Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

4

Phiên bản Dịch · 7905 chữ

Nằm trên mặt đất hồi lâu, Tiểu Liễu cứ đinh ninh rằng mình đã chết, hai chân đông cứng tê dại, phía sau cũng kịch liệt đau đớn, thế nhưng y còn cảm thấy lạnh, thấy đau, hẳn là y vẫn còn sống a?

Cứ ngỡ là mộng, hóa ra lại là thực.

Ngẩn ngơ sợ hãi, y bần thần gắng gượng nhặt chiếc quần bị xé rách, chịu đựng nỗi đau đớn ở đằng sau, từng bước từng bước trở lại gian phòng nhỏ của mình. Dù phòng y ở ngay gần đó nhưng y cũng phải mất nửa canh giờ mới tới nơi. Trong thạch ốc vẫn còn rất tưng bừng náo nhiệt nên không ai để ý tới y.

Nằm trên giường, Tiểu Liễu đem mền quấn người lại, thật lâu sau y mới cảm nhận được chút ấm áp. Tiếng huyên náo bên các gian lân cận đã dần dần lặng đi, y đứng dậy, thẫn thờ đi tới trước tủ gỗ trong phòng, bắt đầu thu dọn ít vật dụng tồi tàn của mình.

Y phải đi! Ngay lập tức phải rời khỏi khỏi chỗ này! Y không thể về Sở gia, y sẽ bị người kia bán cho kỹ trại lần nữa mất! Chỉ cần nghĩ đến Sở Lam, hai chân y đã run lên bần bật.

Quần áo đồ đạc rất ít, hơn nữa y lên núi cũng đã lâu, một số bộ không còn mặc được nữa, nhưng y vẫn cứ gói hết chúng lại. Lúc thu dọn, y chợt thấy phía dưới chiếc rương lộ ra một tấm áo choàng màu tím. Y nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười, là công tử cho y a, là thứ quý giá nhất trong đống y phục của y, y đã định sẽ mặc vào mùng một ngày mai. Cẩn thận cất áo choàng vào chỗ kín nhất của bọc quần áo, Tiểu Liễu nhìn căn thạch ốc nhỏ mình đã sống được gần một năm lần cuối, rồi đem cuốn Tam Tự Kinh Tề Gia Nghĩa cấp cho cùng hai cây bút và giấy mực còn sót lại xếp vào, ngoài ra không đem theo bất cứ gì nữa.

Trên núi, bình thường khi mua đồ đều do Tề Gia Nghĩa chi trả. Tuy hai người sống chung nhưng Tề Gia Nghĩa chưa bao giờ nghĩ tới việc giao phó ngân lượng cho y, y cũng chưa bao giờ bận tâm đến việc này. Giờ đây trong chiếc bọc nho nhỏ, đúng là đến một xu cũng không có. (Trông thế mà ki =.=)

Tiểu Liễu nhìn nơi ban nãy bị Sở Lam lộng, liền lôi chiếc quần đã rách trên người ra chắp vá lại, đợi đến khi bên ngoài không còn chút âm thanh, mới cầm bọc nhỏ buộc vào lưng, khẽ khàng đi ra khỏi cửa.

Phía sau của y đã bị đâm thương, đi đường vô cùng đau nhức, nhưng việc này đối với y cũng thành thói quen, cứ nhẫn nhịn chịu đựng rồi sẽ bớt đau.

Đêm khuya, ngoại trừ tiếng gió thổi mạnh, mọi vật đều vô cùng yên tĩnh, bước ra sân, đi gần chục trượng, Tiểu Liễu bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía gian thạch ốc của Tề Gia Nghĩa.

Y xoay người, chậm rãi quỳ gối xuống, thi lễ dập đầu ba cái.

Mặc dù công tử không muốn lưu y lại, nhưng công tử chính là ân nhân cứu mạng của y, chính là người đối với y tốt nhất trên cuộc đời này.

Y vốn coi nơi đây là ngôi nhà duy nhất, muốn phục vụ công tử suốt đời, nhưng hiện tại phu nhân công tử đã về rồi, hắn đâu còn cần y nữa chứ.

Khấu đầu xong, y đứng lên, khẽ nói: “Công tử, ta đi.” Nói xong, y không hề quay đầu lại, cứ dọc theo sơn đạo mà đi giữa đêm tối.


Đêm ba mươi, vợ chồng Tề Gia Nghĩa cùng huynh muội Sở gia gần hết đêm mới đi ngủ. Tiệc mừng năm mới xong xuôi, bốn người với mấy nha đầu lại cùng nhau uống rượu ngâm thơ, đối chữ vô cùng vui vẻ.

Sở Lam tuy chẳng am hiểu thi văn lắm, nhưng hắn vốn xấu tính, dù hắn có thua, người khác cũng không dám phạt hắn uống rượu.

Nhưng lần này thật kì lạ, hắn tự tay rót rượu cho mình, lại còn uống hết chén này đến chén khác.

“Ca, huynh làm sao vậy? Đang ăn tiệc lại đi ra ngoài mấy lần, lúc quay lại còn thần thần bí bí kéo Tề đại ca ra nói chuyện riêng tư nữa. Giờ thì lại uống rượu…” Sở Vân vừa mới lẩm bẩm vài câu thì đã bị Sở Lam ngắt lời.

“Đừng có nói nhảm.”

Tề Gia Nghĩa cùng Thu Nhược Y bất đắc dĩ cười cười. Bọn họ đã sớm quen với tính nết ngang bướng của Sở Lam, cứ kệ hắn đi.

Tiểu Chanh bỗng ra mở cửa, nhìn ra phía ngoài rồi nói: “Gió lên rồi, xem ra cả đêm nay tuyết sẽ vẫn rơi.”

“Tuyết rơi báo hiệu năm nay sẽ được mùa, chuyện tốt đây!” Tề Gia Nghĩa cười nói.

Chẳng ngờ vừa dứt lời, Sở thiếu gia lại quăng chén rượu lên bàn, xoay người đi ra ngoài.

Mọi người trong phòng ngơ ngác không hiểu gì.

Ngay Sở Lam cũng không biết mình bị làm sao, tuy đã quay trở lại bữa tiệc nhưng tâm trí hắn vẫn để ở bên ngoài.

