Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tới Rees De

Phiên bản Dịch · 2399 chữ

- Muốn tham gia Tông hội, ừ, thật ra rất đơn giản. Hì hì, ta đã nghe ngóng rõ ràng rồi, Rees De có hai mươi suất, nhiều hơn hành tinh khác mười suất. Chỉ cần Băng tỷ tỷ có thể đánh bại một người trong đó, việc tiếp theo thì khỏe rồi. Đứa trẻ sờ cằm, cười hì hì nói.

Nhuế Băng suy nghĩ một lát, im lặng không nói.

Tổng lãnh tùy tùng bên cạnh đứa trẻ kỳ quái nói: “Phạn Vẫn đại nhân hôm nay chắc đã tới a! Tại sao vẫn không thấy người đâu?” Đối với cao thủ đệ nhất truyền thuyết trong trong tộc này, hắn cực kỳ sùng bái, cho nên khó tránh có chút cấp thiết.

Đứa trẻ liếc mắt coi thường: “Phạn Phạn yêu dấu đã sớm tới rồi, các người không biết mà thôi.”

- Ở đâu, ở đâu? Tổng lãnh không khỏi nhìn quanh, nhưng tìm không thấy bóng dáng thần tượng của mình.

- Không cần tìm, các người tìm không thấy hắn đâu. Tiểu Phạn Phạn không thích ló đầu lộ diện. Đứa trẻ già dặn trả lời.

- Ý, ngươi lúc này đã đeo cái này? Griffiths ở một bên cúi thấp người, tò mò sờ một cái mặt dây chuyền đeo trước ngực đứa trẻ. Mặt dây chuyền không biết là dùng loại vật chất nào chế thành, lấp lánh ánh sáng kim loại đen thui, giống như một đồng tiền cứng, phía trên giăng đầy các loại trang trí đặc biệt.

- Thật lớn a! Đứa trẻ không trả lời, ánh mắt trố ra rơi vào cổ áo Griffiths cúi thấp người mà lộ ra.

- Tuổi nhỏ mà không học điều hay! Muốn ăn đòn! Griffiths đỏ bừng mặt, gắt đứa trẻ một tiếng, nhẹ nhàng cốc một cái lên đầu đứa trẻ.

Cử động này của Griffiths làm mấy tùy tùng xung quanh đó sắc mặt biến đổi.

Đứa trẻ xoa đầu, cười gian không thôi: “Griffiths tỷ tỷ…”

Nhìn thấy biểu tình quái dị trên mặt đứa trẻ, sắc mặt vừa mới khôi phục của Griffiths soạt cái lại đỏ bừng lần nữa, nàng giơ tay lên, ra vẻ muốn đánh: “Hừ, ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt!”

Đứa trẻ vội vàng ôm đầu chạy trốn như chuột, nhưng tiếng cười quái dị lại từ xa truyền lại.

- Cái gì? Vẫn không tìm thấy hắn? Trong giọng nói của Hoàng Cực Minh lộ ra sự thất vọng nặng nề, hắn tới hành tinh Quang Hoa đã một khoảng thời gian, nhưng lại không có bất cứ tin tức nào của cái quang giáp cấp Quy tắc đó. Cái quang giáp cấp Quy tắc đó giống như đột nhiên biến mất trên hành tinh Quang Hoa vậy.

- Đúng vậy. Đại nhân Cực Minh, chúng tôi đã giám thị tất cả cứ điểm đã biết của Diệp gia ở hành tinh Quang Hoa, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ tin tình báo nào liên quan tới cái quang giáp đó. Tin tức của đại nhân Phượng Túc cũng tới giờ không có gì, chúng tôi suy đoán đại nhân Phượng Túc rất có khả năng đã gặp bất hạnh. Đại biểu lâm thời đóng ở hành tinh Quang Hoa của bộ lạc Hy Phượng cung kính trả lời. Từ sự kiện năm đó của Lược đồng giả, bộ lạc Hy Phượng gần như rút tất cả lực lượng khỏi hành tinh Quang Hoa. Mấy năm nay, bọn họ chỉ thầm phái lực lượng cực kỳ có hạn ẩn tàng ở hành tinh Quang Hoa. Lần này vì tìm kiếm Phượng Túc, không chỉ điều động tất cả lực lượng ở hành tinh Quang Hoa của bộ lạc Hy Phượng, thậm chí còn điều thêm lượng lớn lực lượng chiến đấu từ các hành tinh phụ cận khác.

- Ừm, hành động tìm kiếm đại nhân Phượng Túc không được ngừng lại. Hoàng Cực Minh trầm ngâm nói. Thanh danh của Phượng Túc ở bộ lạc Hy Phượng tuy còn xa mới có thể so sánh với Hoàng Cực Minh, nhưng sự yêu thích đối với nàng lại cực kỳ cao. Bản thân Phượng Túc không hề xuất thân từ dòng chính của bộ lạc Hy Phượng, nhưng lại có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà đột phá cảnh giới giới giả, do chính tộc trưởng ban cho quang giáp cấp Thanh Hoàng, vinh dự thế này trước giờ chưa từng có. Một điểm này Hoàng Cực Minh cũng cực kỳ khâm phục. Đương nhiên, một nguyện nhân quan trọng khác chính là sự xinh đẹp phảng phất như không nên xuất hiện trên đời này của nàng. Sư sĩ có ý ái mộ nàng trong bộ lạc nhiều không kể xiết, Hoàng Cực Minh đối với một kỳ nữ thế này cũng cực kỳ tò mò.

