Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

5

Phiên bản Dịch · 7506 chữ

Mãi đến tận đêm khuya, Tiểu Liễu mới tỉnh dậy, lại thấy trong động có bàn nhỏ, trên nền đất còn lót thảm, chính bản thân mình cũng đang nằm trên một chiếc giường gỗ, bên dưới là đệm chăn mềm mại. Y cứ ngỡ mình vẫn đang mơ, liền nhắm chặt mắt một lúc rồi mở ra, bất thình lình phía trước lại hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Sở Lam mang theo nụ cười đầy tà ý ám muội.

Y đương nhiên nhớ rõ trước khi chìm vào mê man, Sở Lam đã làm loại chuyện tốt gì với y, sắc mặt y lập tức chuyển trắng bệch, người co rụt lại.

Sở Lam thấy y phản ứng như vậy, mặt trầm xuống, không lùi lại mà càng tiến tới, ánh mắt dán tại khuôn mặt Tiểu Liễu.

“Ngươi, ngươi…” Muốn làm cái gì? Tiểu Liễu lắp bắp nói.

Sở Lam bỗng nhiên cười ác ý, cũng không nói gì, thẳng tay giật chăn khỏi người y, sau đó toàn thân vận kình giống như tấm thảm lớn hướng về phía y phủ lên. (sao mình cứ liên tưởng anh ý giống con sóc bay =)))

Trên người mát lạnh, Tiểu Liễu mới phát hiện ra toàn thân mình đang xích lõa, chưa có mặc y phục, lại thấy người nọ bỗng nhiên nhào tới trên người mình, vô cùng hoảng hốt, tay cố đẩy ra nhưng không ngờ càng bị ép chặt, không thể động đậy.

Mà người nọ cũng không hẳn cố áp y, chỉ là dùng tay ghìm hai tay y lại, thân thể nhào lên giường bao bọc lấy y, cách người y chưa tới nửa tấc.

Tiểu Liễu nhỏ gầy, Sở Lam đương nhiên cao lớn hơn y, lúc này nằm ở phía trên ôm toàn thân thể y, hơi thở đầy ác ý, một tay còn vụng trộm khẽ vân vê thù du hồng nhạt trước ngực y…

Trên mặt Tiểu Liễu bị Sở Lam thổi từng luồng từng luồng nhiệt khí nóng bỏng, y hoảng hốt xấu hổ khôn cùng, tim đang nhảy loạn lên thì lại phát hiện chỗ mẫn cảm trước ngực bị hai ngón tay nọ nhéo một cái, mải mê chơi đùa. Thần sắc y càng thêm ửng đỏ, không ngờ còn chưa kịp phản ứng đã bị tên ác nhân kia dùng lưỡi vẽ loạn trên mặt.

Sao hắn lại muốn làm vậy với mình?

Tiểu Liễu tâm trí mơ hồ một trận, lại nghe được thanh âm đắc ý vang lên: “Ai, đói bụng, ăn cơm thôi.”

Dường như để hưởng ứng lời này, cái bụng Tiểu Liễu cả ngày chưa hề được ăn nay réo lên liên tục.

Sở Lam cười ha ha, lại trở mình xuống giường, đến ôn tuyền lấy ra một hộp cơm lớn được giữ nhiệt, miệng nói: “Bên giường có y phục, ngươi…” không mặc càng tốt ( =)) biết ngay mà)

Tiểu Liễu vội vã đem bộ bạch y cạnh giường trùm lên người, trong lòng băn khoăn không biết người kia muốn làm cái gì.

Sở Lam tuy đặt hộp cơm lên bàn nhỏ, nhưng vẫn đưa mắt chăm chú nhìn Tiểu Liễu mặc quần áo.

Tiểu Liễu bị nhìn chằm chằm, tay chân lại càng thêm lúng túng, thật vất vả mới mặc xong, lại phát hiện ra bạch y trên người rộng dài thùng thình không vừa vặn, hơn nữa còn thêu hoa văn phi thường tinh xảo, chẳng lẽ lại là y phục của người kia? Lúc này y mới nhớ tới cái bọc của mình, liền nhìn khắp xung quanh nhưng cũng không thấy.

“Về sau ta sẽ đem cho ngươi bộ vừa vặn hơn.” Sở Lam thấy y tuy đã mặc quần áo của mình nhưng vẫn đang đưa mắt tìm kiếm, lạnh lùng nói: “Cái áo choàng kia đã bỏ lại sườn núi, cái bọc thủng cũng ném rồi.”

Tiểu Liễu môi run rẩy, muốn hỏi xem đống giấy mực ra sao, Sở Lam không kiên nhẫn được nữa, lên tiếng: “Còn bần thần ngơ ngác cái gì hả? Ta chết đói rồi, mau đến đây sắp thức ăn đi, trước kia có phải ngươi cũng thị hầu Tề Gia Nghĩa như thế này không?”

Tiểu Liễu trong lòng đau xót, thân thể bất động.

Sở Lam thấy y như vậy, rất muốn tiến tới kéo y đi, nhưng lại vì thể diện của mình mà ra vẻ: “Cái bọc ấy có gì ghê gớm quý giá đâu? Bên trong nửa đồng cũng không có, vậy mà ngươi còn dám bỏ trốn? Ngươi có thể đi đâu cơ chứ? Lại còn đi tìm cái chết, nếu ta không cứu ngươi, ngươi đã sớm bỏ mạng ở dưới núi rồi. Ai ngờ Tề Gia Nghĩa kia lại nhỏ mọn như vậy, ngươi thị hầu hắn, hắn cũng không phát tiền công cho ngươi ư?”

Tiểu Liễu vẫn cứ bất động.

“Tại sao ngươi lại không nghe lời! Mạng của ngươi là do ta cứu, ngươi muốn làm gì thì làm, mau qua đây ăn cơm đã!”, Sở Lam bực mình quát.

Tiểu Liễu cũng không biết vì sao mình lại có gan đứng bất động như vậy, y luôn luôn rất nghe lời a.

Sở Lam đá chiếc ghế tựa ngã lăn ra, chẳng khác gì hung thần ác sát khiến y sợ hãi thối lui về phía sau, ai ngờ bị Sở Lam tiến đến chặn ngang ôm lấy, rồi hướng phía chiếc ghế đổ phóng đến.