Hắn nhớ đến dáng vẻ của tiểu quan kia, xanh xao vàng vọt, ánh mắt tuyệt vọng . Rồi lại nhớ đến phần mông non nớt trắng trẻo, đôi chân thon nhỏ trắng mịn, tựa hồ trên tay vẫn lưu lại cảm giác khi chạm vào. Hắn lặng lẽ lần mò chiếc trâm cài tóc dính huyết trong ngực, thầm nghĩ bản thân mình chưa có đi vào, chiếm tiệm nghi của y là cây trâm gài tóc nhỏ này. (Nguỵ biện =”=)

Trong lòng hắn không yên, bên ngoài trời lạnh như vậy, tên xú tiểu quan kia liệu có thể bị chết cóng không? Tuyết lại đang rơi nữa, đừng có nói là sẽ vùi y thành băng thi a.

Hắn thi triển khinh công, hai ba bước đã phóng tới đằng sau cây đại thụ, nhưng tìm khắp nơi lại không thấy bóng dáng tiểu hài nhi đâu cả. Hắn lập tức đến trước cửa phòng y, tuy bên trong không thấy thắp đèn nhưng khi hắn lắng nghe một chút thì mơ hồ có tiếng hít thở rất nhỏ phát ra, nghe cũng biết là tiếng thở của một người chưa từng luyện qua võ công, trong lòng cảm thấy yên tâm, hắn liền quay về tiệc rượu.


Đợi đến lúc mọi người đều ngủ yên, Tiểu Liễu mới ôm đồ đạc đã thu dọn sẵn ly khai thạch ốc, dựa theo cảm giác của mình mà lần mò đi.

Ban đêm quả nhiên tuyết vẫn còn rơi, hơn nữa không mỏng như mấy ngày trước mà lại rơi rất nhiều, cả một vùng trời dày đặc tuyết trông như lông ngỗng bay lượn khắp nơi.

Tiểu Liễu đi dọc sơn đạo, toàn bộ người đã phủ một màu trắng. Đêm giao thừa không có trăng, tuyết rơi nhiều, màn đêm càng ngày càng đen kịt lại, phút chốc trên mặt đất đã tích tụ một tầng tuyết khiến cho con đường vốn không dễ đi lại càng thêm gồ ghề khúc khuỷu.

Trời lạnh lẽo, áo bông trên người y cũng chẳng hề dày, lúc lâu sau tuyết chậm rãi hóa thành nước đá thấm ướt áo bông, luồn vào các khe hở. Thân thể y lại vẫn còn thương thế, hiện bước đi chật vật, một canh giờ mới đi được mấy dặm, trời hửng sáng cũng chưa chắc xuống được núi.

Bất chợt, Tiểu Liễu trượt chân, té nhào xuống, bên cạnh chính là sườn núi dốc cao chót vót. Y cẩn thận từ từ đứng lên nhưng phát hiện bọc đồ lại bị lăn xuống dưới, may vướng phải cành cây mà không rơi xuống núi. Mất rất nhiều thời gian mới nhặt lại được bọc đồ, sau đó y ngồi xuống mặt đất đầy tuyết thở hổn hển một lúc lâu nữa.

Lúc sau y lại đứng lên tiếp cuộc tục chạy trốn, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, đằng trước tất cả đều là một mảnh xám trắng táp vào mặt, đường đi cũng không thể thấy rõ.

Tiểu Liễu dĩ nhiên bị đông cứng, toàn thân vô lực, chỉ có thể ôm chặt bọc đồ, chậm rãi tựa vào vách núi.

Con mắt y mở thật to nhưng cái gì cũng thật mơ hồ, tựa như tương lai phía trước của y vậy. (Chị Dậu =)))

Thiên hạ tuy lớn nhưng không có chỗ cho y dung thân.

Y vốn định xuống núi, trước tiên tìm một việc nào đó để kiếm sống.

Thế nhưng, chính y cũng hiểu, mong ước của mình thật quá xa vời. Y không biết nhiều chữ, thân thể lại gầy yếu, không làm nổi việc nặng nhọc, lại luôn vô ý toát ra cái vẻ phong trần, người tinh đời liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay, huống chi giờ là năm mới, đâu có ai muốn thuê người làm? Trong người y, tiền cũng chẳng có lấy một đồng.

Nhưng nếu y không đi, kẻ ác nhân kia chắc chắn sẽ bán y đi kỹ trại, y cũng không muốn làm khó công tử.

Tuy hôm nay còn có thể chống đỡ mà chạy trốn, tương lai biết trôi dạt đến nơi nào?

Y có thể đi đến được nơi nào?

Chỉ sợ, y sẽ đóng băng mà chết ở trên núi hoang này hôm nay.

Trời càng lạnh, tâm trí của y càng trở nên mờ mịt. Y mông lung chợt nhớ tới phía sau núi có ôn tuyền, tuyết rơi, không biết nơi đó có còn ấm áp không. Y gắng gượng chút hơi sức cuối cùng men theo hướng hậu sơn mà đi đến.

   Ngày đầu năm, đám nha hoàn của Sở Vân thức dậy đầu tiên, rồi đến Tề Gia Nghĩa rời giường luyện võ như mọi ngày, tiếp đó là bọn thủ hạ của Sở Lam, tối qua huyên náo khá lâu nên sáng nay cũng dậy tương đối muộn, cuối cùng mới đến huynh muội Sở Lam cùng Thu Nhược Y. Khi họ thức dậy thì cháo tổ yến cùng đủ loại đồ ăn phong phú đã được bưng đến trước mặt.

Sở Lam vừa nhìn bàn thức ăn đã thấy chán ngấy, lại thầm nghĩ chắc gì tên Tề Gia Nghĩa kia đã được ăn ngon như mình, cả năm có khi chỉ được vài bữa! Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy dường như chỉ là mình đang tự cho rằng mình hạnh phúc hơn thôi, trong lòng dấy lên một trận chua xót.

Đang ngẩn người, hắn bỗng nghe thấy tiếng Tề Gia Nghĩa từ ngoài sân vọng vào: “Tiểu Liễu! Tiểu Liễu, ngươi ở đâu? Tiểu Liễu!” Thanh âm vô cùng hoảng hốt.

Sở Lam quăng vèo đôi đũa, phất áo chạy ra ngoài. Sở Vân nhìn anh mình chạy đi mà cảm thấy quái dị không nói nên lời.

Tề Gia Nghĩa đứng trong gian phòng của Tiễu Liễu, rương y phục trống không, trên bàn, giấy mực cũng không còn nữa, Tiểu Liễu đã đi mất rồi!

Y có thể đi đâu cơ chứ? Tuyết lại lớn như vậy, liệu có bị…

Đến lúc này Tề Gia Nghĩa mới hiểu Tiểu Liễu thực sự không muốn đến Sở gia, nhưng nếu ghét nơi đó đến vậy, y có thể nói với hắn trước khi bỏ đi mà.