Đã tìm không thấy cái quang giáp cấp Quy tắc đó, Hoàng Cực Minh cũng không khỏi có chút mất hứng, lập tức mở miệng: “Ừm, tinh khu tự do này có chỗ nào vui không?” Hắn là lần đầu tiên tới tinh khu tự do, nơi này nghe nói là nơi bắt nguồn của bộ lạc, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng hắn vẫn luôn muốn tới.

- Nếu như đại nhân muốn đi chơi, hành tinh Rees De có lẽ là một lựa chọn không tồi. Tông hội bốn năm một lần ở đó sắp sửa bắt đầu rồi. Đại nhân Cực Minh nếu như rãnh rỗi, chi bằng đi xem xem. Nơi đó cao thủ tập trung như mây, trừ không có sư sĩ, thứ khác vô luận là võ thuật gia hay là thuật thừa sư, điều bồi sư đều không phải là thứ mà trong bộ lạc có thể so sánh được.

- Ừm, Tông hội? Hoàng Cực Minh lập tức có vài phần hứng thú.

Phi thuyền an toàn đáp xuống.

Nhà có tàu vũ trụ của Rees De là Ngôn gia và Hoàng gia. Hai nhà này cũng là hai đầu sỏ lớn của cả tinh khu tự do, bọn họ có lẽ là hai bộ lac có lịch sử lâu đời nhất của cả tinh khu tự do, có danh vọng cao quý tại tinh khu tự do. Cao thủ trong hai bộ lạc xuất hiện đông đảo., Cao thủ dự Tông hội của hành tinh Rees De, hai nhà bọn họ chiếm gần như là một nửa.

Bên tiếp đãi Tông hội lần này là Ngôn gia.

Sau khi đoàn người Diệp Trùng từ đi ra từ tàu vũ trụ thì mới phát hiện nơi này đã đáp rất nhiều tàu vũ trụ. Xem dáng vẻ, đã có cao thủ Tông hội của rất nhiều hành tinh tới rồi. Bãi đáp tàu vũ trụ của Ngôn gia và Hoàng gia cũng là chỗ có diện tích lớn nhất của cả tinh khu tự do.

Đoàn người Diệp Trùng không hề coi là quá làm người ta chú ý. Hành tinh Quang Hoa tuy là trung tâm điều bồi, nhưng nói tới trình độ võ thuật, ở trong cả tinh khu tự do lại chỉ có thể coi như trình độ trung bình thấp.

Vừa xuống tàu thì có nhân viên chuyên môn phụ trách tiếp đãi. Mấy người Tarkan không phải là gà mờ tham gia lần đầu, đối với mỗi quá trình đều như xe nhẹ đường quen.

Đoàn người Diệp Trùng được dẫn vào Ngôn gia, đối với cao thủ Tông hội của mỗi hành tinh, Ngôn gia đều sẽ cung cấp một khu nhà chuyên biệt.

- Nơi này sẽ là chỗ ở khoảng thời gian này của các vị, đồ ăn thức uống, tệ gia sẽ có người chuyên môn đưa tới. Các vị nếu như còn có yêu cầu gì khác, xin cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cung cấp sự hỗ trợ lớn nhất trong phạm vi khả năng có thể của chúng tôi. Người con em Ngôn gia phụ trách dẫn đường không cao không thấp cong người hành lễ với mọi người. Chỉ là hắn vẫn không nhịn được mà liếc nhìn Phượng Túc trong đám người này vài lần, nữ giới giả trong võ thuật gia cực kỳ hiếm có, mà nữ giới giả có thể tham gia Tông hội càng ít tới mức đáng thương.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, cao thủ Tông hội xinh đẹp dường này đang ở trước mắt tuyệt đối có thể xếp vào mấy hạng đầu trên bảng nữ cao thủ Tông hội xinh đẹp nhất trong lịch sử.

- Ừm, được rồi. Người nói là Lưu Thắng, hắn rất lịch sự trả lời. Cho dù tính khí bọn họ có nóng nảy hơn cũng không dám ngang ngược trong Ngôn gia.

Người con em Ngôn gia này biểu hiện ra một tố chất mà con cháu gia tộc lớn phải có, rất mau liền thu hồi ánh mắt trên người Phượng Túc, thần thái khôi phục bình thường, thong thả nói: “Hy vọng tệ gia có thể mang lại cho các vị cảm giác về nhà. Chiều ngày mai, nhóm cao thủ Tông hội cuối cùng sẽ tới, gia chủ và lão phu nhân sẽ mở tiệc tẩy trần cho các vị, vẫn xin các vị nể mặt tới dự!”

- Được! Tới lúc đó chúng tôi tất sẽ tới đúng giờ. Lưu Thắng trả lời rất dứt khoát.

