Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơn bão

Phiên bản Dịch · 3951 chữ

Xin lỗi mọi người vì quá lâu ra chap mới. Do mình tạm thời lười @@ . Hy vọng mn thông cảm.

Giờ mình sẽ cố gắng ra đều đặn ạ!!!!

"Ah- ah- ah" – Vô Diện cố gắng đánh thức Chihiro

" Thôi mà........ còn sớm ......." – Chihiro vẫn còn buồn ngủ mà lầm bầm

"Ah! Ah"

"Vô Diện, thôi đi. Chuyện gì?"

Con chim giấy nhảy lên. – "Chihiro! Mau dậy đi! Nhìn con dấu vàng kìa!"

Chihiro dụi dụi hai mắt, nhìn về phía con dấu vàng. Nó vẫn lơ lửng trên không, nhưng bây giờ thì đang đổi hướng quay mặt ra cửa tàu, rung lắc liên tục.

"Chúng ta cần xuống tàu" – Zeniba nói

Chihiro đi đến cửa tàu và nhìn chung quanh.- "Nhưng vẫn chưa đến trạm" – Cô quan sát. Zeniba im lặng xem như là đồng ý. Chihiro lắc đầu thở dài ngao ngán.

"Chúng ta phải nhảy xuống. Đúng không?"

Zeniba tiếp tục im lặng xem như là đã trả lời thắc mắc của cô

"Hay lắm"

"Vô Diện, cậu đỡ Chihiro"- Zeniba đề nghị- "Ta không muốn con bé nhảy một mình"

"Ah" – Vô Diện gật đầu và mở cửa, vị thần soát vé giận dữ tiến lại

"Các người đang làm gì vậy hả?" – Hắn gầm lên

"Đậy là trạm dừng của chúng tôi"- Zeniba trả lời, bay ra khỏi cửa

Chihiro đi đến trước cửa tàu, nhìn mặt đất đang vùn vụt chạy qua- "Ôi trời, mọi người đang đùa cháu à?"

Con chim giấy bay đến trước mặt Chihiro – "Không ghê lắm đâu"

Chihiro liếc Zeniba – "Bà có thể bay! Tất nhiên là bà sẽ thấy không tệ rồi"

"Ah" – Vô Diện vòng tay ôm Chihiro và nâng cô lên – "Ah. Ah"

Chihiro thở dài – "Nếu cậu hỏi tôi sẵn sàng chưa thì........ CHƯA. Nhưng mà đã đâm lao thì phải theo lao nên.... ..... NHẢY MAU."

Chihiro hét khản cả giọng trong lúc Vô Diện nhảy ra khỏi tàu. Ngay khi tiếp đất và đứng an toàn trên mặt cỏ, Chihiro vẫn như đang mộng du, cật lực mà hét. Zeniba hay có lẽ là con chim giấy phải vỗ vỗ mặt cô , cho cô tỉnh lại.

"Được rồi, Chihiro. An toàn rồi."

Lúc này cô mới mở mắt và thấy mình vẫn còn nguyên vẹn đứng vững trên bãi cỏ. Thở môt hơi thật dài, cô thấy mình phải mất đi mấy năm tuổi thọ.

"Thấy không, đâu tệ lắm đúng không?"

Chihiro quay sang nhìn chim giấy – "Đáng sợ lắm đấy ạ"

Zeniba không cho là đúng, cười Chihiro – "Thôi đi, cháu cưỡi con rồng Haku đó bao nhiêu lần rồi?"

Chihiro xấu hổ quay mặt đi – "Đó là chuyện khác, cháu tin Haku"

"Ah,ah??" – Vô Diện kêu lên, nghe như đang buồn

"Hả? Không, không Vô Diện, Tớ cũng tin tưởng cậu mà. Chỉ là........" – Chihiro nhìn quanh, đột nhiên cô nhận ra điều bất thường – "Này, Yu chim đâu????"

Zeniba nhìn chuyến tàu đang chạy ngày càng xa tít tắp. – "Oop. Thôi rồi. Ta sẽ trở lại ngay" – Bà nói rồi đuổi theo con tàu ngay tắp lự.

Chihiro và Vô Diện đứng tại chỗ chờ Zeniba quay lại.

Vài phút sau, chim giấy cùng Yu chim bay đến chỗ hai người. Yu chim trông rất tức giận. Họ đi mà không gọi cô, để cô một mình ngủ quên trên tàu. Cô đậu trên vai Chihiro và quay mặt đi.