Ai, hắn dậm mạnh chân một cái, vừa mới xoay người định đuổi theo đem y trở về liền bị Sở Lam chặn lại: “Huynh chờ một chút!” Trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên lộ ra chút vẻ căng thẳng hiếm thấy.

Sở Lam tập hợp toàn bộ thủ hạ, phân phó: “Đường xuống núi gồm hai đường. Các ngươi mười tám người, năm theo sư huynh ta, năm theo Sở Vân, nhất định phải đem y trở về, không tìm được thì đừng về nhìn mặt ta!”

Sở Vân đứng một bên sửng sốt: “Ca, mọi người đi rồi, sư tỷ lại cần người chăm sóc, ta cũng đi nốt thì…”

Sở Lam không nói, lẳng lặng liếc nàng một cái, hỏi: “Ở đâu ra cái quy tắc Sở Lam ta nói một thì người của Sở gia lại được nói ba nói bốn hả?” Ánh mắt cực kì nghiêm khắc.

Tuy Sở Lam còn trẻ, tính tình kì quái, nhưng từ trước đến nay hắn vô cùng có uy, mười sáu tuổi đã quản lý hầu hết mọi việc của Sở gia, hắn có nói gì, cho dù là Sở Vân cũng không dám nói lại nửa từ.


Tề Gia Nghĩa đã sớm dẫn theo năm tùy tùng Sở gia xuống núi. Sở Vân tuy bất mãn không vui, cũng chỉ có thể dẫn theo năm người khác nhanh chóng khởi hành.

Sở Lam dặn dò bốn nha hoàn của Sở Vân ở lại chăm sóc Thu Nhược Y chu đáo, rồi dẫn theo tám thị tòng còn lại xuống núi.

“Công tử, chúng ta đi hướng nào?”- Một tên trong đám thị tòng lên tiếng hỏi.

Sở Lam mím môi, nói: “Trời lạnh như thế, nếu y xuống núi chỉ e đã hóa thành băng thi. Sáu người các ngươi mau tản ra xung quanh tìm kiếm.”

Khi đám thuộc hạ đi khuất, hắn cắn môi, thầm nghĩ, ta thử đánh cuộc một phen xem, rồi dẫn theo hai người còn lại đi về phía hậu sơn.


Tiểu Liễu không biết cụ thể vị trí ôn tuyền ở đâu, chỉ biết ôm hy vọng cuối cùng, đi men theo con đường nhỏ sau núi. Tuy vài lần kiệt sức ngã xuống đất, nhưng bản năng sinh tồn lại thúc y gượng đứng lên. Cuối cùng năm tiếng sau, lúc y đã mất hết hi vọng, đầu óc mê man hỗn loạn thì cũng là lúc y tìm thấy ôn tuyền.

Ôn tuyền dựa vào vách núi, phân nửa lộ thiên, phân nửa nằm trong động, bên ngoài dù tuyết rơi dày đặc khắp trời nhưng trong động lại là bầu không khí ấm áp như mùa xuân. Tiểu Liễu từ nhỏ đã ở trên thuyền lớn, đối với nước không có thiện cảm lắm, nhưng lúc này y không quan tâm gì nữa, chật vật cởi áo bông rồi bước ngay xuống hồ nước.

Sau một lúc lâu, khi thân thể có cảm giác trở lại, y mới đem toàn bộ y phục trên người trút hết xuống, vật dụng cũng bỏ sang một bên. Hình dạng ôn tuyền không theo quy tắc nào, dòng nước phía bên trong lại rất nóng, nóng đến không chịu nổi, vậy nên y tiến đến chỗ nước gần cửa động để ngâm mình.

Nước chỗ này quả thật không sâu. Dựa vào một khối tường đá trơn nhẵn, Tiểu Liễu thiếp đi được một lát, lúc tỉnh lại thì cảm thấy cả người ấm áp dào dạt, rất thoải mái dễ chịu, thậm chí ngay cả vết thương phía sau cũng không còn đau nhức nữa. Y không ngờ nước ôn tuyền này lại có thể chữa thương hiệu quả đến như vậy.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi nhiều, trời dần dần lộ ra chút tia sáng, ngồi trong hồ có thể nhìn thấy ngoài trời ngập trắng hoa tuyết, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, nhưng vẫn phảng phất đâu đó chút vẻ thê lương vắng lặng.

Tiểu Liễu tự nhủ, hôm nay là mùng một tết, vậy là y cũng tròn mười sáu tuổi rồi.

Cảm thấy hồi chút sức lực, y mới chậm rãi từ trong nước bước ra, đợi nhiệt độ cơ thể trở về bình thường xong, y bắt đầu cởi bọc quần áo, đặt y phục sạch và đồ dùng sang một bên, cẩn thận mặc kiện áo choàng nọ vào.

Quần áo chỉnh tề, Tiểu Liễu quay lại đưa mắt nhìn xuống dòng nước ấm, rốt cuộc chỉ thấy được dáng vẻ mơ hồ của mình, trong lòng tuy hơi thất vọng, nhưng cũng có phần hưng phấn. Suy cho cùng đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời, y được khoác lên mình quần áo mới vào năm mới.

Tiểu Liễu sờ sờ quần áo, một ý nghĩ lướt qua đầu, thật tiếc là công tử không thể thấy.

Vừa nghĩ y lại vừa cười chính bản thân mình, công tử sao có thể quan tâm đến việc này được…

Làm gì có ai quan tâm…


Lúc này trời đã hửng sáng, y đi ra khỏi động lớn, phát hiện cách ôn tuyền không xa chính là một vách núi. Bước từng bước tới vách núi kia xem xét, quả thật sâu không đo nổi.

Đôi hài của Tiểu Liễu đã ẩm ướt, giờ tuy chỉ đi chân trần trên lớp tuyết dày nhưng y cũng không cảm thấy lạnh lắm. Y từ từ ngồi xổm xuống, ngây ngốc nhìn về phía trước, thầm nghĩ, tiếp theo mình sẽ phải làm cái gì bây giờ?

Sống trên đời hơn chục năm nay nhưng chưa có một ai tốt với y thật sự, liệu y có sống qua được đêm nay?