Thái độ của Lưu Thắng rõ ràng làm đối phương rất có hảo cảm, người con em Ngôn gia này cười mỉm nói: “Đi đường mệt mỏi, nghĩ chắc các vị cũng mệt rồi, tôi không làm phiền nữa.” Nói xong hắn liền rời khỏi khu nhà.

- Mọi người tốt nhất ít ra ngoài, muốn dạo chơi chỗ này tốt nhất đợi sau khi Tông hội kết thúc. Nếu như quả thật muốn ra cửa, nhất định phải nhớ mang theo vũ khí. Lưu Thắng vẻ mặt ngưng trọng cảnh giác, nhưng câu nói này rõ ràng nói với Diệp Trùng và Phượng Túc, chỉ có bọn họ mới là người mới, mấy người khác ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống.

- Nơi này rất loạn sao? Phượng Túc vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

- Loạn? Lưu Thắng cười lạnh hai tiếng: “Nơi này không phải loạn thì có thể hình dung. Mỗi năm cao thủ chết ở chỗ này không thể đếm hết, có biết không? Hành tinh Rees De còn có một tên gọi, gọi là nghĩa địa của cao thủ. Đừng cho rằng là giới giả thì có thể hoành hành ở chỗ này, giới giả của nơi này, hì hì, các người tới lúc thì biết là tới mức độ nào.”

Diệp Trùng không để ý tới, con người hắn vốn dĩ không muốn đi ra. Hắn không có thú vui đi dạo này. Hơn nữa hắn cũng càng không muốn gây chuyện, tuy tướng mạo của hắn hiện giờ lại đã thay đổi, không dễ gì làm người ta nhận ra, nhưng thấp giọng một chút thường là có chỗ tốt, một điểm này Diệp Trùng có thể hội sâu sắc.

Phượng Túc suy nghĩ, cũng trở về phòng mình.

Tông hội, thịnh hội vô số người khát khao, mơ ước trong lòng này lại không gây nên được chút sóng gợn nào với Diệp Trùng. Ý ban đầu của hắn, một mặt là từng đáp ứng mấy người Tarkan, một khác cũng có chút tò mò đối với Tông hội có cao thủ đông đảo trong truyền thuyết này. Nhưng điều hắn càng có nhiều hơn là một loại tâm thái của kẻ bàng quang đối mặt Tông hội. Chỉ mở mang kiến thức mà thôi, Đối với việc mình ở trong thịnh hội này đóng vai gì, hắn chưa từng nghĩ qua.

Chính là dưới loại tâm thái này, Diệp Trùng cực kỳ thoải mái, hoàn toàn không giống mấy người Lưu Thắng như lâm đại địch.

Cơm tối là do người Ngôn gia mang tới, mùi vị cực kỳ không tệ, Diệp Trùng ăn khá vừa ý.

Sau khi ăn xong, Diệp Trùng đang chuẩn bị về phòng, đột nhiên nghe thấy Phượng Túc nói: “Ta muốn ra ngoài đi dạo a, có ai cùng ta đi không?” Trong giọng nói ngọt ngào mang theo sự mê hoặc vô hạn.

Mấy người Lưu Thắng không khỏi nhíu mày, bọn họ không ngờ Phượng Túc lại thật sự muốn ra ngoài.

Ngay lúc mọi người không biết làm thế nào mới tốt, đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng bọn họ: “Không cho đi.”

Người nói chính là Diệp Trùng, hắn nhoáng người một cái, đã tới chắn trước cửa. Để Phượng Túc ra ngoài? Hắn biết thân phận thật sự của Phượng Túc là gì. Bộ lạc Hy Phượng ở một nơi quan trọng thế này mà không bố trí lực lượng, đánh chết hắn cũng không tin. Bây giờ thả Phượng Túc ra ngoài, chỉ e chẳng bao lâu sau, nàng ta dẫn một đám quang giáp trở về, vậy chỉ sợ là tới lúc đó mình khóc cũng không kịp.

- Anh cản ta? Tại sao? Phượng Túc vẻ mặt bình tĩnh hỏi, giống như Diệp Trùng ngăn cản không hề ra ngoài ý liệu của nàng ta.

Ánh mắt của người khác đều rơi trên người Diệp Trùng. Quan hệ của hai người, mọi người vẫn luôn cảm thấy khá kỳ quái. Lúc mới bắt đầu, Diệp Trùng không trả lại cái túi cho Phượng Túc đã làm bọn họ cảm thấy hơi kỳ quái rồi. Bây giờ lại không cho nàng ta ra ngoài, càng làm mọi người cảm thấy buồn bực. Hắn quan tâm sự an toàn của Phượng Túc? Nhìn rồi lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Diệp Trùng, bọn họ lập tức quẳng loại suy nghĩ có khả năng bằng không này ra sau đầu.

- Không tại sao hết. Diệp Trùng không chút dao động.

- Anh biết tôi là ai, đúng không? Ánh mắt Phượng Túc nhìn dán vào Diệp Trùng, đột nhiên hỏi vấn đề rất kỳ quái này.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.