Chihiro nở một nụ cười quan tâm. – "Xin lỗi, Yu chim. Chúng tôi không muốn bỏ lại bạn đâu."

Yu chim kêu một tiếng tức giận rồi quay đi, đưa lưng về phía họ. Vô Diện vuốt nhẹ đầu Yu chim như đang hối lỗi. Yu chim thì lại rít lên giận dữ.

"Thôi, đủ rồi" – Zeniba mất kiên nhẫn nói. – " Con dấu vàng bào chúng ta đi hướng này. Hừm, có lẽ chúng ta phải băng qua khu rừng đó rồi"

Chihiro nhìn thẳng về phía đường chân trời. Chút nữa thôi là đến khu rừng mà nó sẽ còn éo dài thêm nữa ở mỗi chỉ dẫn. Hay thật, ai mà biết được có sinh vật lạ nào ở đó.

"Trông khu rừng có vẻ quá rộng lớn, không thể đi vòng được rồi." – Cô rên rỉ. trước khi thở dài một hơi thật mạnh. – "Sao mình lại tự đưa bản thân đến tình huống này vậy trời"

--oOo—

"Hy vọng họ vẫn ổn" – Lyn nói – "Họ đáng lẽ ra nên quay lại rồi chứ"

Kamajii tiếp tục làm việc. Dường như ông không nghe thấy sự lo lắng của cô, nhưng ông vẫn trả lời cô. – " Đừng lo Lin à. Haku sẽ chết trước khi để bất cứ cái gì làm hại đến Chihiro- người con gái mà nó yêu thương. Cả hai chúng nó hoàn toàn có thể tự giải quyết ổn thỏa mọi thứ. Chúng sẽ ổn thôi..... ta hy vọng vậy"

"Tôi nghe rồi!" – Lin hô lên- " Vậy thì ông cũng đang rất lo lắng cho chúng đúng không?"

"Ta đang cố để không lo lắng đây!" – Kamajii cãi lại.- " Nhưng mà cô thì cứ làm ta phải lo lắng chúng như thế nào rồi và cô đang làm tôi sợ hãi đấy"

Lin dậm chân giận dữ- " Tôi đến đây là mong ông có thể giúp tôi đỡ lo hơn nhưng ông chả giúp gì được"

Kamajii nhìn cái mà Lin đang giẫm lên –" Cô vừa giẫm lên đám bồ hóng của ta đấy"

Chú bồ hóng nhỏ nhắn nhảy lên và liếc mắt giận hờn với Lin

"Geez, xin lỗi, chỉ là tai nạn thôi" – Lin nói. Chú bồ hóng nhỏ lắc lắc mấy cái tay gầy gò của mình. " Quay lại làm việc đi!!!" – Lin mắng chúng.

"Này, đừng có ra lệnh cho đám bồ hóng của ta!" – Kamajii hét lên

" Này tôi chỉ muốn đảm bảo rằng chúng làm việc của mình và tránh xa đường đi của tôi thôi!" – Lin cãi lại

" Cô bị làm sao vậy? Cô trở nên gắt gỏng rất nhiều kể từ khi Chihiro bỏ đi đấy!"

"Tôi không có!" – Đám bồ hóng rít lên liên tục như đồng ý với ông chủ của mình. Lin liếc chúng.- " Tránh xa ta ra hoặc là ta sẽ đổ nước lên chúng bây đấy"

"Vậy thì lúc đó cô sẽ là người chuyển than vào lò đấy." – Kamajii hét lên- " Bây giờ thì đi khỏi đây mau"

" Tốt thôi, từ bây giờ ông có thể tự đi lấy thức ăn cho mình rồi đó"

Lin đóng sầm của lại. Kamajii liếc nhìn cánh cửa một lúc trước khi quay lại làm việc.

" Cuối cùng" – Ông hắt ra- " Cũng được yên tĩnh"

Lin trông như cơn giông bão sấm chớp ầm ầm đi vào nhà tắm, rất giống với Chihiro vài ngày trước. những gì mà Kamajii nói đều đúng, cô gắt gỏng hơn trước rất nhiều kể từ khi Chihiro bỏ đi, mà cô lại không chịu thừa nhận nó. Cô rất lo lắng cho em gái mình. Đúng vậy, Chihiro đã từng đi đến nhà của Zeniba trước đây khi mới 10 tuổi, nhưng khi đó cô có Vô Diện, Boh,Yu- chim. Còn lần này cô chỉ đi một mình mà không nói với ai cả, chưa nói tới việc tâm trạng cô ấy vẫn chưa ổn định.