Nỗi sợ hãi của y đối với thế giới bên ngoài không thể nào diễn đạt nổi bằng lời. Làm tiểu quan trên hoa thuyền, tiếp khách nhân thô bạo cộc cằn, rồi đến đại thẩm, đại thúc nông hộ kia, đến tiểu thư Sở gia cùng đám nha hoàn của nàng, cả cái tên ác nhân kia nữa, thậm chí ngay đến cả công tử cũng…

Nếu như phải tiếp tục sống cái kiếp đời như vậy, y thà rằng không cần nó nữa, cứ mãi mãi ngồi ngây ngốc ở nơi này còn tốt hơn.

Hay là…nhìn về phía dưới sườn núi, trong tiềm thức y đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, chỉ cần bước về phía trước một bước là tất cả mọi chuyện đều sẽ chấm dứt, y cũng sẽ không…không còn phải chịu sự sỉ nhục từ mọi người nữa.


Tốc độ của Sở Lam nhanh hơn bọn thủ hạ, liền lệnh cho bọn chúng canh giữ giao lộ phía sau núi, còn mình thì phi người phóng đi.

Hắn có chút không hiểu, vì sao mình lại phải lo lắng cho cái tên xú tiểu quan kia chứ. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tiểu hài nhi phơi thây giữa nơi hoang vu giá rét, sắc mặt hắn liền biến đổi.

Cái tên xú tiểu quan đó, ngoại trừ nấu cơm ngon, mông sờ tương đối mềm mại ra, cái gì cũng không tốt.

Cả người chẳng biết được mấy lạng thịt, bước đi thì dè dặt, thắt lưng hơi chút là vặn vẹo, toàn thân lại còn toát ra cái vẻ phong trần, lúc nói chuyện thì thanh âm như muỗi kêu, con mắt cho tới giờ vẫn luôn là dính chặt nhìn mặt đất, sắc mặt không lúc nào là không sợ hãi rụt rè…

Trên đường đi, Sở Lam một mặt xem xét địa hình, một mặt lại vận khởi Bí công lục hành đại pháp của Sở gia để dò xem xung quanh đây có người không. Công pháp này hao tổn rất nhiều chân lực, không thích hợp dùng nhiều, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Khi sắp tới gần ôn tuyền, hắn rốt cuộc nghe được tiếng hít thở yếu ớt vọng ra, trong lòng vui vẻ, càng cố sức phóng nhanh đến, chẳng ngờ đập vào mắt hắn lại là…

Giữa tuyết trắng, một nam hài gầy yếu, nhỏ nhoi, thân khoác áo choàng tím đang ngồi chồm hỗm sát vách núi, cúi đầu nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.

Y muốn làm gì?

Xú tiểu quan này muốn chết hay sao?

Sở Lam trong lòng vô cùng sợ hãi: “Ngươi muốn làm gì a?” Hô chưa dứt lời hắn đã cảm thấy hối hận.

Quả nhiên, Tiểu Liễu đang ngồi, nghe tiếng hô nọ liền quay đầu lại nhìn, mắt thấy Sở Lam mà như nhìn thấy quỷ, cả kinh vội vàng đứng lên, thối lui về phía sau.

“Đừng nhúc nhích…” đằng sau chính là vực sâu muôn trượng.

Sở Lam còn chưa nói hết, Tiểu Liễu đã trượt chân, hơn nữa tâm trí lại hoảng loạn, rốt cuộc cả người ngửa ra sau rơi thẳng xuống vách núi cao dốc.

Gần như không kịp nghĩ ngợi, Sở Lam liền nhảy xuống theo Tiểu Liễu, dồn sức vào chân sau, đạp vào vách núi để tăng tốc độ rơi đến gần y, thế nhưng đợi đến khi hắn nắm được vạt áo trước của Tiểu Liễu, kéo được y ôm vào lòng thì hai người cũng đã rơi xuống vực gần ba mươi trượng rồi.


Rõ ràng là bị rớt xuống núi nhưng Tiểu Liễu lại thở phào nhẹ nhõm, ai mà ngờ tên ác nhân kia lại đuổi theo y đến tận đây chứ. Sao hắn lại có thể tìm tới nơi này a?

Quanh người y, mọi thứ lướt qua nhanh như gió. Y biết rất nhanh thôi mình sẽ chết, nhưng cũng không thấy khổ tâm lắm. Vậy mà ngay lúc đó, phía trên miệng vực lại có người tự nhảy xuống, hơn nữa càng lúc càng gần y, đó là… là tên ác nhân kia. Tại sao hắn cũng nhảy xuống đây?

Còn chưa kịp có phản ứng gì, y đã bị hắn kéo vào lòng ôm chặt.

Tiểu Liễu kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, y và Sở Lam lại đang cùng nhau trải qua thời khắc sinh tử.


Phía dưới vách núi là sương mù dày đặc lan tỏa, không biết nông sâu thế nào, lúc nãy Sở Lam chỉ mong lao xuống càng nhanh càng tốt để bắt kịp Tiểu Liễu, giờ ôm được y trong lòng, tuy đã cố chậm lại nhưng tốc độ rơi xuống vẫn rất nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi chạm đáy vực. Đến lúc đó cho dù Sở Lam có tuyệt thế võ công cũng thịt nát xương tan, chứ đừng nói gì đến Tiểu Liễu.

Sở Lam rút bảo kiếm “Vô âm” ra, cắm vào vách núi dựng đứng, thế nhưng trên vách núi tuyết đọng đã sớm hóa thành băng cứng, ba lần cắm vào đều thất bại. Lúc này, hai người đã rơi xuống được trăm trượng, rốt cuộc đến lần thứ tư, Vô Âm kiếm mới cắm được vào vách núi.

Sở Lam thoáng thở hắt ra, nghiêng đầu quay sang nhìn Tiểu Liễu sắc mặt mờ mịt bên cạnh, hai người lại đang treo lơ lửng trên vách đá, quả thật đến chính hắn còn cảm thấy điên cuồng.

Đang lúc hắn muốn lấy bảo kiếm làm điểm tựa để từ từ leo lên, thì trên đầu bỗng có tiếng “xèo xèo” truyền đến khiến người luôn luôn lãnh đạm như hắn cũng không khỏi biến sắc…Đỉnh tuyết đọng phía trên đang dần dần nứt ra, buông lỏng, sắp rơi xuống!

Tiểu Liễu bị Sở Lam ôm trong lồng ngực, đầu óc mơ hồ, lại nghe được tiếng khối tuyết “Rầm rầm” đổ xuống, thầm nghĩ trước sau gì cũng chết, thế nhưng cái tên ác nhân kia, hắn…hắn…rốt cuộc hắn nhảy xuống đây để làm cái gì cơ chứ?

