Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí cảnh Mộ Cổ (1)

Tiểu thuyết gốc · 3400 chữ

Không khí bất chợt âm u đến rợn người, lại thêm mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng càng khiến mọi người chìm trong lạnh lẽo, cảm tưởng mình đang chạy tới địa ngục.

- Chốn quái quỷ gì thế này?

Đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, Tiểu My vẫn bị tràng cảnh ma quái bên ngoài dọa sợ chết khiếp. Cơ thể nàng run bắn, da dẻ tái xanh, hai tay ghì chặt lấy vô lăng mà không cách nào ngăn được nỗi sợ mơ hồ toát ra từ sâu trong tâm khảm.

Hai chiếc xe như lọt thỏm giữa một rừng bia mộ dày đặc, nặng nhọc lê bánh trên con đường độc đạo duy nhất xuyên qua bãi tha ma tối mò không thây điểm cuối.

Mạnh Quân ngây người nhìn quanh một lượt, lẩm bẩm:

- Trăm nghe không bằng một thấy. Nơi này trông giống như chôn toàn bộ hài cốt của cả nước vậy.

Đùng đoàng!!!

Đột nhiên, một tia sét rạch ngang bầu trời, kèm theo tiếng nổ lớn.

- Á!!!

Tiểu My thét lên thất thanh, thình lình đạp phanh khiến chiếc xe đang phóng nhanh bị hãm đà quay tròn như bông vụ, phát ra những tiếng ken két rồi lao chệch khỏi đường, ào ào đâm thẳng vào một gốc cổ thụ.

- Cẩn thận!

Trần Phi quát lớn, hai tay che kín đầu.

Mạnh Quân cũng hối hả bảo vệ phần đầu, tránh va đập gây thương tích.

Rầm!

Hông xe đập mạnh vào gốc cây, dằn xóc một trận ầm vang.

May là vừa rồi Tiểu My còn đủ bình tĩnh xử lý, đánh lái cho xe lách qua, tránh được cú đâm trực diện, bằng không với tốc độ 80 km/h mà tông thẳng vào gốc cổ thụ thì chẳng biết hậu quả thế nào.

Chiếc xe buýt chạy phía sau cũng thắng gấp, phanh xe kêu lên ken két, suýt nữa thì lật ngang. Lương Nhật tái mặt lẩm bẩm chửi:

- Chạy kiểu quái gì chả biết. Giao đàn bà lái xe quả nhiên là một tội ác!

Trần Phi quan sát tình trạng mọi người thấy tất cả vẫn ổn, chỉ bị dọa một phen thất kinh hồn vía, hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tiểu My là người cầm lái nhưng chính nàng lại đang hoảng sợ nhất, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Dưới ánh đèn xe tù mù, nàng mở to mắt cố nhìn xuyên qua màn mưa trắng xóa vào sâu trong khu mộ địa như tìm kiếm thứ gì đó, giọng run rẩy:

- Khi nãy... tôi trông thấy kẻ nào đó ngồi vắt vẻo trong kia...

- Chỗ nào?

- Bên đó, ngay trên đỉnh ngôi mộ lớn kia...

Trần Phi phóng mắt theo tay nàng, trông thấy một ngôi mộ lớn có chu vi hàng trăm mét, xung quanh xây tường chắn hình chữ nhật, ngăn cách biệt lập với toàn bộ những ngôi mộ nhỏ khác.

Khu mộ này thoạt nhìn bề thế quy mô chẳng khác gì lăng tẩm dành riêng cho bậc đế vương ngày xưa. Bên trong phân ra thành ba ngôi mộ, cái to nhất nằm chính giữa xây theo kiểu hình tháp, trên nhỏ dưới to, đỉnh khá cao.

Trong khu mộ lúc này chẳng có ai, hoàn toàn vắng vẻ.

Mọi người trên xe buýt đều đã rời xe, chạy tới cạnh xe bọn Trần Phi để hỏi thăm tình hình. Tiểu My hạ kính cửa xe xuống nên tất cả đều nghe rõ những gì nàng nói, ai nấy thi nhau ngó chằm chằm vào chỗ ngôi mộ kia.