Lin quay lại phòng Yubaba. Đây hẳn là lần thứ 3 trong ngày, nhưng cô không thể chịu được. Nếu có ai đó biết được rằng Haku tìm được Chihiro hay chưa thì đó chỉ có thể là mụ phù thủy già này thôi.

"Yubaba!" – Lin hét to, bước vào phòng mà chưa ai cho phép.

" Chưa, chúng chưa trở về"- Yubaba trả lời, thậm chí không nhìn Lin

Lin rên rỉ trong thất vọng – " Aizzz, tại sao lại lâu như thế chứ?"

" Chị ta sống xa đây lắm." – Yubaba nói bằng giọng chán nản.- " Tại sao cô không làm việc của mình đi, nó sẽ giúp cô quên đi mọi việc tạm thời đấy"

"Tôi không thể làm việc được khi mà Chihiro có thể gặp rắc rối! Bên cạnh đó, tôi không có cộng sự để làm việc"

Youbaba khịt mũi cho cái lời bào chữa vô dụng này – "Vậy thì đi tìm ai đó làm cộng sự trước đi cho đến khi cô ta quay lại"

" Nhưng, - nhưng- nhưng/....."

Yubaba bắt đầu chán ngấy chuyện này rồi. Bà phẩy phẩy ngón tay và Lin vút bay ra khỏi căn phòng, xuống cầu thang, xuyên qua sảnh, và đáp xuống phòng tắm rộng nhất ở nhà tắm. Lin đứng lên và há miệng thật to bởi cô nhận ra mình đang ở phòng tắm lớn.

"Bây giờ tôi phải dọn rửa cái phòng tắm rộng lớn này sao? Mình tôi à?" – Lin cột tóc lại trong chán nản- " Chihiro, nếu em không quay lại đây sớm thì chị sẽ giết em"

Cùng lúc này, phòng của Yubaba, Boh bước lạch bạch ra khỏi phòng để xem chuyện gì vừa xảy ra

" Mama, chuyện gì vậy?" – Đứa trẻ to xác hỏi

" Không có gì đâu con yêu" – Yubaba nói.- "Lin chỉ hỏi mẹ khi nào Chihiro và Haku quay lại thôi"

" Oh"

Boh quay lại phòng mình với nụ cười toe toét trên mặt. Anh không nói với ai rằng mình đã giúp Chihiro trốn đi hay tại sao cô ấy bỏ đi. Anh muốn những điều đó là một bất ngờ.

" Mọi người sẽ rất mừng khi họ biết rằng Chihiro sẽ ở với chúng ta mãi mãi. YA!"

-oOo-

" Sao mà .." Chihiro than thở- " Khu rừng này trông gần mà không hề gần."

Sau vài giờ đi bộ, họ cuối cùng cũng đến được bìa rừng. Con dấu vàng tiếp tục chỉ đường như cũ, chỉ ra con đường mòn hoặc là ở trong hoặc ở phía bên kia biển rừng.

Vô Diện và Yu chim rất bồn chồn. Họ đừng gần thành một nhóm tiến vào khu rừng, chúng trở nên sốt ruột hơn nữa, gần như họ biết được có chuyện gì đó không ổn.

"Đi thôi." – Chihiro khuyến khích mọi người.-" Có vẻ như ta sắp đến nơi rồi"

Thay vì tiếp tục, Vô Diện dừng lại. Anh ta hếch đầu lên và nhìn chằm chằm về phía trước. Gần như nhận ra gì đó

"Ah.Ah, ah!!" – Vô Diện hét lên, làm Zeniba chú ý.

Con chim giấy dừng lại và tiến đến chỗ Vô Diện.- "Chuyện gì? Có chuyện gì không ổn sao?"

"Ah, ah!" – Vô Diện chỉ về phía trước

Zeniba tiến đến khu rừng, Chihiro đã gần đến bìa rừng – "CHIHIRO, KHÔNG!"

Phù thủy già đột nhiên nhảy lên, thoát ra khỏi con chim giấy, bà không có trong suốt bởi con chim giấy không bị phá hủy. Theo nghĩa đen, bà đã túm lấy cô, kéo cô lại và bịt miệng cô lại.

"Gra-ny!" –Chihiro hét len, cố gắng nói chuyện qua tay Zeniba- " Chuyệ- gì- vậ-?"

"Chihiro, ngậm miệng lại"

"Sa- vậ-?

