Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Let's Play

Phiên bản Dịch · 4347 chữ

(Sơ lược chương trước: Nhóm Chihiro nhảy khỏi tàu để đi vào khu rừng theo chỉ dẫn của con dấu vàng, ngờ đâu đó lại là một khu rừng với khí độc tràn lan, có thể giết chết con người trong tích tắc, thêm nữa là cơn bão với lốc xoáy bất ngờ xuất hiện trong khu rừng đó. Rất may cả nhóm cũng thoát khỏi nơi đó và cũng chứng kiến được một nghi lễ thể hiện tình yêu tuyệt vời giữa 2 vị thần.)

"Được rồi!" – Chihiro nói, Vô Diện đặt Chihiro xuống. "Tay tôi tê cứng rồi."

Cô lắc cánh tay, cố gắng thả lỏng, để lưu thông mạch máu lấy lại cảm giác cho cánh tay. Chihiro cảm giác như có rất nhiều cây kim đang đâm vào tay mình vậy. Cô xốc lại tinh thần và chỉnh sửa tư thế để Vô Diện có thể cõng cô một cách thoải mái nhất có thể, đồng thời cũng để mạch máu cô có thể lưu thông dễ dàng hơn khi bay.

Còn về Vô Diện thì cậu ta dần quay về với hình dạng cũ khi đã nhổ Yu ra ( Yu chim mình gọi là Yu thôi nha). Và đúng như Chihiro đoán, Yu bắt đầu nổi nóng và bắt đầu nhảy xổ vào Vô Diện dùng móng chim của mình mà cào vào cậu.

"Đủ rồi."- Zeniba lên tiếng. Nhưng Yu lại lại hét lên giận dữ.

"Tôi biết việc đó rất khó chịu nhưng đó là cách tốt nhất của chúng ta lúc đó, và nhờ đó ta cũng ra khỏi khu rừng nguy hiểm đó."- Zeniba tiếp lời

Yu lại rít lên khó chịu. " Xem mình đang nói gì đi Yu, chúng tôi không biết được ngươi đang.."

"Mọi người dừng lại đi"- Chihiro lên tiếng dừng cuộc tranh cãi này lại. " Việc này không dẫn chúng ta đến đâu cả. Ai mà biết chúng ta phải đi bao xa nữa vì thế ta cần phải tìm ra Chúa Okaia, và cháu cần phải tìm ra loại phép thuật này dùng để làm gì."

Zeniba ngạc nhiên – "Phép thuật? Phép thuật gì?"

Chihiro nhận ra là cô chưa kể với mọi người về phép thuật mà Chúa Okaia đã ban cho cô trong giấc mơ.

"Cái này."- Cô nói và đưa tay ra.

Zeniba bước đến và nắm lấy cánh tay Chihiro.- "Hmmm, đây là một loại ma thuật của lửa. Ông ấy đưa cháu khi nào vậy?"

"Trong khi cháu ngủ trên chuyến tàu. Ông ấy xuất hiện trong giấc mơ của cháu."

Zeniba vuốt ngon tay lên vệt đỏ trên tay Chihiro.- "Sao cháu không nói với ta sớm hơn?"

Chihiro đảo mắt.- " Lúc đó chúng ta chuẩn bị nhảy xuống tàu nên cháu không kịp nói với mọi người."

Zeniba tiếp tục nghiên cứu dấu hiệu trên tay Chihiro.- "Ta tự hỏi tại sao ông ấy lại ban cho cháu thứ này. Ông ấy có lẽ đã dự đoán trước điều gì đó sẽ xảy ra và cháu sẽ cần đến thứ này."

Chihiro nhận ra một điều có lẽ liên quan đến suy luận của Zeniba, Chúa Okaia nói rằng cô nên vui vẻ sử dụng nó, mặc dù điều đó có ý gì đi nữa. "Ông ấy nói với cháu rằng cháu có thể sử dụng nó một lần và nên sử dụng nó một cách vui vẻ."

Zeniba nhướng mày.- "Vui vẻ? Thật kỳ lạ"

Chihiro gật đầu đồng ý.- "Điều đó nghĩa là gì? Và tại sao ông ấy lại nói với vẻ khó hiểu như vậy?"