Trần Phi cau mày:

- Bạn thấy có người ngồi ngay trên chóp tháp à?

- Vâng. - Tiểu My quả quyết.

Mạnh Quân nhìn một lúc, không phát hiện gì bèn nói:

- Em có nhìn nhầm không? Mưa gió thế này, ai đứng trong đó dọa em làm gì?

- Không thể nào...

Tiểu My thì thào, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào ngôi mộ kia.

Sấm chớp nổi lên liên hồi, từng tia sét sáng lòa rạch xuống soi tỏ cả một vùng rộng lớn giúp nàng nhìn rõ hơn, song chẳng thấy có gì đáng ngờ.

- Chắc là trông gà hóa quốc rồi. - Mai Hùng lẩm bẩm. Nếu không phải hiện giờ Tiểu My đã khác xưa thì gã đã lên tiếng châm chọc.

Tiểu My vô cùng ấm ức:

- Rõ ràng tôi nhìn thấy thật mà, chắc kẻ đó đã nấp vào nơi nào rồi. Tôi...

- Tôi sẽ đi kiểm tra thử. Mọi người về xe cho an toàn, đừng đứng đây nữa.

Nói xong, Trần Phi cầm dù của Thiên Lôi che lên đầu, bước nhanh vào trong bãi tha ma. Có thể Tiểu My nhầm lẫn, nhưng hắn không muốn để sót bất cứ thứ gì. Hơn nữa, nói thế nào thì một khu mộ bề thế xuất hiện ở đây vẫn có điểm rất hút mắt, bỏ chút thời gian tìm hiểu cũng được.

Cây dù khá nhỏ không thể ngăn nổi cơn mưa to, ngoại trừ khuôn mặt, cả người Trần Phi trong chốc lát đã ướt như chuột lột. Hắn bì bõm lội trên con đường đất lởm chởm cỏ dại dẫn sâu vào bãi tha ma, nước dâng lên tận mắt cá, hai chân ngập ngụa trong bùn lầy hôi hám.

Những nấm mộ ở đây đa số được mai táng theo kiểu cổ, chỉ đắp bằng đất, cỏ mọc rậm rì bên trên. Không ít nơi đã bị sạt lở, lộ ra áo quan mục nát bên dưới.

Trần Phi điềm tĩnh lướt qua vô số nấm mộ, đi tới khu mộ lớn nằm xa xa tít phía trong.

Tiếng mưa hầu như che lấp toàn bộ âm thanh, Trần Phi chỉ có thể dựa vào đôi mắt quan sát tình hình, căng mắt nhìn xuyên qua bóng tối và mưa bão, đề phòng bị tập kích bất ngờ.

Hắn đi rất chậm, tay cầm Đao Trảm Ma, cẩn trọng quan sát xung quanh.

Vụt!

Thình lình một bóng đen nhảy xổ ra, lao thẳng đến Trần Phi.

Hắn thoáng giật mình nhưng phản ứng cực mau lẹ, đao xả một đường dọc thân thể bóng đen.

Soạt!

Bóng đen kia trúng nhát chém chí mạng, cơ thể lập tức bị phân thành hai mảnh.

Trần Phi nhận ra đây chỉ là một thây ma bình thường, không phải người sống như hắn tưởng. Có khi nào bóng người khi nãy Tiểu My trông thấy chính là thây ma này?

Nghĩ vậy nhưng Trần Phi không dừng chân mà tiếp tục đi sâu vào trong.

Quá trình di chuyển thuận lợi, vài thây ma không có mắt nhào ra tấn công đều bị hắn giải quyết gọn gàng. Lát sau, rốt cuộc Trần Phi an toàn tiếp cận khu mộ lớn.

Không tìm thấy cổng, hắn tung người nhảy luôn qua vách rào vào bên trong.