Sở Lam dựng chiếc ghế dậy, ngồi xong, tiếp tục dùng đôi mắt hung ác mà trừng y, nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói: “Mau chia thức ăn!”

Tiểu Liễu xác thực cũng đói lả, liền đứng lên mở hộp cơm. Bên trong chính là đủ loại thức ăn phong phú đa dạng, lại tinh xảo khéo léo, hơn nữa được đặt trong hơi nước ấm nóng nên vẫn thật nóng hổi. Y vén tay áo thùng thình lên, đem đĩa đồ ăn đặt lên bàn, vừa xới cơm vào bát, đặt ở trước người Sở Lam, vừa dùng khăn lau sạch đôi đũa màu ngân bạch, đem đặt vào bên bát, lại phát hiện ra trong thực hạp chỉ có một chiếc bát cùng một đôi đũa.

Sở Lam thấy vậy, âm thầm mắng chửi mấy tên thủ hạ không làm tròn trách nhiệm, nhưng kỳ thực việc này cũng đâu thể trách người khác được, hắn từ trước đến giờ tuyệt nhiên không hề nhắc đến trong động còn ẩn giấu Tiểu Liễu mà.

Tiểu Liễu đứng đó, thầm nghĩ, thì ra gọi mình sắp cơm chỉ là để cho hắn ăn, tự cười nhạo chính bản thân mình, cứ tưởng rằng sẽ giống như y và công tử ngày trước, hai người sẽ cùng nhau ăn cơm.

Dường như Sở Lam biết y đang nghĩ gì, mím môi, một tay ôm lấy Tiểu Liễu, đặt trên đùi mình, bực bội nói: “Ăn đi!”

Tiểu Liễu ngồi trên đùi Sở Lam, cả người cứng đờ nhưng hông lại bị giữ chặt, không động đậy được.

“Ăn a! Trong bụng ngươi kêu réo gì ta cũng đều nghe thấy hết!”

Tiểu Liễu nghe xong xấu hổ, mặt đỏ cả lên, không nói gì mà vội bưng bát đũa. Quả thực y rất đói bụng, đồ ăn lại được chế biến cực kì khéo léo, ăn mà cảm thấy vô cùng thơm ngon.

Sở Lam ngây người ra, nhìn tiểu hài nhi trông chẳng khác nào một con cún con, cái miệng nho nhỏ còn hơi dính cơm nữa.

“Uy, ngươi ngồi ở trên đùi ta, cũng phải cho ta ăn một miếng chứ.” Sở Lam nhìn Tiểu Liễu đũa đang kẹp một miếng thịt gà.

Tiểu Liễu nghe vậy, có chút ngượng ngùng, cầm đũa gắp thịt gà bỏ vào trong bát, tay hạ đũa xuống để đưa Sở Lam ăn.

“Tay ta bận ôm ngươi rồi, ngươi gắp cho ta ăn…” Sở Lam ghé vào lỗ tai y nói nhỏ.

Tiểu Liễu cứng đờ, thế nào mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nhìn y bất động hồi lâu, Sở Lam nộ khí bắt đầu dâng lên: “Ta đánh cược cả tính mạng để cứu ngươi, ngươi ngay cả miếng thịt gà cũng không gắp được cho ta sao?”

“Ta… ” thanh âm nhẹ như muỗi kêu.

“Nhìn bộ dạng ngươi ấp úng như vậy, chắc hẳn trước đây trong kỹ trại cũng là cái loại chẳng được người ta yêu mến gì!”

Chẳng ngờ lời này chạm đúng vào vết thương lòng của Tiểu Liễu.

Trên hoa thuyền quả thực y cũng không được người ta yêu quý. Không phải y không nghe lời, chỉ là trời sinh không thể làm những chuyện ve vãn tán tỉnh. Những lão gia có tiền đều không thích y thị hầu, y chỉ có thể đi bồi những tên thô kệch lỗ mãng.

Nghe Sở Lam luôn miệng nói đã cứu y, y thầm nghĩ, ta đâu có cần ngươi cứu! Nhưng đột nhiên lại nhớ tới đêm đó, tên ác nhân kia có nói nếu không nghe lời thì sẽ đem y bán cho kỹ trại, thân thể không khỏi run rẩy.

Sở Lam tức giận đến mặt cũng méo đi. Hắn hao tổn tâm huyết bài trí hang động, lo chuẩn bị cơm nước thức ăn thật chu đáo, chính bản thân đói bụng mà còn nhường cho y phần cơm, bất quá nhường y nhiều, lại khiến y ra vẻ tự cao tự đại!

Nhưng trông tiểu hài nhi cúi đầu xuống, toàn thân căng cứng, tuy chỉ lén nhìn đôi mắt y cũng thấy được nước mắt đã sớm chảy ra, bộ dạng đầy thương cảm, trong lòng Sở Lam bất chợt mềm nhũn, rầu rĩ thở dãi, kéo y vào trong lồng ngực mình ôm chặt.

Tiểu Liễu còn đang đau lòng sợ sệt, tay phải lại bị người phía sau khẽ nắm lấy nhấc lên, nhẹ nhàng đặt vào đôi đũa, gắp miếng thịt gà rồi chầm chậm đưa lên gần miệng.

Người nọ vươn đầu lưỡi ra, khẽ liếm đầu đôi đũa.

Khuôn mặt Tiểu Liễu bỗng nóng rần lên.

Tay trái cũng bị người nọ nắm lấy, cầm chiếc bát nâng lên.

Thật giống như đối với tiểu hài tử, tay nắm tay như thể đang dạy y cách ăn vậy.

Tay hắn thật đẹp, ngón tay dài, bao bọc lấy tay y.

Hai người trong chốc lát im lặng không nói.

Tiểu Liễu sức ăn vừa phải, ăn một chút thì dừng đũa, lại bị Sở Lam bắt ăn thật no mới thôi.

Cơm nước xong xuôi, Sở Lam cũng không để Tiểu Liễu xuống, trái lại cái tay còn ngang nhiên sờ loạn trong quần áo y. Tiểu Liễu cuống cuồng giữ chặt tay hắn lại.

Không phải là chưa từng bị người khác chạm qua, thế nhưng Tiểu Liễu không thể lí giải nổi thứ cảm giác đang dấy lên trong lòng mình.

Người kia rốt cuộc muốn làm cái gì. Trước đây luôn khi dễ ức hiếp y, hôm qua vẫn còn đe dọa nhục mạ y, hôm nay lại đánh cược cả tính mạng để cứu y, lúc thì hung dữ, lúc thì lại thật ôn nhu.