Zeniba nhún vai.- "Chúa Okaia là một người khôn ngoan và rất quyền lực, ta không giả vờ rằng a biết được ông ấy đang nghĩ gì, nhưng ta biết ông ấy đang làm điều đúng đắn. Ta chỉ hy vọng rằng mọi thứ sẽ diễn ra đúng như ông ấy tiên đoán."

--------

Là nó. Là chuyến tàu này. Mùi hương của cô ấy vẫn còn đâu đây. Cô ấy đã ở trên con tàu này. Còn về việc cô ấy ở đây bao lâu thì Haku không chắc, nhưng cô ấy chắc chắn đã ở trên con tàu này. Cô ấy không ở đây nhưng Haku biết chắc rằng anh không cần kiểm tra thêm bất kỳ con tàu nào nữa.

Haku tiến đến một trong những công nhân làm việc trên tàu. Họ chắc chắn sẽ nhớ rằng có một con người trên tàu.

"Xin lỗi, nhưng có con người ở trên tàu này lúc trước đúng không?"- Anh hỏi.- "Tôi không chắc là bao lâu nhưng cô ấy đã ở trên con tàu này. Ông có thể nói cho tôi biết cô ấy dừng ở trạm nào không?"

Vị thần lắc đầu. –" Tôi xin lỗi, nhưng cô ấy không xuống trạm."

"Ý ông là sao?"

Vị thần gõ mặt kính cửa. –"Cô ta nhảy khỏi tàu. Một con quái vật không có khuôn mặt đã mang cô ta nhảy khỏi tàu. Họ có nói gì đó như là đi theo con dấu vàng."

Haku ở to mắt.- "Cô ấy nhảy khỏi tàu? Cô ấy nghĩ gì vậy? Đối với con người rất là nguy hiểm đấy."

Anh thở dài và chống tay lên trán.-" Được rồi, vậy ông có thể nói tôi biết đó là khi nào không?"

Vị thần trả lời không chắc chắn- "Tôi không nhớ. Khoảng vài tiếng trước. Không có bất kỳ trạm nào xung quanh đó, nhưng chúng tôi đang đi ngang qua một khu rừng. Hy vọng điều đó có thể giúp cho anh."

Thật sự thì nó cũng chẳng giúp được bao nhiêu. Anh đã bay qua biết bao nhiêu khu rừng. Bây giờ việc anh chỉ có thể làm là phải quay lại đoạn đường anh đã bay qua và cố gắng lần theo mùi của cô. Chắn chắn cô ở đâu đó giữa nơi anh đang đứng và Đáy Đầm Lày. Haku thở dài. Anh biết anh có thể lần theo mùi hương của cô nhưng anh phải quay lại bao xa và mất bao lâu lại là một chuyện khác.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của ông."- Anh nói, cúi đầu chào vị thần. Anh quay lại với hình dáng của rồn và bay đi.

Vị thần nhìn anh biến mất dần vào không trung.- "Chúc may mắn, chàng trai."

----------

"Cháu cần nghỉ mệt một lát."- Chihiro nói, ngồi sụp xuống nền đất.

Vô Diện tiến đến và ngồi cạnh cô. Họ đã đi 6 tiếng đồng hồ và bắt đầu kiệt sức. Zeniba xuất hiện lần nữa và ngồi cạnh 2 người.

"Cháu nên ăn chút gì đó. Chihiro"- Bà nói.-" Nếu không cháu sẽ biến mất đấy."

Chihiro vươn tay vào túi và lấy ra một vài "lương khô" mà cô mang theo. Cô chỉ ăn một ít bởi cô không biết chuyến đi này kéo dài bao lâu. Cô mời mọi người cùng ăn nhưng ai cũng từ chối.

"Yu, tại sao ngươi không đi và nhìn xem có gì bất thường không?" – Zeniba đề nghị.

Yu rít lên và bay lên cao, tìm xem có gì để báo cáo lại hay không. Điều này làm Chihiro suy nghĩ. Chúa Okaia thực sự sống ở đâu? Có phải ông sống ở lâu đài nào đó hay không? Nhà của ông có phải là một nơi như nhà tắm? Liệu Y có thể nhận ra bằng mặt thường? Zeniba đã nói rằng không ai thực sự biết được nơi mà Chúa Okaia sống.

Yu bay về và cho Zeniba thấy những gì mà nó nhìn được. Dựa trên gương mặt của bà, đó là tin xấu.

