Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1708 chữ

Kinh đô Hoa Lư.

Sau 10 năm, mọi thứ đã thay đổi một cách chóng mặt từ cái ngày xảy ra vụ diệt môn của nhà họ Dương mà cho đến thời điểm này vẫn chưa có bất kì manh mối gì về hung thủ đứng phía sau.

Và trong khoảng thời gian ấy, nhờ có Sơn Hà Đồ, công việc làm ăn của nhà họ Lưu mỗi lúc một phát tài. Giờ đây, tài sản của họ Lưu đủ để người nhà họ tiêu xài mấy đời cũng không hết. Nhà cửa rộng rãi, cơ ngơi đồ sộ đặc biệt quyền lực của nhà họ Lưu cũng không ai dám động tới, kể cả đó có là triều đình lúc bấy giờ.

Họ Lưu tuy kín tiếng nhưng đó mới chính là sự đáng sợ của nhà họ Lưu. Nhà họ Lưu cùng với Ngô Gia Phái chính là hai thế lực lớn nhất và có tầm ảnh hưởng nhất kinh đô Hoa Lư trong suốt nhiều năm qua. Nhờ sự qua lại giữa hai thế lực này, mặc dù bề ngoài là một gia tộc kinh doanh buôn bán nhưng chẳng có một đối thủ nào dám ngáng đường phát tài của nhà họ Lưu vì đối thủ của nhà họ Lưu đều rơi có chung một kịch bản, phá sản hoặc bị đuổi cùng giết tận.

Người đứng sau những chuyện đó không ai khác chính là Ngô Gia Phái. Và mối thâm tình giữa hai thế lực ấy càng được củng cố bằng hôn nhân giữa đích tử của Lưu Tùng và con gái duy nhất của Ngô Mạnh - Lưu Tiền và Ngô Phụng.

Lưu Tùng còn một người con khác, tên Lưu Tuyết, một đại mỹ nhân, sắc nước hương trời, hàng năm hàng chục vương công quý tộc đến xin cầu thân đều bị nàng thẳng tay từ chối, mặc cho đó có là vương gia hay bất cứ ai.

Lưu Tuyết khác với những khuê nữ khác ở trong kinh đô Hoa Lư, nàng không thích cầm kì thi họa mà lại thích tập luyện võ công, bình thư và du ngoạn khắp mọi nơi, đó là còn chưa kể đó tính tình cổ quái, vô tình tạo ra một Lưu Tuyết ranh mãnh, tinh nghịch nhưng thông minh.

Trái ngược với người anh Lưu Tiền với đầy dã tâm của mình, Lưu Tuyết thấy được những điều xấu mà nhà họ Lưu đã làm nên từ nhỏ cô đã ít can dự đến những chuyện nhà mà chỉ tập trung vào những sở thích của bản thân.

Cô không ủng hộ cũng không ngăn cản những việc mà cha và anh cô đang làm vì cô biết mỗi người có mỗi một chí hướng riêng, con đường riêng. Ai làm gì cô cũng không quan tâm, cô chỉ quan tâm du ngoạn đó đây và trong một lần như vậy, cô vô tình chạm mặt Dương Quý, từ đó mở ra một mối lương duyên nghiệt ngã của cả hai sau này.

Trở lại với Dương Quý, sau 3 ngày không ăn không ngủ thì cuối cùng anh cùng Dương Kha cũng đã đến trước cổng kinh đô Hoa Lư. Đúng như những lời đồn đại mà anh đã nghe về nơi nay khi còn ở Sơn Lâm Các, nơi đây là chốn phồn hoa, người ngựa ra vào tấp nập, thứ gì cũng có, khiến anh được một phen mở rộng tầm mắt.

“Đại ca, không còn sớm nữa. Anh hùng hội sắp diễn ra rồi. Chúng ta mau vào bên trong thôi, nếu không sẽ không kịp mất.” - nói xong cả hai thúc ngựa vào bên trong kinh đô Hoa Lư.

Kinh đô Hoa Lư những ngày này được trang hoàng lộng lẫy, mọi ngả đường đều dẫn đến nhà họ Lưu, nơi sẽ diễn ra Anh hùng hội ngày hôm nay. Người ngựa hướng về phía nhà họ Lưu ngày một đông hơn, nhộn nhịp hơn.

Trước cửa họ Lưu ngay lúc này.

“Mọi người chú ý. Nếu muốn tham dự Anh hùng hội đều phải có một lệnh bài do bang hội của mình phát ra, nếu ai không có thì sẽ không được vào bên trong.”

Anh hùng hội lần này cũng là lần đầu tiên các bang phái lớn trong thiên hạ tề tựu và thi triển những tinh hoa của bang hội mình trên sàn đấu, nên với người cẩn thận như Lưu Tùng mà nói thì ông ta không muốn người không liên quan xuất hiện bên trong Anh hùng hội lần này.

Nhưng với Dương Quý mà nói, việc có được tấm lệnh bài không phải là điều gì khó khăn cả. Nhưng trái với suy nghĩ ấy của cả hai, sau một vòng dạo quanh kinh đô Hoa Lư thì chẳng thấy bất kì tấm lệnh bài nào của Anh hùng hội vì một phần lệnh bài là thứ duy nhất để bước chân vào nhà họ Lưu tham dự đại hội nên ai nấy đều cất giấu một cách kĩ càng tấm lệnh bài của bản thân.