“Uy, ngươi bao tuổi rồi?”

“A? Hôm nay vừa tròn mười sáu.” Tiểu Liễu ngạc nhiên đáp, tâm nghĩ lúc đầu vốn muốn cùng công tử đón tân niên, vậy mà hôm nay lại…

“Ta hai mươi, lớn hơn ngươi bốn tuổi.”

“Nga.”

“Nhà ngươi có những ai?”

“… Bọn họ…” Kỳ thực cho tới bây giờ, chưa một ai hỏi qua những việc này, đến công tử cũng chưa từng hỏi.

“Nói a!” Tiểu Liễu ngồi ở trên đùi Sở Lam, cả người bị hắn ôm trong ngực. Hai tay Sở Lam còn đang ở trong người y tác oai tác quái, ngoài miệng lại luôn mồm giục.

“Phụ thân đã mất, nương cùng ca ca tỷ tỷ thì ta không biết.” Y hồi lâu mới chậm rãi đáp.

“Không biết? “

“Ta…” Khi bị bán cho hoa thuyền, liên hệ giữa y và người nhà cũng bị cắt đứt. Thế nhưng có người nói gia hương (quê nhà) của y đã gặp lũ lụt, mười người chết chín, người nhà hơn phân nửa cũng đã…

“Ngươi là bị bọn họ bán vào kỹ trại? Lúc đó mấy tuổi a?”

“Ân…Hạ huyệt phụ thân cần tiền, lúc đó sáu tuổi.”

Tay Sở Lam ngừng lại: “Sáu tuổi?” Sáu tuổi đã bị…

Cơ thể Tiểu Liễu vô thức co lại, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Lúc đầu ở trên thuyền mới chỉ làm việc vặt…”

“Thì ra ngươi sống trên hoa thuyền a, ta không có nghe Tề Gia Nghĩa nói qua. Vậy bao nhiêu tuổi thì ngươi tiếp khách?” Tay Sở Lam tiếp tục trêu đùa sờ soạng bên hông y, bất quá tâm trí Tiểu Liễu đều bị mấy câu hỏi đánh lạc hướng, không hề kháng cự.

Công tử cũng chưa hề hỏi y mấy chuyện này, Tiểu Liễu nghĩ, lần đầu tiên ư?

Tên khách nhân đó là một kẻ dữ tợn. Đầu tiên hắn muốn y phải xướng tiểu khúc, nhưng thấy y sợ đến không xướng lên lời, hắn liền tức giận kêu tú bà lại, tú bà phải dùng rất nhiều lời lẽ ngon ngọt để xin lỗi hắn. Sau đó, tên kia còn muốn y dùng miệng hầu hạ, y cũng làm không được…Hắn liền cầm một cây sáo đâm vào phía sau của y…

Tiểu Liễu thấp giọng trả lời: “Mười tuổi.”

Sở Lam cử động tay, nâng thắt lưng y lên, ôm y xoay lại ngồi đối diện với mình.

“Vậy năm năm đó…” Sở Lam tiến đến gần khuôn mặt Tiểu Liễu, nhìn kỹ biểu tình của y, một tay vuốt nhẹ xương sườn, lơ đãng hỏi: “Vậy đã có bao nhiêu tên nam nhân rồi?”

Rõ ràng là một câu hỏi thô tục. Tiểu Liễu cả người căng cứng, định nhảy xuống khỏi đùi hắn.

Quả nhiên hắn cũng giống như những người khác khinh bỉ y…Bao nhiêu nam nhân ư, làm sao y nhớ kỹ được, hơn nữa khách y tiếp đều là không có tiền, đôi khi sẽ phải tiếp nhiều người cùng một lúc.

Cơ thể y phát run nhưng lại chẳng thể thoát ra khỏi lồng ngực kia, không biết làm gì hơn, đành phải đưa mắt nhìn ra phía khác, tay nắm chặt.

Thế nhưng Sở Lam vẫn một mực nâng khuôn mặt y lên, bắt y nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Để ta giúp ngươi tính. Ngươi như vậy chắc hẳn sẽ không được ai coi trọng, chỉ có thể tiếp khách hạng ba, không có nhiều tiền. Một ngày tiếp ba khách, một năm ba trăm sáu mươi ngày, cứ cho là chỉ dùng phân nửa thời gian tiếp khách, cộng thêm khách quen, vậy năm năm cũng phải đến một nghìn?”

Tiểu Liễu bị buộc nhìn vào mắt hắn, nghe hắn nói, từng từ từng từ như xuyên qua tim, từng từ từng từ như nhỏ máu, thế nhưng từng từ đó cũng đều là thật, giống như một người lôi y ra giữa thanh thiên bạch nhật mà làm nhục. Nhưng cặp mắt hắn nhìn y lại không có biểu tình gì, không khinh bỉ, cũng không hề chế giễu.

Chỉ như vậy mà nhìn y.

Y động cũng không dám động, đành liều mạng nhắm mắt lại.

“Ta nói không sai chứ?” Sở Lam lơ đãng hỏi, tay lại tiến vào bên trong y, ngón tay đặt trên rốn y, khẽ ấn nhẹ, dễ dàng nhận thấy đây là chỗ mẫn cảm của tiểu hài nhi. Tiểu Liễu khẽ cựa quậy tránh ra.

Sở Lam cái gì cũng muốn biết.

Năm năm, tiếp qua nhiều nam nhân như vậy, thế nhưng ngoài cái vẻ phong trần, tiểu hài tử này làm gì cũng trúc trắc, hôn môi không được, hầu ăn không được, cái gì cũng chưa hề làm qua, đến ngay cả việc ấn ấn rốn của y cũng khiến y lúng túng.

Sở Lam thầm nghĩ, cái tên này thật là ngốc. Bồi khách đã năm năm, cứ ngỡ sẽ biết xu nịnh, biết bảo hộ thân mình, biết tránh lộng thương cơ thể, thế mà ngay cả ve vãn tán tỉnh cũng không biết, như vậy chẳng phải rất khó coi sao, chẳng trách bị xếp vào hàng tiểu quan kém cỏi nhất, ai cũng có thể khi dễ ức hiếp y.

Sở Lam rút tay ra khỏi y phục Tiểu Liễu, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt y.

