Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Chương 108: Kịch bản ít một chút, chân thành nhiều một chút. (1)

Trong khoảng thời gian gần đây, nách trái sao lại ngứa như vậy?

Lúc luyện đan, Lý Trường Thọ hoạt động cánh tay trái của mình, lông mày hơi nhíu lại.

Bây giờ thân thể của hắn chính là thân thể thần tiên, trong ngoài như một, thuần triệt như ngọc.

Thuần khiết như hắn, làm sao lại đột nhiên...

Ngứa nách?

Đó cũng không phải việc nhỏ, nhưng Lý Trường Thọ kiểm tra đi kiểm tra lại nửa tháng, cũng không phát hiện cái tật xấu gì?

Di chứng sau khi thiên phạt rơi xuống? Không phải đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể xếp vào loại thân thể thần tiên của mình còn chưa đủ viên mãn, sau này vẫn phải từ từ cũng cố cảnh giới.

Sau khi phi thăng, Lý Trường Thọ cũng cảm giác tâm thái của mình có một tia biến hóa, nhưng lực lượng quả thực hơi đủ một chút, đến mức...

Hắn ở trong đan phòng cũng dám trực tiếp ngộ đạo!

Ai, vẫn nên cẩn thận một chút mới được.

Theo quy tắc cũ đi, làm vững chắc một cái cảnh giới, lại nói tới cái cảnh giới nhỏ kế tiếp.

Hiện tại thọ nguyên của hắn còn rất dài, đại kiếp Phong Thần cũng còn rất xa, không cần quá sốt ruột.

Chỉ có vững vàng, củng cố tốt tiên cơ, mới có thể đi hỏi con đường trường sinh, mới có thể ở trong đại kiếp sau này có nhiều thực lực để giữ được tính mạng hơn.

Tiên thức phát giác được Linh Nga từ nhà cỏ bên cạnh bay tới, Lý Trường Thọ đóng lại một phần trận pháp, làm nàng một đường thông suốt đi tới đan phòng

Rất nhanh, Linh Nga từ trên đám mây kia nhảy xuống đan phòng.

"Sư huynh!

Ngươi... Đang nướng tay sao?"

"Nướng tay cái gì? Đây là đang luyện đan."

Trong đan phòng, Lý Trường Thọ dịch thân hình ra, lộ ra lò luyện đan bỏ túi cao ba thước.

Lam Linh Nga kéo hộp cơm bay tới trừng mắt nhìn, nhìn đan phòng trống không rất nhiều với tiểu đan lô cao ba thước trên mặt đất kia, ngón tay nhỏ nhắn cách không khí khoát tay một cái có hình dáng đại đan lô...

"Cái đại kia đâu?"

"Nửa tháng trước làm nổ rồi" Lý Trường Thọ cúi đầu thở dài, cẩn thận từng li từng tí khống chế lửa của tiểu đan lô.

Đan lô không có cấm chế, trận pháp của bản thân cũng không có thủ đoạn củng cố ngọn lửa đan lô, luyện đan lại khôi phục phiền toái trước kia, chính mình cần phải không ngừng khống chế hỏa dầu, một ít tiên đan cũng không thể luyện chế được.

"Sư huynh ngươi luyện đan cũng phải chú ý phòng hộ, chuyện này nguy hiểm như vậy sao?"

Lam Linh Nga có chút không yên lòng dặn dò, xách theo hộp cơm màu tím sậm chạm rỗng điêu phượng, để lên trên bàn thấp.

Ngẩng đầu nhìn lên, nóc nhà hình như cũng thay mới.

Nàng tự nhiên ở bên cạnh bận rộn, mang hai cái bàn ghép lại, mở ra cấm chế đơn giản khắc họa trên bàn, sau đó lấy ra món ngon vừa làm ra, từ từ dọn xong.

Lúc sư huynh không ở trong núi, phần lớn thời gian Lam Linh Nga đều mặc mấy cái quần áo luyện công rộng thùng thình.

Lúc sư huynh ở trong núi, dù mấy ngày không gặp được nàng cũng đều sẽ thay đổi tiên váy thật đẹp, thỉnh thoảng còn kẻ lông mi, nhấp một ít môi đỏ...

"Sư huynh, lần này vẫn là mời Tửu Ô sư bá sao?"

"Ừm, Tửu Ô sư bá hôm qua có đưa hạt giấy truyền thư, nói là hôm nay muốn tới tìm ta đàm luận."

Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngọn lửa trong đan lô từ từ thối lui, đan dược tản ra từng luồng mùi thuốc...

Vừa nghĩ tới mấy trăm năm trước hắn chơi ác Tửu Ô một lần, làm Tửu Ô lập xuống lời thề kia, Lý Trường Thọ lập tức lộ ra một chút mỉm cười.

Lần này tiệc rượu xem như bồi cái lễ cho Tửu Ô sư bá đi.

Thu thập xong đồ ăn, rượu ngon ấm, Lam Linh Nga liếc nhìn hà bao đeo ở đại lưng, hì hì cười một tiếng...