"Chúc mừng Người Chơi khám phá ra bí cảnh Cổ Mộ, chế độ cá nhân, hạn chế đẳng cấp dưới Nghiệp Dư cao cấp mới được phép xâm nhập. Người Chơi có quyền lựa chọn tham gia bí cảnh hoặc không. Lưu ý, bí cảnh rất nguy hiểm, có thể mất mạng, nhưng bên trong có không ít vật phẩm quý hiếm."

Thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Trần Phi.

Hóa ra khu mộ bề thế này chính là bí cảnh do trò chơi thiết lập, thảo nào kỳ quái như vậy. Đương nhiên Trần Phi không từ bỏ cơ hội hiếm có, lập tức chọn tiến vào.

Những tiếng kẽo kẹt nổi dậy, ngôi mộ có chóp hình tháp đột ngột rung chuyển rất mạnh, phần cửa mộ nặng nề chạy lên trên, lộ ra khoảng đen vô tận bên dưới. Hơi gió lạnh lẽo từ trong ào ào thổi ra, cuốn theo mùi ẩm mốc.

Trần Phi lấy đèn pin soi vào, phát hiện những bậc đá rêu phong dẫn sâu xuống hầm ngầm phía dưới. Hắn ngần ngừ giây lát rồi chậm rãi khom người bước qua cửa mộ.

Ngay khi Trần Phi đặt chân vào bên trong, cửa mộ tự động hạ xuống đóng chặt, ngăn cách toàn bộ liên lạc với bên ngoài.

Hắn quay đầu nhìn lại, hít sâu một hơi, dứt khoát đi xuống mấy bậc thang tối om.

Ngoài kia đã lạnh, trong này càng lạnh hơn gấp bội. Cái lạnh như thẩm thấu từ trong xương cốt ra, thể chất Trần Phi hiện giờ rất tốt mà vẫn phải gồng lên chịu đựng, cố gắng không để cơ bắp căng cứng, tay cầm đao run nhè nhẹ.

Cộp! Cộp! Cộp!

Cầu thang dốc đứng, không quanh co mà đâm thẳng xuống lòng đất. Lối đi chật hẹp chỉ vừa đủ để Trần Phi di chuyển, hai bên vai gần như chạm vào vách đá cứng rắn. Không gian kín bưng khiến tiếng chân hắn dù cố đi thật nhẹ nhàng vẫn vang rõ, khó thể che giấu hành tung.

Trần Phi thận trọng di chuyển từng bước một, vừa đi vừa mò mẫm nên tốc độ cực chậm.

Hắn đi khá lâu, đếm được mình đã bước xuống cả trăm bậc thang nhưng mãi không tới nơi, tinh thần căng thẳng cực độ bởi không biết điều gì đang chờ đợi phía trước.

Những bậc thang trải dài, sâu hun hút như vô tận.

Trần Phi miệt mài đi xuống cho tới khi không còn hơi sức để đếm nữa. Thậm chí, hắn chẳng nhớ mình đã đi được bao xa, chỉ biết trước mặt và sau lưng hiện tại đều là bóng tối mịt mùng, chỉ có ánh đèn pin rọi thẳng xuống dưới giúp hắn lờ mờ nhìn được chút hoàn cảnh xung quanh.

Ở trong bóng tối quá lâu, Trần Phi mất luôn khái niệm thời gian. Hắn không rõ mình đã ở trong này được bao lâu, một giờ, hai giờ, ba giờ... hoặc có thể còn lâu hơn thế.

Những bước chân ban đầu hăng hái, về sau dần trở nên mỏi mệt chán nản.

Hắn không mệt, nhưng cảm giác cô độc, nhàm chán và căng thẳng luôn bủa vây, cực kỳ khó chịu. Nhàm chán đến mức hắn thà chọn đụng độ quái vật nào đó, dù có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng còn hơn cảm giác vật vờ vô nghĩa hiện giờ, chẳng biết phải đi đến khi nào.

Làm một việc mà không hề biết điểm kết thúc, luôn là một sự tra tấn tinh thần không nhỏ.