"Nó nói gì vậy" – Chihiro hỏi.

"uhh..." Zeniba lẩm bẩm, trông không thoải mái.- "Nó nói rằng qua khỏi ngon đồi này là những ngọn núi khác nối tiếp nhau đến hết tầm nhìn của nó."

"CÁI GÌ?"- Chihiro hét lên. Chúa Okaia cách họ bao xa? Và đâu là nơi ông ấy sống thực sự? Cô bắt đầu dặm chân xuống nền đất một cách trẻ con. – "Tại sao mọi thứ lại khó khăn thế này? Tại sao con phải liên tục trải qua những thứ này chứ? Tại sao, Tại sao, Tại sao, Tại sao?"

Vô Diện có lẽ đang có một khuôn mặt quan tâm lo lắng cho Chihiro nếu cậu ấy thật sự có khuôn mặt có thể biểu cảm, bởi cậu quay sang Zeniba và cằn nhằn.- "Ah, ah??"

"Đúng vậy, Vô Diện, cô ấy sẽ ổn thôi. Cô ấy chỉ đang giải tỏa căng thẳng mà thôi."

Chihiro tiếp tục dặm chân đến khi mặt đất bắt đầu rung chuyển. Mới đầu cô cứ nghĩ đây là do cô tưởng tượng nhưng sau đó cô cảm thấy mặt đất dưới chân cô bắt đầu rung chuyển lại lần nữa.

"Granny, có gì đó không ổn."- Cô kêu lên. "Mặt đất đang chuyển động."

Zeniba đặt tay lên mặt đất- "Đúng vậy, có rất nhiều sự chuyển động dưới này."

"Ah, ah"

"Ta biết nó đang đến gần mà, Vô Diện"- Bà đáp lại.- "Câu hỏi là, cái gì.."

Bà không có cơ hội để kết thúc câu nói bởi có một cái gì đó lớn đến mức khồng lồ bùng nổ từ dưới lòng đất. Chihiro nhảy về phía sau trong sự ngạc nhiên bởi con vật không lồ ấy đã lao ra khỏi lòng đất.

Dù nó là gì đi nữa thì nó là một con vật như một cái nốt ruồi và một con giống như một cái trứng nâu dài 20 feet (~6 mét). Không giống những con chuột thường, con này có một đôi mắt to tròn màu vàng, nó được bao phủ bởi bộ lông sọc nâu và đen.

(Giọng nói và cách phát âm của nhân vật mới giống như đứa trẻ nên mình sẽ ghi cho giống theo nguyên tác mình dịch ra, chứ không phải sai chính tả)

"Mấy tiếng nhồn lúc nhãy là ai làm?"- Con vật giống nốt ruồi lên tiếng. Nó nói chuyện như một đứa trẻ, Chihiro để ý, thậm chí có thể là trẻ con hơn cả Boh. "Làm nhơn dừng những âm thanh ấy nhại đi, đôi tai của ta dất nhạy cảm đấy."

"Tai nào?"- Chihiro tự hỏi, trước khi chú ý thấy cái lỗ ở mỗi bên đầu của nó, mà cô cho đó là tai.

Con chuột khổng lồ quay sang cô. Cái mũi lớn đỏ hoét của nó co giật khi ngửi người cô, khiến cô khó chịu. –" Nhươi là con nhười, đúng không?", nó hỏi. Chihiro gật đầu.- "Tại sao lại nhươi lại đứng trên nhọn đồi của ta?"

Chihiro cô gắng để không bị lạc giọng- " Đ- Đồi của Ngài?"

Con chuột khổng lồ gật đầu.- "Đúng vậy, ta là thần nhúi, và đây là nhọn nhúi của ta."

Chihiro nhìn xuống khoảng đất rộng mà cô và bạn cô đang đứng. Đây là ngọn núi? Cô thật sự không để ý.

Zeniba lập tức cuối đầu. – "Oh, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi không có ý xâm phạm nhà của Ngài. Thật là một ngọn núi xinh đẹp."

Vị thần núi gục gặt đầu. –" Oh, nhúng dậy, dà tên đen kia, đây là nhọn núi đẹp đúng hông?"

Vô Diện gật đầu.- "Ah,ah"

Vị thần núi cúi xuống nhìn vào Vô Diện. – "Ngươi nhất là dui tính. Ta có thể mượn mặt nhạ của ngươi?"