“Đại ca, bây giờ phải tính làm sao. Anh hùng hội sắp diễn ra rồi, từ nãy đến giờ chúng ta chẳng thấy bất kì tấm lệnh bài nào cả.” - Dương Kha tỏ ra mệt mỏi và có chút thất vọng.

‘Chúng ta tìm cách khác, chắc chắn sẽ có cách để vào nhà họ Lưu thôi.”

Đúng là trời không phụ người có lòng, đang lúc chẳng biết phải làm sao thì từ phía cổng Kinh đô, một đám người ăn mặc sặc sỡ, nổi trống linh đình từ từ bước vào bên trong kinh đô. Giữa đoàn người đông đảo ấy có một cái kiệu lớn với hàng chục người khênh. Cái kiệu vừa nhìn vào đã thấy chẳng phải là người bình thường.

“Vị huynh đệ này cho tại hạ hỏi, đây là ai mà sao trông hoành tráng vậy?”

“Vị huynh đệ này không nhìn rõ hay sao? Chữ Phạm trên cờ của họ kìa. đây là Phạm Kỳ Phái, người đang đi phía trước trên con bạch mã kia là bang chủ của họ là Phạm Tài. Còn người ngồi trong kiệu kia là Thánh nữ của Phạm Kỳ Phái, lệnh ái duy nhất của ông ta tên là Phạm An. Chắc là đến đây dự Anh hùng hội nhưng khoa trương thế này chắc đây là lần đầu ta thấy như vậy.”

Thì ra đây chính là bang hội mạnh nhất thiên hạ - Phạm Kỳ Phái do Phạm Tài, Phạm bang chủ dẫn đầu. Quả đúng như thế lực của họ Phạm, sự hào nhoáng, phô trương ấy lấn át hoàn toàn những cảnh sắc tươi đẹp ở kinh đô Hoa Lư.

Dương Quý và Dương Kha đứng bên vệ đường, chẳng mấy chốc đã bị sự hoành tráng ấy hớp hồn. Còn hơn thế nữa, cơn gió mạnh thổi qua khiến rèm kiệu bay lên theo chiều gió, tấm vải che mặt của người con gái ngồi trong kiệu cũng vi cơn gió đó mà bay đi mất.

Người dân kinh đô Hoa Lư đứng hai bên đường thì trầm trồ về nhan sắc thật sự của Phạm An - thánh nữ của Phạm Kỳ Phái. Một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, một nhan sắc khuynh đảo trời đất mà không có một mỹ từ nào có thể miêu tả được nhan sắc ấy của Phạm An.

Và tấm vải che mặt ấy rơi đến tay Dương Kha, vốn chưa hoàn hồn vì nhan sắc của Phạm An nhưng lần này anh bị Dương Quý kéo xuống mặt đất.

“Này, tên háo sắc, mau tỉnh lại đi, chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu đại ca, chúng ta chưa kiếm được lệnh bài thì biết đi đâu đây?”

“Tên háo sắc này, ngươi còn không nhìn ra à?”

Dương Quý chỉ tay về hướng đám người họ Phạm vừa mới đi qua, Dương Kha lập tức hiểu ra ẩn ý của Dương Quý. Cả hai sẽ theo sau đoàn người nhà họ Phạm, tìm cơ hội trà trộn vào bên trong đám tùy tùng của Phạm gia rồi lẻn vào Anh hùng hội.

Nhưng để thực hiện kế hoạch này, Dương Quý phải đối mặt với hai thử thách vừa khó khăn nhưng cũng không kém phần ngượng ngùng.

Thứ nhất, đoàn tùy tùng nhà họ Phạm đều là những cao thủ mà thực lực của họ là một ẩn số đối với cả hai. Thứ hai, tất cả đều là phụ nữ, muốn trà trộn vào Anh hùng hội thì họ phải cải trang thành phụ nữ mới mong lẻn vào bên trong thành công.

Bỏ qua cái chuyện cải trang, trước mắt họ là cơ hội gần như duy nhất của mình khi cả đoàn người dừng chân trước Vân Hương Lâu để cho cha con họ Phạm dùng bữa trưa sau chuyến hành trình dài, trước khi bước vào bên trong nhà họ Lưu.

Nếu vụt mất cơ hội này thì kế hoạch cải trang mà Dương Quý lập ra cũng theo đó mà tan thành mây khói.

Dương Quý và Dương Kha nhanh chóng tiếp cận Vân Hương Lâu và vì có thể trải qua hành trình dài nên ai nấy trong đoàn đều lộ rõ sự mệt mỏi và lơ là cảnh giác nên rất nhanh chóng, cả hai đã đánh ngất được hai thị vệ và nhanh chóng cải trang thành tùy tùng của Phạm An.

Nhưng cả hai đâu biết rằng, sự việc đó chẳng thể qua mắt được Phạm An lúc này vẫn đang từ tốn thưởng thức bữa trưa của mình. Điều đó càng chứng tỏ, cô nương tên Phạm An này thật sự không phải là một cô nương bình thường, ẩn chứa bên trong đó là một cao thủ giấu mặt mà Phạm Kỳ Phái đang sở hữu.

Còn hai chàng trai kia, vẫn cứ ngây ngô chưa biết rằng kế hoạch của mình đã bại lộ và đối mặt với nguy hiểm đang cận kề.

Anh hùng hội đang ở trước mặt, Dương Quý sẽ đối mặt với những hiểm nguy nào sắp tới?

Bạn đang đọc Sơn Hà Đồ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.