Để đầu y tựa vào ngực mình, gắt gao ôm y, sau lại đứng dậy, bế y về giường.

Tiểu Liễu ngồi ở trên giường, trong lòng nghĩ mặc hắn muốn làm thế nào thì làm. Cùng lắm thì cũng sẽ chỉ như quay lại cuộc sống không được ai coi trọng trước đây, cùng lắm thì cũng sẽ chỉ thêm một nam nhân nữa thượng qua, không hề gì.

Sở Lam tựa đầu mình trên đầu Tiểu Liễu, tay khẽ vuốt ve phía sau, thanh âm tuy nhẹ nhưng lại nghiêm túc mà nói: “Cho dù trước đây có bao nhiêu nam nhân thượng ngươi, sau này ngươi chỉ được có một mình ta.”

Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy Tiểu Liễu ra, thấy y nhìn hắn ngơ ngác, liền cười gian tà nói: “Nếu như về sau còn có nam nhân khác thì ta bóp chết ngươi!”

Tiểu Liễu căn bản cho rằng hắn hồ đồ, không phải trước đây còn muốn bán y cho kỹ trại ư? Không phải còn xem thường y? Lời này là có ý tứ gì?

“Đừng nghĩ vớ vẩn, chẳng lẽ ta còn không rõ ngươi đang nghĩ gì trong đầu a.”

“Tiểu Liễu là tên của ngươi? Là tên thật từ lúc đầu ư?”

“Chính là tên thật.” Tiểu Liễu vẫn nằm ngây ngốc.

“Họ gì?”

“Họ…”

Tiểu Liễu chưa kịp nói tiếp đã bị Sở Lam đưa tay che miệng ngăn lại: “Sau này là họ Sở, Sở Liễu, nhớ kĩ.” (Sau này cưới chồng, phải theo họ chồng, nhớ cho kĩ =)))

Sở Liễu? Họ Sở? Tiểu Liễu nhất thời không hiểu được, chỉ lặng lẽ nhìn Sở Lam, muốn biết rốt cuộc người này đang có suy nghĩ gì.

“Sở Liễu!” Sở Lam gọi to.

“A?”

Tiểu Liễu lập tức vô thức đáp lại khiến Sở Lam thỏa mãn mà cười.

Sở Lam lẳng lặng nhìn tiểu hài nhi trước mặt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác ôn nhu chưa từng thấy. Hắn một tay vén y bào của Tiểu Liễu, tháo dây lưng bên hông, chậm rãi đem quần y cởi xuống, lộ ra khí quan cùng hai tiểu hoàn trắng mịn màng đang run rẩy.

Tiểu Liễu chưa kịp che đi, đã bị Sở Lam một hơi ngậm vào trong miệng.

Một trận tê dại theo đó dâng thẳng lên, Tiểu Liễu xấu hổ khép hai đùi vào, nhưng lại thấy cặp mắt xuân thủy kia dẫn theo tia trêu chọc ý tứ liếc về phía mình.

Tức khắc, huyết trong người như dồn lên trên mặt, không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể để hắn tự ý an bài.

Chân bị mở ra càng ngày càng rộng.

Kỳ thực Sở Lam chưa hề có kinh nghiệm trong cái loại chuyện này, chẳng qua hắn chỉ muốn làm, nay miệng lưỡi liền có phần lúng túng, khó tránh phải răng chạm vào tiểu căn kia. Mà khi hắn mút, Tiểu Liễu cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, nhiệt khí theo chỗ kia truyền thẳng đến bụng dưới, ấm nóng tỏa ra, nhưng giữa lưng lại là lạnh lẽo tê dại…Đầu lưỡi Sở Lam ngụ trên điểm mẫn cảm của y vẽ loạn, rồi còn tự mình cắn nhẹ hai tiểu hoàn. Hai đùi Tiểu Liễu co giật nảy lên, liều mạng lui về phía sau, nhưng lại vô lực không thể làm gì, đành tựa ở lưng người nọ…

Bỏ cuộc a…

Sở Lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ hồng thoả mãn, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, tâm đắc ý, lại dùng miệng tiếp tục mút…

“A…” một tiếng, mật dịch của Tiểu Liễu bị Sở Lam nuốt không còn một mảnh.

Sở Lam đứng lên, lạnh lùng liếm môi, nói: “Có chút tanh, không tồi.”

Tiểu Liễu chân vẫn đang mở ra, sững sờ nhìn hắn.

Sở Lam xấu xa cười, cầm hạ thân sớm đã cứng lên nóng hổi tựa gần vào khuôn mặt Tiểu Liễu. (-.-)

“Đến phiên ngươi giúp ta làm, không được từ chối!”

Tiểu Liễu ngày trước đã nhiều lần làm qua loại chuyện này, tuy lần nào cũng là không tình nguyện, nhưng kinh nghiệm so với Sở Lam dĩ nhiên nhiều hơn. Y cẩn thận cúi xuống hầu hạ hắn. Sở Lam thoải mái, thiếu chút nữa chân mềm nhũn, nắm tóc Tiểu Liễu ra sức ấn ra ấn vào, nhưng Tiểu Liễu lại không hề chống cự, chỉ nghĩ thầm trong lòng rằng: “Vì sao vóc người mình so với hắn đã nhỏ, mà chỗ đó cũng nhỏ hơn rất nhiều a?” (=.=)

Sở Lam thỏa mãn cúi xuống, đẩy Tiểu Liễu nằm trên giường, quả nhiên muốn làm đến cùng.

Nằm ở dưới thân Sở Lam, Tiểu Liễu nghe được tiếng thở gấp không dứt của hắn. Bằng kinh nghiệm từng trải, y cũng biết người nọ sẽ không dừng lại ở đây, toàn thân y liền căng cứng, cũng không dám hô hấp. Nhưng y đâu ngờ rằng, Sở Lam sau khi thở hổn hển một trận, đột nhiên liền nhảy xuống giường, ngực phập phồng, nửa luyến tiếc, nửa căm tức nhìn y: “Đồ gầy như que củi!”

Tiểu hài nhi nhìn hắn ngơ ngác.

“Đi ngủ!” Sở Lam kêu to, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại hồng lên từng tầng. Nhìn hắn vội vã đi ra khỏi động, Tiểu Liễu lại càng thêm ngơ ngác. Nhưng quả thật từ trước đến nay chưa thấy người nào tuấn tú như vậy, ngay cả nổi giận mà cũng vẫn trông thật đẹp.