"Ah, ah, ah"

"Peez (please)?"

"Ah!"

Vị thần núi ngồi ngồi sau lưng Vô Diện, bắt đầu đá và la hét giống như những gì mà Chihro đã trải qua. Điều này làm cho Chihiro càng chắc chắn hơn nữa là vị thần này vẫn còn là một đứa trẻ hoặc đã lớn nhưng vẫn muốn làm trẻ con như Boh.

"Ta muốn nó, ta muốn nó!"

Đúng rồi đó, vị thần này giống y như Boh, và cũng rất hư hỏng. Ít nhất là nó không dùng bạo lực để ép người khác. Chihiro nhớ lại khi mà Boh vẫn là một đứa trẻ hư hỏng và Boh đã đe dọa Chihiro là bẻ gãy tay cô hoặc yêu cầu Yubaba giết cô nếu cô không làm những gì nó muốn., ơn chúa là nó không còn như vậy nữa. Nhưng vị thần này, cô không biết sẽ như thế nào. Tiếng hét này thật khó chịu.

"Granny, Bà có thể làm gì không?"- Tiếng nói của cô lấn át tiếng hét của vị thần nào đó.

Zeniba bịt tai lại nhưng bà vẫn nghe được tiếng cô. – "Một chút".- Bà làm phép và một cái mặt nạ giống y như đúc của Vo Diện xuất hiện trên khuôn mặt của vị thần núi. – "Đó, thế nào?"

Vị thần núi dừng la hét bởi nó đã cảm nhận được sự khác lạ trên khuôn mặt. – " Ooooooh! Trông ta thế nhào?"

"Uh...." – Chihiro liếc nhìn các bạn của mình- " Rất... là... dễ thương?"

Vị thần núi hoan hỉ- "Yay, yay yay! Da đen! Ta vui nhắm! Hey, muốn chơi dới ta hông?"

Chihiro nở nụ cười lo lắng, lại là Boh của ngày xưa nữa rồi. – "UH, chúng tôi rất muốn, nhưng...."

"Chúng tôi đang rất rất vội"- Zeniba nói.- "Đúng không Vô Diện?"

"Ah, ah"

Vị thần núi quay mặt đi. – "Ta không muốn chơi nhới da đen, ta muốn chơi nhới con người."

"Tôi?"

Vị thần núi gật đầu. – "Yub, yub! Ta nghe nhói ở thế giới con ngời có dất nhiều trò hay. Ta muốn chơi!"

Chihiro lùi lại vài bước, chắc chắ là mình vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt.- " Tôi thực sự không thể. Tôi không có thời gian."

"Nhúc nào cũng có thời dan để chơi mà"- vị thần trẻ con ấy khăng khăng không chịu.

"Có lẽ là nên để lúc khác."

Cô quay đi và bạn của cậu ta trông cũng khá muốn tham gia. Nhưng vị thần núi nhanh hơn rất nhiều so với thân hình của nó, và hắn đang đứng trước cô chỉ trong chớp mắt.

"Ta nhói chúng ta sẽ chơi, vì thế chúng ta sẽ chơi."- Hắn yêu cầu- "Đi nhào, sẽ dui lắm"

"Chúng tôi không thể."- Zeniba nhấn mạnh- "Chúng tôi phải đi."

"Ngươi đi!"- Vị thần nói-" Cô ấy ở nhại".

Vô Diện bước lên trước chắn Chihiro phía sau.-"Ah, ah!"

Vị thần núi bĩu môi sau mặt nạ và nói.- "Ngươi không dui. Bye, bye!"

Hắn vỗ 2 bàn tay khổng lồ của mình và mặt đất nơi Vô Diện đang đúng bắt đầu di chuyển, mang cậu ấy đi ra xa những người khác. Yu rít lên giận dữ và bắt đầu bay vòng quanh đầu của vị thần.

"Chim hư!"- Vị thần la lên, đánh vào Yu

Zeniba bước lên để giải hòa.-"Nghe tôi nói, chúng tôi rất muốn chơi nhưng chúng tôi không thể. Chúng tôi rất vội."

Vị thần núi quay sang bà. – "Được thôi, bà cũng đi nhun đi!"