"Ta thật sơ suất"- Phù thủy già nói- " Đây là khu rừng đầy khí độc. đầy rẫy những mầm mống như thuốc độc đối với loài người. Chưa kể nó đầy rẩy Ohmus và côn trùng khổng lồ. Con không thể đi vào đó được"

Chihiro trượt khỏi tay Zeniba và dùng áo của mình để bịt miệng. – "Vậy bây giờ ta phải làm gì đây?" – Cô hỏi, bị chọc tức bởi những trở ngại trên đường đi. – "Đi vòng qua khu rừng? Sẽ lâu lắm. Con không nghĩ là mình đủ thức ăn kéo dài lâu như vậy, và con cũng không muốn mình bị tan biến"

Zeniba cốc đầu cô. – " Hmmm. Để ta suy nghĩ một lúc"

"Ah, ah!" – Vô Diện hét lên

" Chuyện gì vậy, Vô Diện?"

Vô Diện vẫy cánh tay trông như anh đang cố bay lên, rồi bay qua bay lại. – "Ah, ah"

"Bay à?" – Zeniba nói- " Có khả năng, nhưng làm thế nào bây giờ?"

Vô Diện tiến đến Yu chim đang ngồi trên vai Chihiro, phủi sạch lông của Yu chim. Sau vài giây, cô cảm giác như đang bị Vô Diện nhìn chằm chằm. Cảm thấy không thoải mái, cô tính bay đi, thì Vô Diện túm lấy. Cô rít lên thật to bởi vì Vô Diện đã há miệng ra và nuốt Yu chim chỉ trong một ngụm.

"Ôi trời!" – Zeniba thở hổn hển

"Vô Diện!" – Chihiro hét lên. – " Cậu làm gì vậy?"

Thay vì tiếng " ah, ah" thường dùng, Vô Diện lại rít lên giống như Yu chim. Tay anh bắt đầu quạc quạc và bay lên như mọc thêm cánh. Cơ thể từ từ thăng bằng lại và chân anh bắt đầu trong như chân chim.

" Oh, Tôi hiểu rồi" – Chihiro nói. – " MẶc dù, tôi không nghĩ Yu chim sẽ vui vẻ với cậu sau vụ này đâu"

Vô Diện rít lên cãi lại và bay đi. Anh túm lấy Chihiro bằng móng vuốt của mình, thật cẩn thận để không làm đau cô, và bay lên với Zeniba ở phía sau.

"Hãy chắc chắn là bay đủ cao để Chihiro không hít phải khí độc!" – Bà nói

--oOo—

Trên một chuyến tàu khác. Cô ấy không có ở trên này, và thậm chí nếu có ở đay, Haku sẽ ngửi thấy mùi hương của cô. Quay lại hình dáng của rồng, anh tăng tốc để tiến đến chuyến tàu khác. Anh đã kiểm tra bao nhiêu con tàu, anh chũng không biết. Thực sự, anh thậm chí không có bất cứ dấu vết gì. Anh đã tìm biết bao nhiêu con tàu mà Chihiro có thể ở đấy.

Đến bây giờ, anh tự hỏi có bao nhiêu chuyến tàu anh phải tìm trước khi tìm được cô, chỉ khi cô vẫn còn ở trên tàu. Nếu cô đã xuống tàu, anh sẽ phải quay lại và cố định vị lại dấu vết của cô. Cô đã đi trước anh vài giờ, và sự trì hoãn này đang làm phí thời gian của anh.

Nhưng anh vẫn tiếp tục tìm kiếm. anh không quan tâm chúa Okaia hay bất kỳ ai. Anh sẽ không để Chihiro mạo hiểm một mình. Anh sẽ tìm được cô. Anh sẽ thú nhận tình yêu của mình, cũng như cô đã làm với anh. Và họ sẽ sống hanhj phúc bên nhau vĩnh viễn.

Đó là những gì anh nhận ra rằng anh phải tìm được cô trước khi cô gặp rắc rối hay chuyện gì bất lợi xảy ra.

"Không, Haku! Đừng nghĩ vậy!" – Chú rồng đang tự mình giữ bình tĩnh- " Cô ấy sẽ ổn, cô ấy nhất định sẽ ổn thôi. Nếu ai đó cố gắng làm hại cô, anh sẽ chặt chúng thành từng khúc"

Trái tim anh rung lên từng nhịp như khi anh nhìn thấy con tàu ở phía xa. Anh đáp xuống, hy vọng tìm thấy người thương, và rồi thất vọng lần nữa.