Đợi Sở Lam lần thứ hai lấy tay giải quyết xong, bước vào trong động, Tiểu Liễu đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà say giấc nồng.

Sở Lam móc ra từ trong ngực một hộp ngọc lục sắc, vốn định bôi lên hậu đình của tiểu hài nhi để chữa thương nhưng lúc này cũng ngại không dám, đành nhảy lên giường ôm chầm tiểu hài nhi cùng đi ngủ.


Một đêm yên ắng. Sáng sớm hôm sau, thủ hạ Sở Lam bên ngoài động khẽ hô lên: “Công tử!”

Sở Lam nghe xong liền nhíu mày, nhìn xuống thấy tiểu hài nhi đang vùi đầu vào ngực mình vẫn chưa tỉnh lại, hắn mới nhẹ nhàng động đậy.

Thị vệ của Sở Lam canh giữ quy củ ngoài động, không dám nhìn trộm, thấy Sở Lam đi ra mới bẩm báo: “Công tử, thư của lão phu nhân.” tay đưa bồ câu buộc thư dâng tới.

Sở Lam mở ra, vừa liếc mắt qua khóe miệng đã nhếch lên, thì ra là tin báo Võ lâm đại hội năm nay tổ chức sớm hơn dự kiến, mẫu thân muốn hắn phải khởi hành ngay ngày hôm nay.

“Còn có, không thể tìm thấy Thu cô nương.”

Sở Lam nhíu mi.

Tên thủ hạ tiếp tục hồi bẩm: “Tiểu Chanh và mấy a hoàn đều bị đánh ngất. Khi Tề thiếu gia cùng tiểu thư quay trở về đã không thấy nàng đâu, hai người họ đã đi tìm suốt đêm qua.”

Sở Lam không hề kinh ngạc, thầm nghĩ, sư tỷ, lần này quả nhiên vẫn không khiến ngươi hồi tâm chuyển ý. Hắn nhìn bọn thủ hạ đang chờ nhận lệnh, cười nói: “Chúng ta không cần quá lo lắng, cứ ngụ tại đây vài ngày, mùng năm xuất phát.”

Hắn vô thức quay đầu lại xem xét trong động, còn ba ngày nữa là đến mùng năm, vậy tiểu hài nhi kia…Nghĩ mà trong lòng đầy sốt ruột.

Tiểu Liễu bị gọi tỉnh dậy, rửa mặt rồi húp cháo, húp xong lại bị Sở Lam bế xốc lên giường.

Sở Lam lấy ra bộ lục hạp liệu thương thánh dược, tâm nghĩ, chỉ cần bôi thuốc này là đến chiều tối đã có thể khỏi, ngực đột nhiên đập thình thịch.

“Cởi quần ra.”

Tiểu Liễu kinh ngạc. Hôm qua y cùng cái tên ác thiểu (thiếu niên hư hỏng) này ngủ cùng giường ư, vậy sao lại có thể ngủ ngon đến như vậy.

Y không rõ mình đối với Sở Lam là loại tình cảm gì, có lúc thì ghét hắn, hận hắn, lúc lại cảm thấy có chút cảm kích biết ơn, sau đó lại là buồn bực, còn cả một thứ cảm giác nào đó không rõ ràng nữa. Thế nhưng lúc này thấy hắn sắc mặt kì quái, bắt y cởi quần, trong lòng không khỏi hoảng sợ mà lui về phía sau.

“Uy, ngoan ngoãn nghe lời ta, mau cởi quần ra.”

Tiểu Liễu vẫn là bất động.

“Ta nói chưa đủ hả, cởi quần ra ta bôi dược cho ngươi!” Nói xong, Sở Lam đem cái lục hạp tử ném lên trên giường.

Tiểu Liễu nhìn lục hạp tử tinh xảo không gì sánh được nọ, biết đó chính là một vật phẩm giá trị, nhưng lại thầm nghĩ, ta có vấn đề gì mà phải bôi dược?

Sở Lam bản tính vốn không kiên nhẫn nay lại thấy y cứ bất động, bực mình tiến thẳng vài bước, vén tay áo lên, rồi đem quần y lột xuống. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, rốt cuộc hắn cũng rút ra được kết luận, đối với cái loại tiểu hài nhi này chỉ có cách trực tiếp hành động, nói mãi cũng chỉ vô ích mà thôi.

Không đợi Tiểu Liễu phản ứng, hắn đã nói tiếp: “Người ngươi gầy ốm như vậy, có cái gì ta còn chưa thấy qua, mau bôi dược.” Hắn một mặt nói, một mặt mở nắp lục ngọc hạp trên giường, lộ ra bên trong là dung dịch dược cao trong suốt óng ánh.

Hắn nói thì hay, nhưng kỳ thực cũng không dám tự mình làm, chỉ có thể để cho Tiểu Liễu tự bôi dược.

Tiểu Liễu cuối cùng cũng hiểu, bất quá vết thương phía sau cũng không sâu lắm, y chịu đã quen nên không hề nhớ tới. Y nhìn thứ dược cao kia, biết là thứ tốt, thế nhưng chẳng lẽ lại phải tự làm trước mặt người nọ ư?

Y nhìn Sở Lam, lại không dám mở miệng bảo hắn đi ra chỗ khác, còn đang do dự thì Sở Lam đã hết nhịn nổi…

“Bôi dược ngươi cũng không làm được? Nằm úp sấp xuống, mông nâng lên, tay chấm chút dược rồi lần xuống nơi bị thương mà bôi một lớp. Dược này là bí kíp của Sở gia ta a, người bên ngoài muốn cầu cũng không được đâu.”

Tiểu Liễu đương nhiên biết cách bôi dược, nhưng nghe Sở Lam miêu tả như vậy thì càng thêm không tình nguyện.

“Ngươi!” Sở Lam phát hỏa, lại thấy tiểu hài nhi đang sợ hãi nhưng vẫn không chịu khuất phục, cơn nộ khí đành nuốt ngược vào trong bụng.

Hắn lao tới ôm lấy thắt lưng tiểu hài nhi, ngón tay điểm chút dược cao rồi luồn vào.

Tiểu Liễu xấu hổ, lúng túng sợ hãi, ngón tay của Sở Lam cũng đã tiến vào trong. Y căng thẳng, liều mạng co chặt lại khiến ngón tay của hắn khó khăn chật vật, không đi vào được.