Nếu thả thả Tiểu Liễu ra thì Sở Lam còn có thể có đường sống. Nơi này không phải vùng bắc địa băng sơn, tuyết đọng không nhiều, với công lực của mình, hắn thừa sức thoát, thế nhưng hiện tại còn ôm thêm Tiểu Liễu, không biết nên làm thế nào mới ổn.

Khối tuyết bắt đầu ầm ầm đổ xuống, Sở Lam vô thức đem Tiểu Liễu ôm vào lòng càng thêm chặt, dùng chính thân mình che cho y, sợ y bị khối tuyết đả thương. Nhưng khối tuyết rơi nhanh như vậy, nếu rơi trúng, có là hắn thì cũng sẽ không tránh khỏi cảnh đầu rơi máu chảy. Không còn cách nào khác, hắn đành vận khởi hộ thể thần công, giữ cho bọn họ an toàn trong vòng ba thước kiên cố, không vật nào có thể xâm phạm được.

Nhưng công pháp này không thể dùng lâu, trong chốc lát nội lực đã hao đi phân nửa, mà lúc này Vô Âm kiếm trong bàn tay phải cũng đang dần dần trượt ra. Hắn nghiến răng vận tiếp nội lực, cố gắng ấn mạnh chuôi kiếm xuống, đem kiếm cắm sâu vào trong vách núi, chắc cũng yên ổn giữ thêm được một lúc nữa.

Nhưng sự yên ổn này chỉ sợ cũng chẳng được tồn tại được bao lâu.

Trong lòng hắn than thở, lẽ nào Sở Lam hắn cuối cùng lại bỏ mạng ở nơi này sao?

Cánh tay trái vẫn gắt gao siết chặt nam hài nhi, trong đầu đột nhiên lướt qua một chuỗi cảnh tượng quá khứ.

Lần thứ nhất, hắn đuổi theo Tề Gia Nghĩa rồi bất chợt gặp y, xốc tấm mành mã xa lên liền thấy một nam hài đang nằm co quắp, đầu tóc rối bù, khuôn mặt rất đỗi tầm thường chứ đừng nói gì đến xinh đẹp. Hai hàng lông mày của y đang nhăn nhó, đôi lông mi không ngừng lay động, dường như đang gặp phải ác mộng. Hắn thầm nghĩ tên tiểu nam xướng này sợ rằng sẽ quấn chặt lấy Tề Gia Nghĩa như rễ cây leo mất.

Lần thứ hai, Tề Gia Nghĩa viết thư gửi cho mẫu thân, kính nhờ Sở gia thu nhận một tiểu quan. Sở Vân len lén nhìn bức thư rồi nóng ruột, vội khởi hành đến chỗ Tề Gia Nghĩa, còn hắn thì lại đi đón sư tỷ quay về. Trong sân, dưới ánh thái dương, tiểu hài tử kia cứ giương mắt ngây ngốc nhìn hắn, người vẫn gầy gò như vậy, nhưng so với trước kia đã khá hơn rất nhiều. Dù hắn có quát y, y cũng không dám cãi lại, chỉ đáng thương ngồi dưới đất, nhưng cái bộ dạng cúi đầu tội nghiệp kia lại gợi cho người ta chút động tâm không nói nên lời.

Lần thứ ba, hắn cố ý quay lại, liền thấy tiểu hài nhi đang ngồi xổm sấu tẩy ở một góc sân, toàn thân run bần bật. Nhưng quả thật hắn không ngờ cơm y làm có thể tỏa ra hương thơm đến vậy, chỉ cần ngửi qua bụng cũng đã nổi trống. Tiểu hài nhi mỉm cười vui mừng ngồi xuống ăn, cái miệng nhỏ động đậy nhẹ nhàng, trông chẳng khác gì con cún con, ai nhìn vào tâm cũng đều dấy lên một thứ cảm giác yêu thương khôn cùng.

Sau đó, mỗi lần gặp y, hắn lại muốn trêu đùa y, mắng y tiểu nam xướng, tiểu nam hài chỉ dám co người lại, lui về sau, mắt ậng nước nhưng lại không hề khóc, gắt gao mím môi lại.

Hắn muốn y.

Sở Lam gắt gao ôm chặt lấy tiểu nam hài, mắt nhắm lại, thôi thì đành phó mặc thiên mệnh vậy.

Đương lúc hắn sức cùng lực kiệt, tuyết đột nhiên ngừng lở.

Sở Lam nhếch miệng cười cười, nhìn Tiểu Liễu nói: “Hắc, vậy là trời không muốn chúng ta chết rồi!”

Tiểu Liễu cảm giác được trên người mình từng giọt mồ hôi nóng hổi của hắn, bộ bạch y đã ẩm ướt, ngay cả khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia cũng thấm đẫm mồ hôi, vì sao hắn vẫn còn ôm lấy y thật chặt?

Sở Lam tuy cười ác ý nhưng dáng vẻ cũng thật mỹ lệ, Tiểu Liễu cứ ngây người ra nhìn, quên cả bản thân mình còn đang mắc kẹt tại vách đá.

“Ôm lấy ta.” Sở Lam đặt Tiểu Liễu ở sau lưng, ra lệnh.

Tiểu Liễu tay chân căng cứng, luống cuống không biết phải làm gì.

“Xú tiểu quan, ngươi muốn hại chết ta sao?”

Tiểu Liễu vội dùng sức ôm lấy hắn.

Sở Lam suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy chưa yên tâm lắm, liền xé xoẹt vạt áo choàng tím của Tiễu Liễu gắt gao cột vào lưng mình, lại nghĩ chưa đủ, vội xé nốt hai tà áo còn lại cột vào hai vai. Hơn nữa chỉ có thể sử dụng được một tay nên hắn cũng mất khá nhiều thời gian.

Tuy hiểu rõ đây là vì hắn lo nghĩ cho mình, nhưng Tiểu Liễu không khỏi cảm thấy khôn cùng đau đớn. Bộ đồ mới…bộ đồ mới duy nhất của y…nay đã bị phá huỷ tan tành rồi…

“Vòng chân qua!”

Tiểu Liễu vội ngoan ngoãn vâng lời, dẫu sao y vẫn còn muốn sống.

Sở Lam cõng Tiểu Liễu trên lưng, nội lực gần như kiệt quệ, chỉ dựa vào hi vọng duy nhất là thanh bảo kiếm, cố leo dần lên vách núi đá dựng đứng cao hơn trăm trượng. Tiểu Liễu vốn đã mệt mỏi, giờ y phục lại mong manh, chân sớm đã đỏ lên vì lạnh, môi dần chuyển sang sắc tím.

