hiện, chỉ cần không làm phiền hắn suy nghĩ, thiếu niên này không hề qua tâm đối với việc mình ở bên cạnh hắn.

Điều làm nàng buồn bực là, vô luận nàng dụ dỗ hắn thế nào, thiếu niên giống như người đá vậy, không vì vậy mà có bất cứ động dung nào.

Điều này làm răng trắng của Phượng Túc cũng sắp cắn nát ra. Điều đáng tức giận nhất là thiếu niên thường mang cái túi nhỏ của nàng treo trên hông, lần nào cũng gần tới mức nàng gần như thò tay ra liền có thể lấy được.

Nhưng nàng không dám! Nàng tin rằng, nếu như nàng làm như vậy, hậu quả sẽ cực kỳ đáng sợ, giết chết mình? Rất có khả năng! Nàng không dám lấy tính mạng của mình ra đùa. Mỗi lần nàng chỉ có thể vô cùng khao khát nhìn cái túi nhỏ bị buộc trên eo thiếu niên của mình, trong lòng ra sắc nguyền rủa tên gỗ đá này.

Điều làm trong lòng nàng chán nản là, chẳng lẽ đối phương biết thứ trong túi của mình là cái gì sao? Nàng ngồi bên cạnh thiếu niên, ngơ ngẩn nghĩ, thiếu niên hiện giờ đang suy nghĩ, nàng không dám làm phiền.

Biết công tắc không gian? Chẳng lẽ đối phương giống như mình, đều là người từ ngoài tới? Suy đoán này… trái tim nàng bỗng nhiên tăng tốc!

Diệp Trùng đối với hoàn cảnh xung quanh mẫn cảm vô bì, nhịp tim của Phượng Túc ở bên cạnh đột nhiên tăng tốc lập tức kêu tỉnh hắn từ trong suy nghĩ, kỳ quái liếc nhìn Phượng Túc.

Phát giác ra ánh mắt của Diệp Trùng, Phượng Túc cười ngọt ngào một cái, rồi mau chóng cúi đầu xuống.

Diệp Trùng cũng không để ý, tiếp tục quay đầu suy tư.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.