Một khoảng đất lớn nhô lên ngay bên dưới chân Zeniba và mang bà đi xa. Zeniba có lẽ là một vị phù thủy quyền năng nhưng đây là cây của vị thần núi, đây là nơi hắn sinh ra và lớn lên, do đó hắn có nhiều quyền năng hơn bà tại nơi này.

"Nào ta chơi hôi!" – Vị thần núi vui vẻ nói với Chihiro.

"Tôi không thể chơi đùa lúc này được."- Chihiro khăng khăng

"Chắc chắn chúng ta có thể!"- Vị thần chộp lấy cổ tay của cô trong bàn tay to lớn của hắn và bắt đầu kéo cô về phía cái hố mà hắn đã tạo ra khi chui ra khỏi lòng đất. " Đi nhào, chúng ta cùng chơi dưới nòng đất nhào! Nơi đó rất tuyệt cho trò trốn tìm đó nhoa!"

Chihiro cố gắng đẩy hắn ra, nhưng vị thần quá mạnh so với cô và hắn nắm tay cô quá chắc. Trong lúc vô ý móng của hắn đã cắt trúng tay cô, máu chảy ra nhưng không ai chú ý. "Để tôi yên, để tôi đi!"

"Không, ngươi thấy đấy, chúng ta có dất nhìu trò chơi vui mà!"- Vị thần khăng khăng không cho.- "Ngươi không nên gấp gáp như dậy! Hãy học cách tạo niềm vui và hạnh phúc như ta đây này!"

"Tôi không có thời gian cho việc đó!" – Chihiro giận dữ nghĩ.

Bàn tay của cô, nơi mà vị thần núi đang nắm giữ, đột nhiên trở nên nóng vô cùng. Nó cũng là cánh tay có dấu ấn phép thuật của lửa mà Chúa Okaia đã ban cho cô. Chihiro nhớ lại những gì mà Chúa Okaia đã nói với cô về dấn ấn này: "Sử dụng nó khi cô gặp nguy hiểm. Nhưng hãy cẩn thận, nó chỉ có tác dụng trong 1 lần. Sử dung nó với lòng vui sướng của mình."

Oh cô thật sự không nguy hiểm gì lắm nhưng vị thần núi này thì đang rất là vui đấy. Lại lần nữa, có lẽ là cô đang rất nguy hiểm. "Đứa trẻ" này có lẽ là không biết loài người rất mỏng manh và những trò chơi của hắn có thể giết chết con người.

Thấy là không còn cách nào khác, Chihiro hét lên. – "Dấu ấn lửa!!!!"

Bàn tay của hắn ngày càng nóng lên bởi cổ tay cô đang rực lửa. Vị thần núi hét lên, tuy không đau đớn gì bởi ngọn lửa không chạm đến tay hắn mà hắn hét lên là do ngạc nhiên là nhiều. Hắn nhanh chống bò vào cái hố và che đầu mình lại.

"Lửa! Ta không thích lửa!"

Ngọn lửa ngay lập tức nhỏ dần. Chihiro rất mừng bởi tay cô thật sự rất nóng. Nhưng bởi vì phép thuật đã được sử dụng nên dấu ấn biến mất, thậm chí còn không có vết bỏng nào để lại trên tay cô.

"Chihiro!" – Zeniba bay trở lại bên cô và Vô Diện ngay phía sau.- "Cháu có sao không?"

Chihiro gật đầu.- "Vâng, cháu nghĩ vậy!"

Vị thần núi bò ra khỏi cái hố. Lông của hắn dính chặt lên và đôi mắt vàng thì ửng đỏ- "Ngươi là người xấu!"- Đứa trẻ to bắt bắt đầu khóc lớn- "Ngươi bắn lửa lên ta, ta không thic lửa! Ngươi đi đi, ta không thic chơi zí ngươi nữa! Đi đi!"

Chihiro lùi lại. Cô không biết đứa trẻ này tức giận thì có thể làm ra việc gì, mà cô cũng không có ý định tìm hiểu, ít nhất là đến khi cô trở thành một vị thần. Zeniba đứng sau lưng cô, đặt một bàn tay lên vai cô.

Chào vị thần núi, phù thủy nói- "Chúng tôi xin lỗi vì sự xáo trộn này, nhưng đó là do ngài ép chúng tôi."