Rốt cuộc, bọn họ cũng lên được trên vách núi.

Sở Lam trải qua việc vừa rồi dĩ nhiên kiệt sức, còn chưa kịp cởi hai vạt áo cố định Tiểu Liễu thì đã chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, bất quá lại sợ đè phải tiểu hài nhi phía sau nên liền xoay mình nằm úp sấp xuống nền tuyết.

Hai người cứ nằm như thế, cả buổi không động đậy.

Thế nhưng tuyết lạnh buốt, phải tới được ôn tuyền may ra mới ổn. Sở Lam cố gắng hội chút lực, nhanh chóng khởi động một cánh tay, cởi tấm vải buộc ra. Phía sau Tiểu Liệu đã bị đông lạnh đến cứng đơ, nay thấy vải được cởi ra, y liền thuận thế lăn xuống mặt đất đầy tuyết.

Sở Lam ngây ngẩn nhìn Tiểu Liễu nằm trên nền đất.

Là vì y mà suýt nữa mình đã mất mạng.

Nhìn y mà xem, chẳng thấy nổi một vẻ đặc biệt, mắt không to, lông mi cũng không dài, lúc nói chuyện thì thanh âm tựa như muỗi kêu, cằm lại nhỏ , da dẻ cũng không được coi là trắng lắm…so với người hầu của hắn thì còn kém xa.

Mà Tiểu Liễu cũng đang nhìn hắn, trong lòng mê muội thắc mắc không hiểu vì sao người này lại ra sức cứu y.

Sở Lam khẽ chạm tay vào khuôn mặt Tiểu Liễu, rồi lướt dần xuống cằm.

Ánh mắt Tiểu Liễu lộ ra vẻ hoảng hốt kinh sợ, nhưng nhất thời y không thể động đậy…Hắn..hắn…muốn làm cái gì a…

Còn chưa kịp nghĩ xong thì Sở Lam đã nâng cằm y lên, nhằm ngay đôi môi tím tái vì lạnh mà hôn lấy.

Môi lưỡi chạm vào nhau hết lần này đến lần khác.

Tay kia cũng không rảnh rỗi mà vòng ra sau nâng gáy y lên, đầu lưỡi tiến vào trong miệng, nhẹ nhàng khám phá mọi ngóc ngách, rồi lại gắt gao mà mút lấy đầu lưỡi của y.

Tiểu Liễu cảm thấy khó thở, đầu óc trống rỗng. Mặc dù y đã trải qua loại chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên có người hôn y mà như thể muốn nuốt trọn lấy cả cái miệng của y vậy.

Cảm giác ngọt ngào dần dần lan toả trong miệng Sở Lam, cái lưỡi thật mềm mại, đôi môi thật mịn màng…Hắn sớm đã muốn được hôn y như thế này!

Hắn ngấu nghiến hôn lấy cái miệng nho nhỏ nọ mãi cho đến khi đối phương không thể thở được nữa mới chịu buông ra. Thế nhưng chưa đầy nửa khắc, hắn lại lập tức tiếp tục hôn tới tấp, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trên bờ môi Tiểu Liễu, rồi trượt xuống cằm, rồi dừng lại ở trên mũi mà liếm.

Tiểu Liễu chẳng biết đã bị hôn bao lâu, chỉ biết rằng cứ mỗi khi tưởng đã hết thì người nọ lại giống như tiểu cẩu liếm loạn khuôn mặt y, đầu lưỡi nóng bỏng ở trên mặt mà liên tục miết qua miết lại. Toàn thân y nổi da gà, không phải hắn ghét y sao, vậy tại sao còn dây dưa với y như thế này cơ chứ.

Y đột nhiên cảm thấy hạ thân của Sở Lam quật khởi, nóng như lửa đốt, dụi dụi đầu vào dưới bụng mình.

Hắn, hắn đến cứu y chỉ là vì muốn… muốn làm loại chuyện này sao?

Sở Lam cũng cảm thấy kì quái, rõ ràng đã rơi vào tình cảnh thê thảm thế này, vậy mà còn cảm thấy hứng thú, nhiệt khí ở bụng dưới không ngừng trào dâng đến phát đau. Bất chợt, hai mắt hắn loé sáng, mỉm cười ôn nhu với Tiểu Liễu còn đang ngơ ngác, ôm lấy y rồi vận khởi khinh công, hai ba bước đã tiến vào trong ôn tuyền.

“Mạng nhỏ của ngươi là do ta cứu, nhớ cho kĩ, là do Sở Lam ta cứu!” Hắn ghé vào lỗ tai y khẽ nói.

Vừa nói, hắn vừa cởi bỏ áo choàng của y, “Đây là đồ Tề Gia Nghĩa cho ngươi sao? Xuy, chẳng phải là món đồ cũ trước đây mẹ ta may cho hắn ư.”

Tiểu Liễu trong lòng hoảng hốt, chưa kịp có phản ứng gì đã thấy hắn lột áo choàng của mình, đã thế còn vo tròn lại định ném, y bừng tỉnh vội vã kéo hắn.

Không ngăn lại thì đã không sao, đằng này Tiểu Liễu vừa mới níu tay Sở Lam, hắn đã bĩu môi, hất đôi tay nhỏ kia ra, rồi dùng sức quăng áo choàng vo viên nọ xuống núi.

Tiểu Liễu ngơ ngác nhìn Sở Lam, tức giận cực điểm, vừa định kêu lên thì lại bị hắn dùng miệng ngăn lại.

Y cố sức đẩy hắn ra nhưng căn bản y không phải đối thủ của hắn.

Cứ như vậy bị ép hôn, y phục trên người lại bị cởi sạch không còn mảnh nào, Tiểu Liễu thật vất vả mới có thể rời khỏi môi người kia. Thế nhưng Sở Lam cũng không hề kiêng nể gì, nói: “Bộ đồ kia có gì tốt, sau này theo ta, ta có thể cho ngươi những bộ khác tốt gấp mười”

Tên ác nhân này cả tối hôm qua còn hành hạ giày vò mình, hôm nay tự nhiên lại cứu mình từ dưới núi lên, thì ra vẫn là vì muốn y theo hắn sao?