Sở Lam trấn an tiểu hài nhi, bảo y ngoan ngoãn một chút để hắn giúp y thượng dược mới mau khỏi. Thế nhưng nhìn Tiểu Liễu khiếp đảm, phía bên trong lại càng thêm co chặt, khiến hắn suýt nữa vì nhịn dục hoả bạo phát mà nghẹn chết . Hắn là đại thiếu gia, đã bao giờ phải chịu uất ức bất lực như thế này đâu cơ chứ.

“Sở Liễu!” Sở Lam hô.

Bất ngờ nghe tiếng gọi, lại bị Sở Lam sờ soạng thắt lưng, Tiểu Liễu hai tay siết chặt mền chăn trên giường, ngơ ngẩn nhớ lại chuyện tối hôm qua, phía sau nhất thời thả lỏng, Sở Lam nhanh nhẹn nhấn ngón tay vào.

Bên trong thật chặt.

Sở Lam nuốt nước miếng Sở Lam nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, đem dược cao miết miết trong nội bích của Tiểu Liễu, lại phát hiện ra vết thương do trâm gài tóc gây nên mấy ngày trước nay đã gần khép miệng. Thế nhưng không ngờ khi lần tay vào sâu hơn, hắn còn cảm giác được rất nhiều vết thương nhỏ giống như vậy nữa.

Cái loại hài tử đến xu nịnh còn không biết này không thụ thương mới là lạ!

Nghĩ vậy, tay Sở Lam bên dưới càng phá lệ mà dịu dàng vuốt ve.

Đến lúc hắn rút tay ra để chuẩn bị thêm dược miết lần thứ hai thì thấy Tiểu Liễu cả khuôn mặt đã đỏ bừng, vùi vào trong chăn, quay đầu lại thấy hai cánh mông cùng eo nhỏ phía trên trắng mịn như phấn, vậy mà không hiểu sao chỗ thắt lưng lại đỏ một mảnh, lẽ nào thẹn đến nỗi chỗ này cũng đỏ lên a? Ngay cả mông cũng bắt đầu hồng hồng nữa!

Ngón tay điểm dược của Sở Lam di tới di lui tại chỗ tiểu huyệt, chỉ cảm thấy mũi mình từng trận nóng lên, tựa hồ có cái gì đang chảy dần xuống(=))))), bên dưới càng thêm căng cứng, như thể muốn xé y phục của mình mà lao ra.

Dù sao thương thế cũng đã đỡ hơn rồi…

Dù sao tiểu thương cũng đã được bôi dược…

Dù sao thì sớm muộn y cũng là người của hắn…

Dù sao thì hắn cũng vô cùng muốn y!

Sở Lam tà ý cười, tay vẫn không ngừng miết dược, nhưng người lại lẳng lặng nằm lên trên giường. Hắn buông tay đang ôm eo Tiểu Liễu ra, vén tà áo mình lên, đem hạ thân sớm đã ngẩng đầu xuất động, ngón tay dính dược cũng từ từ rút lui. Không đợi Tiểu Liễu kịp phản ứng, hắn đã đem nhiệt thiết nhắm ngay khe hở phấn hồng chật chội mà tiến vào. Vừa mới được bôi dược cao nên tiểu huyệt hiện rất trơn nhẵn, mềm mại, vì vậy Sở Lam tiến nhập không chút khó khăn.

Trong lúc Sở Lam đắc ý thoả mãn thì Tiểu Liễu rốt cục cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tên ác nhân kia thật đáng hận…

Cái vật cứng cứng nóng nóng của hắn vừa rồi đã đâm vào cơ thể mình! Tiểu Liễu cực thẹn, eo nhỏ khẽ rung động nhưng động tác vô tình đó càng khiến Sở Lam thêm động tình.

Hắn đổi tư thế, đem Tiểu Liễu lật ngửa, đầu đặt trên giường, lưng chơi vơi giữa khoảng không, mang hai chân y vòng qua eo mình, chỗ tiếp xúc giữa hai người lại không kìm nén nổi mà va chạm mãnh liệt.

Thắt lưng Tiểu Liễu bị nắm chặt, tựa hồ như không còn chút xương cốt, toàn bộ cơ thể giờ chỉ biết theo cử động của Sở Lam mà lắc lư, đoá cúc nhỏ cũng sợ hãi mà co chặt lại khiến Sở Lam cả người mềm nhũn. Hai mươi năm qua, hắn cũng chưa từng được hưởng qua cảm giác tiêu hồn đến vậy.

Sao ta không gặp y sớm hơn ?

Người thiếu niên vốn chưa từng trải qua chuyện đó giờ vô cùng hưng phấn kích thích, không bao lâu, Sở Lam đã tiết ra bên trong cơ thể Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu tay siết chặt nệm chăn, thắt lưng bị nắm chặt không thể động đậy, chỗ kia tuy rằng không chịu nhiều đau đớn như trong quá khứ, nhưng Sở Lam đích thị là một sinh thủ (người mới vào nghề) nên làm chuyện đó có chút khó khăn, không tránh khỏi thô bạo. Y đành nhắm mắt lại, tùy ý để hắn luận động, tâm trí mơ mơ màng màng, không biết nên phản ứng như thế nào.

Chẳng ngờ, Sở Lam vừa mới ở trong cơ thể y tiết ra xong, liền ôm y vào trong lòng, hôn cái miệng nho nhỏ, môi lưỡi vụng về dây dưa. Y nhịn không được mà mở mắt, lại bắt gặp đôi mắt xuân thủy xinh đẹp kia đang nhìn chằm chằm vào mình, ngay lập tức liền nhắm chặt hai mắt lại.

Sở Lam thấy tiểu hài nhi không cương cứng giống hắn, khí quan nho nhỏ nọ vẫn vô cùng ủ rũ, liền duỗi tay mà nắn miết. Tiểu Liễu đẩy ra nhưng hắn vẫn làm ngơ, tiếp tục vuốt ve, lại không thấy y có chút phản ứng nào.

“Ngươi đau sao?” Sở Lam ngu ngơ hỏi, tay vội lần mò phía dưới nhưng không thấy máu.

Lỗng mi Tiểu Liễu khẽ rung nhưng y kiên quyết không mở mắt.

Khi khí quan của Sở Lam bên trong nội huyệt lần thứ hai cứng lên, Tiểu Liễu khe khẽ hít một hơi sâu, đem chăn đệm trên giường siết thêm chặt.