Vị thần núi giận dữ quay mặt lại với họ. –"Đi đi! Ta không muốn chơi zí ngươi nữa! Đi đi, bye bye!"

Vị thần núi rung lên làm cho mặt đất dưới chân họ ắt đầu chuyển động, mang họ đi xa khỏi ngọn núi của hắn để đến những ngọn núi đá ở phía xa kia.

"Humm, loài người xấu xa!"- Vị thần núi càu nhàu – "Chúng quá bận để chơi zí ta. Tốt thôi, ta cũng hông muốn chơi zí chúng nữa."

Hắn bò lại vào lòng đất, như một đứa trẻ ngoan cố khóa mình trong phòng bởi vì không ai chiều theo ý nó. Nhưng trước khi quay lại lòng đất, nó đã quay lại nhìn theo hướng họ đi. Đôi mắt nó vàng trở lại và cơn giận biến mất. – "À, có nhẽ, mai mốt họ sẽ quay lại chơi với ta."

MẶt đất ngừng chuyển động khi họ ra khỏi phạm vi phéo thuật của thần núi nhưng cũng không xa ngọn núi của hắn lắm. Việc đột ngột dừng lại làm họ mất thăng bằng, ngoại từ Yu ra, bởi nó đang bay, họ ngã chồng lên nhau.

"Ow! Đầu tôi!"- Chiihiro rên rỉ.- "Mình đụng trúng gì rồi?" Cô nhìn xung quanh và thấy Zeniba cũng đang xoa đầu mình. Rõ ràng Chihiro đã đụng trúng đầu Zeniba. – "Oh, xin lỗi Granny."

Zeniba đứng lên, không nhận ra là mình đang đứng trên người Vô Diện.- " Ồ không sao. Ow, thật là một con chuột hư hỏng. Nó còn hư hơn cả Boh."

Chihiro cười khúc khích- " Cháu không biết, cháu nghĩ là cả 2 đều có một cái gì đó rất giống nhau. Ah! Granny, bà đang đứng trên người Vô Diện đấy!"

"Ta sao cơ?"

"Ah, ah"

"Ôi trời!" – Zeniba bay lên.- "Ta xin lỗi Vô Diện."

Vô Diện đứng dậy, tỏ ý bỏ qua bằng việc vẫy tay. – "Ah,ah"

Chihiro nhìn xung quanh. Cô chỉ nhìn thấy những ngọn đồi, dãy núi nối tiếp nhau. Wow , hắn đã đảy họ đi khá xa. Cũng khá xấu hổ khi nghĩ rằng sao hắn không đẩy ta ra khỏi nơi núi non này luôn.

"Bây giờ ta đang ở đâu đây?"- Cô hỏi

Zeniba nhìn vào con dấu vàng. Nó vẫn quay mặt về phía những ngọn núi đá dường như không bao giờ kết thúc ở nơi xa kia. – "Chúng ta đang đi đúng hướng. Đi thôi, trời sẽ tối nhanh lắm đấy."

Chihiro thở dài. – "Tuyệt. Hãy chắn chắn rằng chúng ta sẽ không phải chạm mặt thêm vị thần nào khác."

--------------

"Xong rồi!"- Lin hét lên, cô đã dọn xong cái bồn tắm lớn.- "ĐÃ xong. Và nhìn xem, Yubaba nói đúng. Làm việc sẽ làm mình không suy nghĩ vẩn vơ nữa."

Cô rời khỏi phòng tắm lớn và bắt đầu tìm công việc tiếp theo. Cô đi ngang qua một phòng tắm và có một cô gái quan tâm đến hành động bất thường của Lin.

"Hey, Lin. Thế nào rồi?"

Lin thở dài.- " Oh, Rita, mọi thứ sẽ tốt hơn. Lo lắng cho Chihiro đã chiếm toàn bộ suy nghĩ của tôi rồi. Và đó là lỗi của tôi."

Rita đặt tay lên vai Lin an ủi.- "Đừng tự đổ lỗi cho bản thân. Từ những gì tôi nghe được thì Haku và Kamajji đang tìm cách giúp Chihiro mà."

Lin gầm gừ.- "Ừ, đúng vậy. Đó là lỗi của con rồng ngu ngốc ấy. Ý tôi là, tại sao hắn không nói cho Chihiro biết hắn cảm thấy thế nào."

