Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ vì luyện kiếm mà phải cô tịch một mình, ta thà không luyện còn hơn

Tiểu thuyết gốc · 2062 chữ

Ký ức giống như những thước phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh hiện ra rõ ràng trong đầu thiếu nữ.

Hình ảnh những lần nàng ngắm nhìn hắn uống rượu, nhìn hắn ngắm trăng, hình ảnh nàng cùng hắn tản bộ cùng nhau… tuy chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn, trải qua vô cùng nhanh, nhưng tất cả đều hiện rõ mồn một trong đầu nàng, cho dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn chưa thể phai mờ.

Hắn chỉ vô tình bắt gặp nàng trọng thương rồi ra tay cứu nàng, cũng chưa bao giờ hỏi qua tên của nàng… mà nàng cũng chưa lần nào nói cho hắn biết.

Thế nhưng đối với hắn, ngoại trừ cái tên ra, nàng cũng không hề biết thêm điều gì!

Tuy chỉ là cái tên, nhưng nàng đã không biết từ khi nào đã đem tên của hắn, hình ảnh của hắn, khắc ghi vào tận nơi sâu nhất trong lòng…

Trong lúc thiếu nữ đang thất thần, một thanh âm có phần hơi lười biếng vang lên:

-Mới sáng sớm mà muội tìm ta có việc gì sao?

Giọng nói trầm ấm vang lên khiến thiếu nữ giật mình tỉnh lại từ trong dòng hồi ức của bản thân, lúc này trước mặt thiếu nữ đã có nhiều hơn một thân ảnh nam tử tuấn tú.

Thân hình cao lớn của hắn đứng trước thân ảnh nhỏ nhắn của nàng, cuối đầu nhìn xuống, trong mắt lại mang theo vẻ lười biếng.

Thiếu nữ nhìn hắn hơi thất thần một chút, sau đó nói:

-Sáng sớm thì muội không thể đi tìm huynh sao?

Hắn hơi nhìn nàng, mới sáng sớm, hắn còn đang nghỉ ngơi thì giọng của nàng đã vang lên làm tỉnh hắn.

Mở mắt ra thì hắn đã nhìn thấy thiếu nữ ngẩng người nhìn mấy vò rượu dưới đất, mà hắn lại đang nằm trên cây, hắn nhảy xuống phía sau nàng, đi rửa mặt sạch sẽ, quay ra vẫn nhìn thấy nàng đứng yên đó.

Bất đắc dĩ hắn đi tới trước mặt nàng gọi một tiếng, rốt cuộc đem nàng tỉnh lại, mà câu đầu tiên sau đó nàng nói lại làm cho hắn hơi có chút không ngờ đến.

Sau đó hắn đi tới bàn trà tự rót cho mình một tách trà nóng, hơi cười trả lời:

-Nếu muội thích có thể đến đây chơi, ta rất hân hạnh.

Thiếu nữ nghe thế thì vui vẻ:

-Thật sao? Thật ra hôm nay muội đến đây muốn nhờ sư huynh giải đáp vài chỗ không hiểu khi luyện tập Lôi Đình kiếm pháp.

Đêm hôm qua sau khi quay về, nàng đã sớm nghĩ xong lý do đi gặp Tiêu Vũ.

Đó chính là quyển Tụ Hải kiếm kỹ kia, tuy rằng đối với nàng mà nói, chỉ cần nàng đọc sơ qua là hiểu hết cặn kẽ, nhưng mà tu vi hiện tại của nàng chỉ là Dẫn Linh cảnh, cho nên đi hỏi sư huynh môn Tụ Hải kiếm kỹ dường như cũng không có chuyện gì, hơn nữa đây chính là lý do hợp lí để nàng đường đường chính chính đi gặp hắn!

Tiêu Vũ nghe xong hơi ngẩn ra nói:

-Muội định hiện tại luyện môn kiếm kỹ kia sao? Tuy chỉ là Tụ Hải kiếm kỹ, muội đủ sức đánh ra kiếm kỹ đó sao?

Ở trong tu chân thế giới này, cảnh giới võ giả quyết định trực tiếp đến vũ kỹ có thể đánh ra!

Một võ giả Tụ Hải cảnh có thể đánh ra vũ kỹ Tụ Hải trở xuống, võ giả Tinh Thần cảnh có thể đánh ra vũ kỹ từ Tinh Thần cảnh trở xuống, tất cả các cảnh giới đều như vậy.

Một điều không thể thay đổi chính là võ giả cảnh giới thấp lại khó có thể đánh ra được vũ kỹ cảnh giới cao, thậm chí có thể nói là không thể.