--oOo--

Gió thổi ào ạt cứ như bầu trời đang gào thét. Cơn bão xuất hiện mọi nơi và nó ngày càng lớn.

"Ta không thể đếm được có bao nhiêu con bão nữa!"- Zeniba hét lên, cố gắng lắng nghe qua những cơn gió đang rít gào. – "Chihiro, nguy hiểm lắm! Chúng ta có thể sẽ bị sét đanh đấy! Điều đó thì không sao với chúng ta nhưng con thì có!"

"Con biết, Granny!" – Chihiro nói vọng lại. " Nhưng chúng ta có thể làm gì bây giờ? Đáp xuống khu rừng độc này sao?"

Zeniba lắc đầu, bà phải cố gắng để chú chim giấy không bị thổi bay.- " Không, nhưng chúng ta phải làm gì đó! Ta thậm chí còn không thể nhìn sang phía bên kia khu rừng!"

Vô Diện rít lên, hếch đầu nhìn lên bầu trên đen kịt, trở nên khó điều khiển tay mình.

" Cái gì vây?" Zeniba hỏi- " Cơn bão gì đây?"

Vô Diện hét lên lần nữa. Chihiro không thể hiểu được anh muốn nói gì và quay sang Zeniba.

" Cậu ấy nói gì vậy?" –Cô hỏi

" Giữ chắc vào!" – Zeniba hét lên, liếc nhìn đám mây- " Cậu ta nói đúng, đây không phải là cơn bão bình thường!"

"Ý bà là sao?"

" Ý ta là đây không phải cơn bão của tự nhiên à là một vị thần gây ra nó!"

Vị thần bão à? Chihiro nhìn lên bầu trời. Cô không thể nói lên được sự khác nhau giữ cơn bão thường với con bão này.

"Tại sao vị thần này lại gây ra bão?"

"Ai biết được!" – Zeniba hét lên- " Nhưng chúng ta cần dừng lại trước khi con bị thương"

Chihiro càu nhàu một cách bực dọc. Zeniba không có ý đó nhưng lời bà nói lại giống như cô rất yếu vậy.- "Chúng ta làm thế nào đây?"

Zeniba căng thẳng nhìn vào cơn mưa như trút nước ấy. – " chúng ta cần nói với vị thần đó! Dù họ là ai đi nữa, họ vẫn sẽ có những con mắt quan sát trong cơn bão!"

"Tất nhiên rồi" – Chihiro nghĩ – "Một vài vị thần khắc cố làm cho cuộc sống mình khó khăn hơn"

Với sự dẫn đường của Zeniba, nhóm đã đi vào trung tâm cơn bão. Chihiro nhìn thấy vị thần gây ra cơn bão đó. Ngài ấy bay lượn quanh con mắt bão, đang nhảy vài điệu múa lạ lẫm trong cơ mưa.

Vị thần trông khá mạnh và rất đáng sợ. cơ bắp của ông cứ như làm từ nước đá, hay là một đống đá trộn với tuyết, để rõ ràng hơn, ngài ấy có râu và tóc làm từ mây. Vương miệng vàng với những que nhọn trong hình dáng của những tia chớp, chớp sáng trên đầu ông. Đôi mắt như dẫn điện, những mạch máu phát sáng xuyên suốt cơ thể, và dòng điện đó đi vào đám mây bão và phát ra những tia sét dài vài mét.

"Làm thế nào mà ta có thể dừng cái thứ đó lại được?" – Chihiro hỏi, ngạc nhiên trước quyền năng của vị thần bão này.

" Giữ chặt lấy!" – Zeniba nói, đưa Chihiro còn chim giấy.- " Ta sẽ cố gắng đến xem vấn đề nằm ở đâu!"

"Cẩn thận!"

Zeniba cười- " Đừng lo! Ta đâu thực sự ở đây!"

Phù thủy già bay đến vị thần bão, người to gấp đôi bà. Ông ta trông có vẻ không vui vì bị chen ngang. Sấm chớp đánh xuống từ nhiều hướng, ngày càng đến gần Chihiro. Zeniba bắt đầu tranh cãi với vị thần to con ấy, nhưng Chihiro thì lại nghĩ rằng bà làm vậy cũng chẳng giúp gì nhiều.