"Làm sao vậy?" Lý Trường Thọ đợi đan dược ra lò, thuận miệng nói: "Nhanh như vậy đã khôi phục tâm tình rồi?

Xem ra lần trước giáo huấn đã quên rồi chứ gì."

"Chưa! Tuyệt đối chưa!"

Lam Linh Nga vội vàng nhíu mày làm ra một bộ dạng sầu khổ, buồn bã nói: "Sư huynh, trước đó ta chọc ngươi tức giận, là sư muội không đúng..."

"Được rồi." Lý Trường Thọ cười nói, "Làm cái gì cho ta, lấy ra đi."

Lam Linh Nga hai mắt tỏa sáng, vui mừng rạo rực nói: "Hì hì, quả nhiên sư huynh nhìn trộm ta."

Lý Trường Thọ bất đắc dĩ nói: "Ở đâu còn dùng nhìn lén, ngươi có cái cọng tóc bay lên, ta đều có thể biết được trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì."

"Cái gì," Linh Nga lập tức có chút mất hứng, lấy hầu bao tiện tay ném tới, phồng miệng lên đi ra ngoài cửa.

"Sư huynh thối, làm cho ngươi trường bào!

Ta trở về núi tu hành, tối nay tới lấy đĩa!"

Lý Trường Thọ tiếp được hầu bao, liếc nhìn vào bên trong thấy là một bộ trường bào màu xanh đậm bình thường, lộ ra mấy phần mỉm cười hài lòng.

Qủa nhiên, bồi dưỡng tiểu sư muội cũng không có phí tâm huyết...

Cái trường bào này vô cùng hợp ý hắn.

Lý Trường Thọ ngồi ơ trên ghế xích đu ngoài đan phòng, yên tĩnh chờ Tửu Ô chạy tới, nhắm mắt suy nghĩ diệu pháp thần thông.

Không lâu sau có bóng người đạo nhân lùn xuất hiện ở bên ngoài núi Tiểu Quỳnh.

Lý Trường Thọ đứng dậy tiếp đón, đóng cửa trận pháp xung quanh, hướng về phía vị sư bá này làm đạo hành lễ vái chào, tất cả giống y như lúc trước.

Nhưng lần này, đạo nhân lùn vòng vo mấy vòng cuối cùng rơi vào trăm trượng bên ngoài, chắp tay sau lưng đánh giá khắp nơi...

Trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Lý Trường Thọ cười không nói gì, lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh cửa, nhìn vị sư bá này từng bước một đi tới, cũng không tỏ vẻ gì nhiều.

Còn cách ba trượng, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

"Ừm khục!"

Tửu Ô ho nhẹ một cái, lạnh nhạt nói: "Thế nào, lần này... Không cần bản sư bá chỉ điểm trận pháp nữa?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Đệ tử vẫn chưa chuẩn bị trước, sư bá nói muốn qua đây, đệ tử liền bày một ít thịt rượu sư muội đã làm ra.

Nếu sư bá ngài muốn chỉ điểm cho đệ tử tu hành trận pháp, đệ tư ngược lại cũng có một số chỗ không hiểu."

"Không được, không được." Tửu Ô lập tức lắc đầu liên tục, "Sư bá già rồi, không chỉ điểm được, không chỉ điểm được."

"Sư bá thành tựu của ngài về mặt trận pháp còn lâu đệ tử mới có thể bằng được."

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Đệ tử chỉ là ở một số phương diện không đáng kể làm một chút ý mới mà thôi.

Nếu muốn nói đến bố trí trận pháp lợi hại vẫn là như sư bá mới là thiên về loại trận pháp chân chính, tu vi cao, vật liệu đủ chỉ tiên nhân mới có."

Tửu Ô chớp chớp lông mi ngắn ngủi, tươi cười rạng rỡ.

"Lần này không cho bần đạo Lưu Ảnh ( chụp ảnh lưu niệm) cầu nữa?

Lý Trường Thọ mỉm cười lắc đầu, vừa định nghiêng người mời sư bá vào nhà, Tửu Ô đắc ý cười một tiếng, từ trong đạo bào lấy ra...

Hai cái pháp cầu lưu ly to chừng quả đấm.

"Hừ hừ, ta mang theo!"

Lý Trường Thọ: ...

"Sư bá ngài vui vẻ là được." Lý Trường Thọ dùng tay làm dấu mời, "Lần này đệ tử không có chuyện muốn nhờ, chỉ là muốn nghe sư bá dạy bảo, sư bá mời vào bên trong."

Thế là, lề mà lề mề một bước thành ba.

Tửu Ô chú ý đến dị trạng của đan lô (lò luyện đa), trong lòng không khỏi phân tích, một đan lô hóa thành tiểu đan lô, sẽ sinh ra cái bố trí nào.

Cuối cùng, phí công sức nửa ngày, Tửu Ô và Lý Trường Thọ cùng ngồi vào chỗ.

Nhìn tiệc rượu trước mặt...

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.