Điều đơn giản chính là vũ kỹ cảnh giới cao không chỉ đòi hỏi cảm ngộ thấu hiểu đối với vũ kỹ, ngoài ra còn phải có đầy đủ linh khí để phát động, thân thể cũng phải đủ mạnh mẽ để gánh vác nổi sức mạnh từ vũ kỹ cấp cao hơn đem lại.

Tuy rằng trong lịch sử tu chân giới, có không ít thiên tài võ học, có thể vượt cấp chiến đấu, vượt cấp thi triển vũ kỹ cấp cao, thậm chí có thể nói là số lượng không khí, nhưng tất cả đều là thiên tài khó gặp, thậm chí mấy trăm năm mới gặp một lần.

Bây giờ nghe thiếu nữ nói như thế, tuy có hơi cảm thấy bất ngờ nhưng rất nhanh hắn cũng không kinh ngạc mà chỉ hỏi lại một câu như vậy.

Mà thiếu nữ nghe hắn hỏi thì đáp:

-Lôi Đình kiếm pháp có tổng cộng 7 thức. Hôm qua muội đã nghiên cứu thức đầu tiên, để muội thi triển cho huynh xem nhé!

Tiêu Vũ hơi gật đầu:

-Được!

Hắn đã xem qua bộ Lôi Đình kiếm pháp này, tuy là một môn Tụ Hải vũ kỹ, nhưng mà nhập môn thức đầu cũng có thể nói là đơn giản, Dẫn Linh cảnh cố gắng vẫn có thể thi triển ra.

Thức đầu tiên của Lôi Đình kiếm pháp yêu cầu võ giả cần có Lôi linh căn, vận chuyển linh lực trong cơ thể, chuyển hóa thành lôi đình, sau đó đưa lôi đình ra thân kiếm, chém từ trái sang phải, sau đó thu kiếm.

Tuy chỉ là một thức đầu tiên có hơi đơn giản, nhưng kiếm pháp dung hợp lôi đình, chém ra mang theo lôi đình sức mạnh, một kiếm chém ngang, không ai có thể tới gần, tất cả đều phải tránh.

Lúc này, thiếu nữ cả người đứng thẳng, tay phải cầm kiếm, hai mắt nhắm lại, cả người giống như pho tượng.

Xung quanh thiếu nữ lúc này, một cỗ kiếm ý sát phạt như có như không hiện ra.

Tiêu Vũ nhìn thấy hai mắt hơi co rút lại.

“Không ngờ nàng chỉ mới 7 tuổi mà đã có thể luyện ra kiếm ý, hơn nữa kiếm ý này lại sắc bén sát phạt… không ngờ nàng không chỉ có thiên phú linh căn, hơn nữa còn là thiên tài kiếm tu, quả là không đơn giản!”

Ngay lúc này, tay nàng siết chặt thanh kiếm trong tay, trên thân kiếm bất ngờ xuất hiện một tầng lôi điện màu tím.

Hai mắt nàng mở ra, tinh quang lóe lên, bên trong không hề chứa một chút biểu tình nào, kiếm ý quanh nàng bạo tăng không còn ẩn hiện như lúc đầu, lôi đình bá đạo dung nhập vào trong thân kiếm.

Tay phải thiếu nữ cầm kiếm đưa về bên trái, chân phải bước lên, kiếm trong này nàng quét quang, kéo theo một vệt lôi quang màu tím.

Trước mắt nàng đặt một tảng đá lớn, kiếm vừa quét qua, tảng đá giống như tờ giấy lập tức bị chém làm đôi, bể nát, không chút nào dừng lại.

Mà khí thế từ một kiếm này phát ra, hiển nhiên đã vượt xa một vũ kỹ Dẫn Linh có thể làm được.

Đây hoàn toàn chính là khí thế cùng sức mạnh mạnh mẽ từ một môn Tụ Hải vũ kỹ chân chính, thế nhưng người phát ra lại là Ninh Vi chỉ có Dẫn Linh cảnh.

Chém xong một kiếm, nàng thu tay lại, kiếm trở về vỏ, quay người, ánh mắt xinh đẹp mang theo ý cười nhìn về hướng Tiêu Vũ.

-Tốt lắm! Chỉ mới một ngày không nghĩ rằng muội đã có thể nắm giữ và thi triển thức thứ nhất Tụ Hải vũ kỹ thuần thục như thế! Ngộ tính rất tốt!

Nghe được mấy lời này, thiếu nữ ánh mắt sáng lên chạy về phía bàn đá, cũng tự rót cho bản thân một chén trà.

-Cảm ơn Tiêu Vũ ca ca! Thật ra môn kiếm pháp này cũng không khó mấy, muội nhìn một lát là hiểu thôi.

Ánh mắt hắn hơi nhướng lên, mang theo ý cười hỏi:

-Vậy muội tìm ta làm gì?

-A...