Bầu trời chuyển sang đỏ rực, gió ngày càng thổi mạnh hơn. Mưa đá bắt đầu trút xuống. Giờ thì Chihiro ước gì bà Zeniba chưa nói gì với vị thần ấy. Sau đó, thần bão bắt đầu hướng về phía Chihiro, điều này làm cô cảm thấy không hề ổn một chút nào. Vị thần bão nóng tính nhìn loài người gớm ghiếc và con quỷ vô diện với cái nhìn đầy giận dữ. chihiro cảm thấy mình có lẽ sẽ an toàn hơn nếu ở rong khu rừng đầy khí độc và những con côn trùng khổng lồ hơn là ở đây với vị thần bão này.

Zeniba dường như ngày càng làm vị thần ấy tức giận hơn, và cuối cùng, ông đẩy mụ phù thủy sang một bên, chỉ ngón tay thẳng về hướng Chihiro. Sét đánh thẳng xuống làm cho cô và Vô Diện giật mình.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Một tia chớp xuất hiện và mọi thứ trở nên sáng chói. Đột nhiên sau đó, có ai đó xuất hiện và đứng trước Chihiro và Vô Diện. Một ai đó đã làm lệch hướng đi của tia chớp.

Gần như ngay lập tức, cơn bão bắt đầu biến mất. biến mất nhanh như lúc nó đến, để lại một bầu trời trong xanh. Chihiro từ từ mở mắt ra và cố nhìn rõ người đó trước mắt cô. Đó là một người phụ nữ, một người phụ nữn rất xinh đẹp. Cô có làn da bằng vỏ cây, mái tóc xanh dài cùng với những bông hoa nhiều màu sắc. Y phục của cô được làm từ lá và cánh hoa. Người phụ nữa quay sang Chihiro và mỉm cười, đôi mắt màu hồng bên dưới lông mày hình chiếc lá, nhìn Chihiro từ trên xuống dưới. Người phụ nữ cuối xuống và thì thầm vào tai cô.

"Xin hãy thứ lỗi cho anh ấy. Anh ấy làm điều này vì tôi. Và cuối khu rừng không còn xa nữa."

Sau đó, người phụ nữ bay sang Zeniba và vị thần bão đó. Chihiro không hiểu chuyện gì, nhung vị thần bão đột nhiên trông rất hạnh phúc khi người phụ nữ ấy ôm lấy ông. Zeniba trông cũng hạnh phúc. Bà nói gì đó với ông và ông gật đầu đáp lại. sau đó ông và ng phụ nữ ấy bay về phía những đám mây, để lại cầu vòng phía sau.

Zeniba trở lại chỗ của Chihiro và mọi người, tươi cười rạng rỡ. chihiro nhìn bà bối rối " Uh, chuyện gì vậy bà?"

Zeniba cười khúc khích. – "Thực sự là có một chút xấu hổ. Con thấy đấy, người phụ nữ đó là vị thần của khu rừng này. Vị thần bão đó yêu ng phụ nữ này nên đang phô diễn sức mạnh của mình với cô, giống như điệu nhảy thể hiện tình yêu vậy. Ông hơi tức giận khi ta làm gián đoạn việc này, nhưng vị thần rừng thì lại rất thích nó."

Vô Diện rít lên vui sướng.

"Woa! Thật ngọt ngào"- Chihiro nói- " Ông ấy phô diễn sức mạnh như à lời tuyên bố tình yêu của ông dành cho cô?"

Zeniba cười khúc khích. –"chắc chắn là vậy. Và cả 2 vị thần đều cho phép chúng ta đi qua khu rừng."

Chihiro chợt nhớ những gì vị thần rừng đã nói.- " Đúng vậy, cô ấy nói cháu cuối khu rừng không còn xa nữa"

Zeniba mỉm cười. – "Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng đi thôi. Chúng ta càng tranh thủ thì cháu sẽ càng sớm quay lại với tình yêu đích thực của mình."

Chihiro đỏ mặt- " Cháu ước Haku sẽ làm nghi lễ giống như vậy để cháu có thể biết anh ấy có yêu cháu hay không. Cháu vẫn không biết cảm nhận của anh ấy"

Zeniba vỗ vai cô- " Vậy thì có lẽ cháu cần phải để ý nhiều hơn và cháu sẽ nhận ra nó đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình trước mặt cháu đấy."

Chihiro dành phần còn lại của " chuyến bay" để cân nhắc lại vấn đề này.

TO BE CONTINUED

Nguồn: https://www.fanfiction.net/s/3261432/3/Spirited-Away-2-Return-to-the-Spirit-World

T.A

Bạn đang đọc Spirited Away 2: Trở Về Vùng Đất Linh Hồn [Fanfiction] của moviefan-92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 664

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.