Kỳ thực chính y cũng biết, không bao giờ có chuyện Sở Lam chấp nhận đặt cược cả tính mạng để cứu y. Vậy sao cái tên mang khuôn mặt xinh đẹp xen lẫn vẻ hung hăng kia vẫn cứ đè trên người y mà sờ nắn, đầu lưỡi hết liếm mặt rồi lại tiến xuống mút lấy cổ y. Tuy ban nãy y vô cùng hoảng sợ, thế nhưng so với quá khứ trước đây, cảm giác này tựa hồ có chút gì đó khác biệt..

Dường như hắn không giống với đám ác nhân hành hạ y khi còn trên hoa thuyền, cũng không giống với hắn của ngày hôm qua nữa…


Cả đời này Sở Lam đều chưa coi cái gì là bảo bối. Hắn sống trong Sở gia – Đệ nhất bạch đạo võ lâm thế gia, gia giáo vô cùng nghiêm cẩn, tuy hắn tính khí tồi tệ nhưng những nơi trăng hoa tuyết nguyệt đều chưa từng đến. Hai mươi năm qua ngoại trừ ở nhà từng làm chút chuyện trăng gió với hai ba nha đầu thì cũng chỉ xem qua một ít đông cung đồ (porn), vì vậy kinh nghiệm thượng người khác hầu như không có, chứ đừng nói đến việc làm chuyện đó với một nam hài nhi.

Thế nhưng từ khi gặp tiểu nam xướng này, hắn cứ như bị bỏ bùa, không thể lý giải nổi tâm tình mình, hết lần này tới lần khác thấy y là chỉ muốn hôn lấy y, muốn ăn hết toàn bộ thân thể y.

Hắn nhìn y không chớp mắt, từ thân người, đến chân, rồi đến tay, chỉ cảm thấy toàn thân y không chỗ nào là không trắng mịn, thắt lưng thon thon, cái mông nho nhỏ, đôi chân mượt mà, cả xương quai xanh, cả cổ, cả khuôn mặt, cả cánh tay…cũng đều ngọt ngào không gì sánh được, khiến hắn chỉ hận không thể một ngụm nuốt lấy y.

Hắn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Liễu, thấy khuôn mặt y đang dần hồng lên, mắt khép lại, liền thầm thì vào tai y: “Ngươi là của ta!” rồi đưa tay lần mò tách đôi chân y, đem khí quan nóng hổi của mình mãnh liệt cắm vào huyệt khẩu nọ.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu cực kì thảm thiết của Tiểu Liễu vang lên.

Chỗ nọ ngày hôm qua mới bị hắn đả thương, nay hắn lại hưng trí bừng bừng như vậy, chắc hẳn đã hoàn toàn quên mất chuyện đó rồi.

Bị Sở Lam xuyên vào phân nửa, Tiểu Liễu đã đau đến run bắn lên, liều mạng dùng tay đẩy hắn ra. Sở Lam lúc này mới tỉnh ngộ nhớ lại việc tồi tệ hôm qua mình gây ra, liền ngập ngừng rời khỏi người Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu vừa bị hắn tột cùng xâm chiếm, kịch liệt đau đớn kêu lên thì bỗng thấy người nọ sợ hãi vội vàng đi ra khiến y kinh ngạc trong chốc lát.

Sở Lam rời khỏi Tiểu Liễu quả thật không hề dễ chịu chút nào, na căn của hắn trướng phát đau, hắn đành kéo tay Tiểu Liễu đến bao bọc phân thân của mình.

Dưới nước, tay Tiểu Liễu bị hắn nắm chặt, rồi di chuyển đến cầm vật nóng bừng kia vuốt ve, xoa dịu. Nhưng sau một lúc lâu, tiểu huynh đệ của Sở Lam không những không có dấu hiệu muốn nằm xuống mà lại càng cứng đầu ngước lên trên (=)))))) )

Sở Lam bức bối muốn chết, vội kề sát vào bụng dưới của Tiểu Liễu, đem phân thân của mình đặt giữa hai chân y lay động liên tục nhưng cũng chẳng dễ chịu hơn là bao. Hắn muốn ở trong thân thể y vô cùng, nhưng lại nhớ đến hình ảnh tiểu nam hài kêu thét đau đớn cùng chiếc trâm cài tóc dính máu, sắc mặt không tránh khỏi tối đi vài phần.

Tiểu Liễu chưa từng trải qua tình cảnh nào như thế này, người kia vẫn là không tiến vào. Nhìn tiểu huynh đệ của hắn cứng lên đến thế, chắc hẳn rất khổ sở a, vậy mà hắn vẫn chỉ cố ma sát bên ngoài y. Tâm Tiểu Liễu khẽ dao động, chẳng ngờ Sở Lam đột nhiên ghé vào tai y nói: “Uy, thật khó chịu, ngươi dùng miệng được không?”

Sở Lam quả thực biết cách này nhờ xem qua đông cung đồ, nhưng hắn lại không biết rằng Tiểu Liễu bị ám ảnh bởi cảnh sống trên hoa thuyền trước đây, không biết đã bao nhiêu lần bị ép buộc ngậm vào khí quan thô to của rất nhiều khách nhân. Giờ nghe Sở Lam nói xong, thân thể Tiểu Liễu liền cứng đờ, thầm nghĩ thì ra tên ác nhân này cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn lại muốn làm nhục mình đây, vội cố sức đẩy hắn ra.

Sở Lam trong người đang hừng hực xuân tình, không nghĩ tới Tiểu Liễu dùng chiêu này, liền lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống nước. Hắn chưa từng kinh qua loại ủy khuất như vậy, chỉ biết mở miệng nói: “Ngươi đã từng làm qua việc này, giúp ta một lần có làm sao?”

Nói xong, hắn nhìn về phía Tiểu Liễu, liền thấy môi y run rẩy, đầu cúi xuống, ra sức lui về phía sau.

Hắn nghĩ hay là mình nói gì sai, muốn cất lời dỗ dành nhưng mở miệng ra lại là: “Ta nói không có sai, ngươi cũng đâu phải chưa làm qua…”

Tiểu Liễu nghe hắn nói như vậy, trong lòng cực kì khổ sở, thầm nghĩ, phải, ta đã làm, ngươi chán ghét ta, vậy ngươi còn hôn miệng ta làm cái gì…nhịn không được liền ngẩng đầu lên trừng mắt lườm hắn một cái.

Đây là lần đầu tiên Sở Lam trông thấy Tiểu Liễu tức giận, nhãn thần oán hận như thế, trong ngực có chút chua xót không nói nên lời, rồi lại đờ người ra, cũng không cố nói thêm nữa, một tay đem y ôm vào trong ngực, tiến đến hôn môi, khí quan nóng bỏng kia không thể làm gì khác, đành phải dựa vào chính tay mình mà giải quyết.