“Nếu không thì chúng ta như thế này được không?” Sở Lam chợt nhớ tới tư thế đã từng xem qua ở đông cung đồ, hứng thú bừng bừng trỗi dậy. Hắn nằm xuống, để Tiểu Liễu ngồi ở trên người mình, sau đó nói “Ngươi tự làm a?”

Tiểu Liễu bị ôm đặt xuống, nhiệt vật đi vào càng thêm sâu.

Để cho y tự di chuyển ư?

Nghĩ đến cái loại tư thế dâm mỹ nọ, Tiểu Liễu trực giác lắc đầu, tâm nghĩ, người này muốn làm liền làm, vì sao còn muốn y hùa theo, thật xấu hổ muốn chết!

Sở Lam mới nếm thử long dương tình thú lần đầu, chỗ nọ đang cương lên vô cùng khó chịu, nhưng người ở trên lại vẫn cứ ngồi yên không động đậy. Hắn liền đem tay tiến vào bên trong y phục tiểu hài nhi dò xét, nhéo hai khỏa tiểu hồng: “Nghe lời a, mau di chuyển, thắt lưng xoay xoay là được…” rồi kéo y xuống. Tiểu Liễu đau nhức, hậu huyệt nhất thời kẹp chặt, khiến Sở Lam gầm lên sung sướng.

“Thật sảng khoái, ngươi làm lại a…Ngoan ngoãn nghe lời!” Hắn không kiên nhẫn mà đem Tiểu Liễu nhấc lên rồi lại đặt xuống lần thứ hai, dường như đã quên sạch cái ý định muốn để Tiểu Liễu tự làm lúc ban đầu của mình. Vừa nói, hắn vừa cởi bớt áo choàng trên thân y, rồi cũng ngồi dậy cởi chính y phục trên người mình, hai người toàn thân xích lõa.

Tiểu Liễu trên người mát lạnh, mở mắt ra liền thấy Sở Lam đang cởi y phục của mình.

Dung mạo Sở Lam tuấn mỹ, hắn quanh năm luyện võ, cơ thể tuy không cường tráng nhưng lại phi thường rắn chắc, da dẻ tựa như phát sáng khiến Tiểu Liễu chăm chú nhìn không chớp mắt.

Thấy sắc mặt y, Sở Lam nhất thời vô cùng đắc ý: “Thích sao? Vậy phải ngoan ngoãn nghe lời a.” vừa nói thắt lưng vừa hạ xuống ra sức đâm đến nơi sâu nhất.

Tiểu Liễu mặt đỏ lên, nhẹ nhàng di chuyển hạ thân thấp xuống, liền cảm thấy vật cứng nóng kia càng thêm cứng hơn, nóng hơn, lập tức ngừng lại, mím mím môi, không dám nhìn Sở Lam.

Mồ hôi nóng hổi từ trán Sở Lam nhỏ xuống, đúng là không thể nhịn được, hắn nắm lấy hai chân tiểu hài nhi, tiến đến đem hắn áp dưới thân, dùng sức đi vào.

Từng chút từng chút sâu hơn.

Một mặt làm, một mặt lại ra lệnh cho Tiểu Liễu: “Ôm lấy ta mau!”

“Kêu a!”

“Khó chịu sao?”

…Rốt cuộc chỉ có thể ngồi trên y, lại cảm thấy chỗ nọ của tiểu hài nhi dường như sâu không đáy, đem tất cả hồn phách của mình mà hút vào. Chỉ cần Tiểu Liễu khẽ co chặt một chút, hắn đã cảm thấy như lên tiên rồi.

Tiểu Liễu chân gác ở trên vai Sở Lam, cả người từ trên xuống dưới đều bị người nọ hung hăng xâm phạm.

Dường như vẫn chưa đủ, tay Tiểu Liễu lại bị hắn kéo bắt ôm lấy, còn bị bắt rên lên. Y trước giờ dù có tiếp khách cũng không mở lời, xu nịnh lại càng không, nên hiện cắn chặt môi không chịu mở miệng.

Hết lần này tới lần khác, Sở Lam vẫn một mực không chịu buông tha: “Ngươi kêu một tiếng đi a, thoải mái khó chịu gì cũng đều mau thốt ra đi.”

Tiểu Liễu lại bị ép xuống giường, Sở Lam hứng khởi lao tới giữ chặtthắt lưng y, cứ tiến vào rồi đi ra. Nơi nhạy cảm đột nhiên bị va chạm khiến Tiểu Liễu giật nảy. Sở Lam liền nhắm chỗ đó, liều mạng đâm tới, ma sát mãnh liệt khiến y bật lên một tiếng rên.

“Kêu nữa a! Ta thích nghe tiếng ngươi kêu!”

Tiểu hài nhi toàn thân phát run, tay cố đẩy Sở Lam ra nhưng không được, móng tay cào cấu vào cơ thể hắn, điên cuồng rung lắc, từng sợi tóc mềm mại cũng lay động theo. Cuối cùng y chỉ biết cắn răng chịu đựng, bạch dịch tuy đã tràn ra nhưng tuyệt nhiên không hề lên tiếng.

Sở Lam muốn được nghe thanh âm non nớt yêu kiều của y, vậy mà y chỉ rên nhẹ một tiếng lại kiên quyết không phát thêm âm thanh nào nữa, trong ngực hắn liền khó chịu, càng ra sức đâm sâu, miệng không ngừng hôn mút khắp nơi, hận không thể đem tất cả thân thể y mà ăn vào.

Đáng thương thay Tiểu Liễu, bị hắn dày vò không biết mấy lần, toàn thân trên dưới đều dấp dính nước bọt của hắn.

Tiểu Liễu ngây dại, nhất thời không thể giữ được kiên trì, rốt cuộc “A” lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc đỏ bừng.

“Tiếng ngươi kêu thật êm ái, kêu thêm cho ta nghe được không?”

Cuối cùng sau một hồi loạn động, Sở Lam cũng ngừng lại, Tiểu Liễu thì đã bị hắn lộng cho đến mê man.

“Thế nào, không tệ chứ? So với trước đây tốt hơn nhiềuđúng không?”

Tiểu Liễu xoay thân co người lại trên giường, không đáp lại hắn.

Cái gì chứ, cái tên ác nhân kia đã ức hiếp mình mình sao còn dám mở miệng hỏi việc này.