Rita cười khúc khích.- "Mọi người đều biết họ yêu nhau, ngoại trừ 2 người họ."

Lin nở nụ cười đầu tiên sau mấy tiếng đồng hồ. – "Cậu nói đúng. Khi hai người đó quay lại đây, sau khi tôi giết họ, tôi sẽ bắt chúng nó thổ lộ với nhau nếu đó là điều cuối cùng tôi có thể làm."

Rita thả lỏng người.- "ohh, một kế hoặc thổ lộ tình yêu à. Tôi phải đi xem mới được."

Lin cười tinh quái.- "Cậu có thể giúp. Tôi cá Boh cũng sẽ rất muốn giúp một tay đấy."

"Được thôi!"- Rita quẳng dụng cụ dọn vệ sinh sang một bên. – "Sẽ rất tuyệt đây."

--------------

Hôm nay thật bận rộn. Kamajii làm việc đến mòn xương. Điều đó không làm ông nghĩ nhiều, nó làm cho ông có một cái gì đó để làm. Ông thích công việc của mình, nhưng dù vậy, ông vẫn có thể có ngày nghỉ cho mình. Và đó là ngày ông có thể sử dụng vé tàu của mình nhưng ông đã cho đi những vé tàu đó rồi. Dù vậy, ông cũng sẽ không thay đổi sự lựa chọn đó ngay cả khi có thể.

"Kamajii!"

Ông nảy lên ngạc nhiên, làm cho vài thứ trở nên lộn xộn. Ông gầm gừ, ông đã đủ việc để làm lắm rồi.

"Kamajii!"

"Cái gì?"

Lin và Rita bước vào phòng nồi hơi. Kamajii rất ngạc nhiên khi thấy Lin trong tâm trạng khá tốt. Cô rât khổ sở trong mấy ngày qua sau khi Chihiro rời đi.

"Lại có gì rắc rối nữa à.?"- Kamajii hỏi cô.

Lin khoanh tay.- "À là như vầy. Chúng ta cũng đang rất mệt mỏi khi mà cả Chihiro và Haku đều không chịu thổ lộ lòng mình cho đối phương."

"Chúng ta có à?"

"Đúng vậy. Vì thế, khi họ quay lại, chúng ta sẽ bắt họ tự thổ lộ với nhau."

Kamajii khịt mũi và quay lại làm việc. – "Thay đổi nhanh thật! Cách đây không lâu, cô nói chúng ta không nên bận tâm hay xen vào chuyện của chúng nó như thế nào và chúng nó cần tự thổ lộ lòng mình."

Rita liếc nhìn Lin.- "Cậu biết đấy, ông ấy nói đúng."

Lin phất tay.- "Ah, họ sẽ tự mình thổ lộ. Chúng ta chỉ cho chúng nó một chút động lực thôi. Vì vậy nên, Kamajii, tham gia không?"

Ông tự ngẫm nghĩ trong chốc lát.- "Chắc rồi, tại sao không? Sẽ rất là thú vị".

Ngay lúc đó, 5 thẻ tắm rơi xuống trước mặt ông. Kamajii thở dài- "Có lẽ để sau vậy."

-----------------------------

"Nó đang làm gì vậy?"- Chihiro hỏi, nhìn vào con dấu vàng.Con dấu ma thuật nhỏ bắt đầu quay vòng và nhấp nháy với ánh sáng vàng.

"Nó có bị hỏng không?"

"Bị hỏng?"- Zeniba lặp lại, cho Chihiro một cái nhìn kỳ lạ.-"Tất nhiên là không!"

Bà vươn tay ra và chạm vào con dấu vàng. Nó rơi ra khỏi không khí và vẫn bất động. Chihiro, Vô Diện và Yu tập trung xung quanh, mong rằng con dấu vàng sẽ động đậy.

"Hay thần chú hết hiệu lực?" Chihiro hỏi.

Tay Zeniba nắm chặt con dấu. "Không." -Bà thì thầm. "Chúng ta đến rồi"

TO BE CONTINUED

Nguồn: https://www.fanfiction.net/s/3261432/3/Spirited-Away-2-Return-to-the-Spirit-World

T.A

Bạn đang đọc Spirited Away 2: Trở Về Vùng Đất Linh Hồn [Fanfiction] của moviefan-92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 584

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.