Nghe đến đây, cả người thiếu nữ hơi cứng lại, rất nhanh, ánh mắt lưu chuyển, hơi cười cười nói:

-Thật ra muội muốn tìm huynh để chúng ta cùng tu luyện! Ở đây muội chỉ biết mình Tiêu Vũ ca ca, muội ở đây tu luyện với huynh, huynh tu luyện của huynh, muội luyện kiếm của muội, hì hì...

Tiêu Vũ hơi nhướng mày, cũng không so đo nữa mà cười nói qua chuyện khác:

- Thông thường, một kiếm tu thường hay cô tịch. Họ chỉ có kiếm bầu bạn bên người. Kiếm tu luyện kiếm, coi kiếm là vũ khí, cũng coi kiếm là một phần của cơ thể, tựa như cánh tay của bản thân. Kiếm tu luyện kiếm cũng giống như luyện bản thân, mà để tìm ra con đường kiếm đạo của mình, kiếm tu thường ở một mình rất lâu bên kiếm, sở ngộ kiếm đạo, không muốn người quấy rầy, chính vì vậy, đa số cao thủ kiếm đạo tâm thái trầm ổn, gặp chuyện không rối, tâm sáng như kiếm, bĩnh tĩnh quyết đoán.

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, nhìn sang thiếu nữ bên cạnh nói:

-Muội có thiên phú kiếm đạo như thế, cũng nên tự mình đi cảm ngộ tìm hiểu ra kiếm của mình, nếu có ta bên cạnh sẽ ảnh hưởng không tốt đến kiếm đạo của muội.

Thiếu nữ hay tay cầm chén trà, hơi vân vê miệng chén, trong miệng thầm lẩm bẩm:

-Con đường kiếm đạo của ta...

Sau đó khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên nhìn người đối diện nói:

-Những chuyện này muội đều đã biết, thế nhưng chỉ vì luyện kiếm mà phải cô tịch một mình, ta thà không luyện còn hơn! Tiêu Vũ ca ca, huynh có phải cũng là kiếm tu không? Muội nghe Bạch Trúc tỷ tỷ nói huynh khi còn bé cũng thường luyện kiếm!

Tiêu Vũ tay nâng tách trà, uống một ngụm nhỏ rồi nói:

-Ta sao? Haha... Ta tuy có luyện kiếm, nhưng cũng không xem như là một kiếm tu thuần túy. Kiếm tu xem kiếm là tri kỷ, trong lòng chỉ có kiếm, không có tạp niệm. Mà đối với ta, kiếm chỉ là kiếm, ta chính là ta, kiếm không thể đại diện cho ta, và ta cũng không coi kiếm là tri kỷ, kiếm đối với ta chỉ là một thứ vũ khí sắc bén nhất có thể chém đi tất cả! Chỉ vậy mà thôi!

Thiếu nữ lên tiếng:

-Đúng vậy đúng vậy! Muội chính là có ý này! Hì hì, Tiêu Vũ ca ca, không ngờ chúng ta lại giống nhau như vậy!

Nam tử hơi cười cười lắc đầu.

Sau đó hai người lại nói một chút về Lôi Đình kiếm pháp.

Tiếng chim hót lên, tiếng gió lùa qua thân trúc, tiếng con suối nhỏ vang lại, tiếng nam tử trầm ổn,… Ninh Vi nghe thanh âm, trong mắt hơi mơ màng.

Tiêu Vũ đang nói, nhìn thấy nàng như vậy thì dừng lại, ho một tiếng nhắc nhở nàng chú ý đến lời hắn nói!

Ngay lúc này, ánh mắt hắn hơi lóe lên, nhìn về chỗ đại môn Cửu Linh tông, sau đó cũng không để ý mà tiếp tục giải thích cho thiếu nữ về mấy chỗ nàng vừa hỏi.

Chỉ là, không lâu sau, thanh âm sư phụ Tiêu Vũ vang lên trên không trung Đào Hoa Tiểu Viện:

-Đồ đệ Ninh Vi, con mau đến Đại Điện tông môn trên Chấn Thiên phong. Cả Tiêu Vũ, con dẫn nàng tới đây đi.

Ninh Vi lúc này còn đang nghe Tiêu Vũ nói về một số chỗ lưu ý trong khi tu luyện, nghe thanh âm vừa rồi, ánh mắt hơi chút khó hiểu nhìn về Tiêu Vũ đối diện.

Tiêu Vũ nghe xong, biểu cảm vẫn không thay đổi nhìn về phía nàng:

-Sư phụ đã cho mời, chúng ta nên đi thôi.

...

Chúc mọi người một buổi tối đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Sư Muội, Ta Cần Yên Tĩnh! sáng tác bởi yyvole14213
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyvole14213
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.