“Uy!” Sở Lam dễ dàng quay người y lại.

“Ta làm ngươi dễ chịu như vậy, thế mà chớp mắt đã phớt lờ không thèm đếm xỉa đến ta, ta nói nãy giờ đâu có gì sai.” Hắn ngang nhiên ôm lấy Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu toàn thân nhớp nháp, đã sớm mệt mỏi, trong ngực không rõ là loại tư vị nào, ban nãy bị khi dễ cũng không giống với cảm giác như những lần trước. Nhưng tính y vốn dè dặt, nghĩ thì nghĩ nhưng tuyệt đối không nói ra, nay lại gặp cái loại người bá đạo như Sở Lam, mắt càng đỏ lên, cứ vùi thẳng đầu vào chăn không nói.

Sở Lam nghĩ mình đã dốc toàn lực, tiểu tử kia cũng đã tiết ra, làm sao vẫn im lặng khó chịu như vậy cơ chứ.

“Tính mạng ngươi là do ta cứu, ta đối với ngươi cũng tốt, tại sao ngươi luôn phớt lờ, không thèm để ý ta. Ngươi đối với Tề Gia Nghĩa cũng như vậy sao? Một chút cũng không nghe ta, ta đã từng nói nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ…” Không tồi, câu ác ngữ cuối cùng cũng được nói ra. Tiểu Liễu đương nhiên nhớ kĩ, nếu không nghe lời, hắn sẽ đem y bán vào kỹ trại.

Thân thể lại bắt đầu run rẩy, quả nhiên hắn không phải là người tốt!

Sở Lam nói xong thì có chút ân hận, không thể làm gì khác hơn, đành ôm lấy y nhưng lại bị đẩy ra. Tiểu Liễu nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ, tức giận đến thanh âm cũng phát run: “Ai muốn, ai muốn ngươi cứu…ngươi là cái tên ác nhân chỉ muốn làm nhục ta, công tử mới đúng là người tốt, còn ngươi…”

“Ta khi dễ ngươi như thế nào, Tề Gia Nghĩa kia làm được cái gì chứ. Chính vì ngươi mệnh hảo nên mới thoát khỏi tay bọn thủy tặc, hắn chẳng qua chỉ tiện thể đem ngươi theo thôi, ta…”

Tiểu Liễu nhìn người phía trên, vừa nãy còn ra vào cơ thể y, nay lại dùng những lời lẽ xấu xa nói về công tử, còn đả động đến quá khứ ô nhục của y, thanh âm liền nức nở: “Ngươi là đồ khốn nạn.” Nói xong, cả người cố giãy dụa thoát khỏi hắn.

Y cựa quậy trong lồng ngực Sở Lam, không ngờ lại khiến cái vật vẫn đang ngụ trong người y hứng khởi ngẩng đầu.

“Ngươi là đồ đểu cáng…” Tiểu Liễu cảm giác được vật nọ, càng hoảng loạn xấu hổ, lệ ào ào chảy xuống, anh anh khóc lên.

Đây là lần đầu tiên Sở Lam nhìn thấy y khóc, tay chân nhất thời luống cuống, muốn lau đi lệ kia nhưng tay đưa lên rồi lại buông xuống.

“Ngươi đừng có động nữa, ta sẽ kìm nén mà, ta ngừng rồi, ngươi đừng có động nữa a.”

“Ngươi khóc cái gì… Ta chưa nói gì sai a!”

Tiểu Liễu khóc càng thêm dữ, tựa như ủy khuất bao nhiêu năm dồn nén nay ào ạt trào ra. Cho dù là Sở Lam tính tình bá đạo đến mấy, lúc này cũng luống cuống không biết làm gì. Hắn thầm nghĩ, thì ra cái vật nhỏ này có thủ đoạn mềm dẻo đến vậy, nhìn ngoan ngoãn vâng lời nhưng kỳ thực lại khiến hắn không có khả năng trái ý y, thật khó làm y vừa lòng.

Vừa nghĩ vừa ôm lấy Tiểu Liễu, hướng phía ôn tuyền mà đi.

Sở Lam ác thanh ác khí: “Ngươi đừng khóc nữa, trông giống như ta đang ức hiếp ngươi vậy.” Vừa nói, ngón tay vừa lần mò hậu huyệt phía sau của Tiểu Liễu mà rửa sạch ô vật.

Tiểu Liễu bị ngón tay hắn đâm vào vốn định đẩy ra, sau lại siết chặt tay kiên quyết không động đậy.

“Ta cũng đâu muốn khi dễ ngươi…” – Lời hắn nói ra cũng đâu phải nói dối. Không như đối với những người khác hắn luôn phải đề phòng thủ đoạn, ngay từ lần đầu nhìn thấy y, hắn đã muốn lưu y lại bên mình.

“Ta kêu ngươi là tiểu nam xướng, ngươi đúng là đã từng làm, ta đâu có nói sai.”

Thấy người kia có phản ứng, hắn liền nói tiếp: “Còn nữa, ta nói ngươi đã bị rất nhiều người thượng qua, với ngươi đó cũng không phải là nói sai.”

Tiểu Liễu nghe xong phát run, thanh âm nọ lại tiếp tục vang lên…

“Ta cũng tính xem có bao nhiêu nam nhân thượng qua ngươi, không phải một nghìn sao, ta thượng ngươi một lần cũng bằng trăm lần bọn hắn. Vậy nếu liên tục mười ngày, không phải ngươi sẽ có thể đem tất cả lũ đó quên đi a.”

“Hơn nữa, ngươi lại là Sở Liễu, người của Sở gia chúng ta, ai còn dám khi dễ ngươi?”

Tiểu Liễu ngừng khóc nhưng vẫn vùi đầu không nói lời nào.

“Được rồi, cùng lắm là tại ta dùng trâm cài tóc đâm ngươi, nhưng hiện giờ vết thương đã lành. Uy, ta cả đời cũng chưa từng giải thích nhiều như vậy, ngươi sẽ không giận ta nữa chứ?”

Tiểu Liễu nặng nề suy nghĩ, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra với tên này vậy? Nhưng rốt cuộc không còn chút khí lực nào để tiếp tục suy xét nữa, y nhẹ nhàng ngã vào trong nước, giữa vòng tay của Sở Lam, yên ổn ngủ say.

—————————————————

Bạn đang đọc Sở Sở của Hiên Viên Huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.