Hắn mơ hồ vội nói: “Không cần dùng miệng, sẽ không dùng, ta cũng không thích mà!”

Suy cho cùng, sau bao nhiêu việc xảy ra, hai người đều đã kiệt sức. Không tính đến Sở Lam sau một đợt phóng thích, mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt thì Tiểu Liễu, nếu không có Sở Lam ôm, đã sớm ngã vào trong ôn tuyền.

Sở Lam đã tới ôn tuyền này nhiều lần nên hiểu rõ địa thế. Trước kia để tiện bề trị thương cho Thu Nhược Y, hắn cùng Tề Gia Nghĩa tìm đến chỗ nước cạn, vừa vặn lại thấy một tảng đá lớn bên cạnh hồ, bọn họ mài nhẵn tảng đá, như vậy có thể ngồi ở trên, dựa vào vách hồ, nước lại chỉ dâng đến ngực, không lo đến chuyện ngủ quên sẽ bị chìm trong nước.

Lúc này, hắn ôm Tiểu Liễu đang xụi lơ đi đến phía tảng đá mà ngồi lên, dựa vào vách hồ, cùng nhau ngủ.

Bất quá vừa mới ngủ nửa canh giờ, Sở Lam đã tỉnh dậy. Người luyện võ tối kị chuyện ngủ say vì sẽ tạo cơ hội cho kẻ thù đánh lén. Cũng may tâm pháp tu hành nội công của Sở gia không có tư thế cố định, Sở Lam ngồi trong nước nhân thể vận công điều khí, đả thông ba mươi sáu huyệt đạo, chớp mắt đã cảm thấy thần thanh khí sảng. Thế nhưng Tiểu Liễu đang được hắn ôm trong lòng thì vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, mê man ngủ, Sở Lam chạm nhẹ hai ngón tay lên má y cũng không thấy y có chút phản ứng nào.

Sở Lam nhìn bên ngoài trời đã chạng vạng tối, suy nghĩ một chút rồi để Tiểu Liễu khẽ tựa vào vách hồ, còn mình thì bước ra khỏi hồ. Ban nãy hắn dục hỏa dâng cao nên vẫn chưa cởi áo choàng, lúc này ngủ dậy y phục đã ẩm ướt, toàn thân khó chịu cực điểm, vì vậy hắn lập tức vận công, trong chốc lát y phục đã khô cong. Sở Lam không khỏi đắc ý, vừa mới cực khổ luyện công, hiện tại đã thấy kết quả.

Hắn xem xét kĩ càng xung quanh động, tìm ra trong góc nọ bọn họ còn lưu lại một chút củi khô cùng rơm rạ, tất cả đều được bọc giấy dầu cẩn thận nên vẫn có thể dùng tốt.

Chỉ là…hắn nhíu mày, trước giờ hắn chưa bao giờ làm mấy việc chân tay nặng nhọc. Thế nhưng nhìn tiểu hài nhi đang ngủ trong nước, ôn tuyền dù ấm áp đến mấy cũng đâu thể ngụ lại lâu, không biết làm gì hơn, hắn đành cầm đống rơm rạ bao bọc bởi giấy dầu cẩn thận ra nơi khô ráo rải xuống, nhìn xung quanh lần nữa, liền thấy một bọc nhỏ, đi đến mở ra, bên trong chỉ có đám quần áo cùng vật dụng hàng ngày cũ nát. Hắn một mặt mắng chửi Tề Gia Nghĩa keo kiệt, một mặt đem quần áo lót trên rơm rạ, ít ra cũng mềm mại hơn một ít. Sau đó, hắn đi đến hồ nước ôm Tiểu Liễu lên, thay y lau khô thân thể, đặt y nằm trên đống rơm.

Nhìn tiểu hài tử đang xích lõa ngủ, con ngươi hắn lại càng thêm sâu hơn, miệng nhếch lên, hắn hít sâu, kiềm lại nhiệt khí đang trào dâng, cởi ngoại bào trên người đắp cho Tiểu Liễu. Trong động không khí ấm áp như mùa xuân nên cũng không lo bị cảm lạnh.

Xong xuôi, Sở Lam đi ra khỏi động khẩu, nghĩ ngợi một hồi bỗng nhiên quay lại, điểm nhẹ huyệt ngủ của Tiểu Liễu rồi mới yên tâm đi ra ngoài.


Hai tên tùy tùng được lệnh canh giữ tại lộ khẩu tuy trong lòng như lửa đốt nhưng vẫn không dám kháng lại mệnh lệnh của Sở Lam, lúc này thấy hắn phi đến, vội vàng tiến ra đón nhưng khi nhìn kĩ thì lại ngây người…

Thiếu gia của bọn họ trước giờ đều rất cầu kì, việc ăn vận trang phục lại càng được coi trọng ,vậy mà hiện giờ lại chỉ có sấn y (y phục bên trong) khoác trên mình, so với việc mặt trời mọc hướng tây cũng chẳng khác là bao.

Sở Lam khẽ hừ một tiếng, liếc mắt đảo qua, hai thị vệ sợ hãi liền cúi đầu.

“Ta muốn ngụ tại động bên phía ôn tuyền kia mấy ngày nữa, các ngươi đem toàn bộ đồ đạc chuyển tới đấy đi.” Bọn thị vệ trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không dám nói nhiều.

“Hành tung của ta không được tiết lộ cho bất cứ người nào. Sở Vân có hỏi thì nói ta nhận được mật lệnh của mẫu thân tới dự võ lâm đại hội nên đã sớm đi trước. Còn tiểu hài nhi thì cũng bảo bọn họ đừng tìm nữa, ta đã tìm được y rồi, tự tay ta sẽ đem y về Sở gia.”

“Còn nữa, tập hợp mười sáu người kia lại, bảo họ đợi ta dưới chân núi, tuyệt đối không được để lộ hành tung, đặc biệt là với Tề Gia Nghĩa, rõ chưa?”

“Tuân lệnh!” Hai người đồng thanh đáp.

Mười tám thiết vệ của Sở Lam là cao thủ trăm năm có một, vốn được huấn luyện cực kì khắt khe nên hắn cũng yên tâm, thẳng hướng hang động quay về.

Kỳ thực hắn không muốn nhìn thấy Tề Gia Nghĩa do dự nữa. Tiểu hài tử kia chỉ có thể là của mình hắn mà thôi.

Bạn đang đọc Sở Sở của Hiên Viên Huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.