Trần Phi thử kết nối với hệ thống mấy lần nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, hắn buộc phải tiếp tục đi tới.

Bên trong địa đạo tối om, khí lạnh âm u kết hợp cùng tiếng gió thổi vi vu không ngừng như thanh âm trẻ con khóc, đủ để dọa chết bất cứ kẻ nhát gan nào. Thật may, Trần Phi không nằm trong số đó, chân hắn vẫn đều đều bước xuống từng bậc, từng bậc thang đá cứng, Đao Trảm Ma trong tay chưa khi nào lơi là, luôn cẩn mật phòng bị.

Từng giây, từng phút, từng giờ chậm chạp trôi.

Tình trạng cứ thế kéo dài, Trần Phi mơ hồ cảm giác dường như đã hơn một ngày trôi qua mà vẫn chưa đến được nơi cần đến.

Hắn dần thấy mệt mỏi và mất kiên nhẫn, nảy sinh suy nghĩ muốn thối lui. Thế nhưng, cứ mỗi khi muốn bỏ cuộc quay về, bản tính cố chấp luôn tồn tại trong hắn lại hiện lên, thúc ép hắn phải cương quyết bước tiếp, không được đầu hàng.

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Thật lâu.

Cũng có thể đã hơn một tuần.

Vẫn là những bậc thang đá cũ kĩ xoáy sâu vào đầu, đến mức nhắm mắt lại vẫn thấy nó hiện ra.

Rất lâu sau đó.

Quá lâu chìm trong cô độc và không gian tịch mịch chẳng một tiếng người, Trần Phi bắt đầu mất phương hướng, dường như không còn cảm nhận được sự tồn tại của bản thân. Thần trí hắn dần trở nên mơ mơ hồ hồ, ảo giác xuất hiện liên tục theo mỗi bước chân, giống như hắn sắp phát điên lên rồi.

Trải qua quá trình tra tấn tinh thần lẫn thể xác kéo dài hơn mười ngày liền khiến Trần Phi thực sự kiệt quệ, hai mắt đỏ ngầu, bước chân lơi dần.

Hắn đã đi qua cả trăm nghìn bậc thang rồi, thế nhưng cảnh vật phía trước vẫn tối đen như cũ chẳng chút thay đổi, các bậc đá sâu hun hút và trải dài đến vô tận. Giống như hắn bị rơi vào trong một vòng lặp thời gian vậy, đi mãi đi mãi cho đến chết luôn trong này.

Nếu cứ tiếp tục liều mạng đi tới, có khả năng hắn sẽ thác loạn thần trí.

Lần đầu tiên kể từ khi bước vào đây, ý chí Trần Phi bị lung lay dữ dội, nảy sinh ý định từ bỏ. Chỉ là, bây giờ rút lui liệu còn kịp không?

Hắn quay đầu nhìn ra sau, dốc đá thẳng đứng cao khuất tầm mắt.

Quãng đường đã qua dài vô tận, nếu bây giờ hắn quay ngược trở ra sẽ tốn sức gấp mấy lần, phải leo ngược con dốc.

Trần Phi tự véo vào mặt mình. Đây đã là lần thứ ba hắn làm động tác này.

Vẫn đau.

Có nghĩa hắn không nằm mơ. Đây vẫn là hiện thực.

Tốn từng ấy thời gian và công sức, bây giờ phải tay trắng quay về, Trần Phi không cam tâm.

Ý nghĩ bỏ cuộc quay lại thực sự khiến hắn phát bệnh, bởi vì đi xuống là một khái niệm hoàn toàn trái ngược với đi lên. Dốc đá thẳng đứng cheo leo, nếu quay về đồng nghĩa hắn sẽ tiêu hao năng lượng gấp bội.

Những ngày vừa qua, Trần Phi rất hiếm khi dừng lại, đói thì ăn bánh, khát thì uống nước, vừa đi vừa ăn, chỉ khi gần cạn năng lượng mới ngồi nghỉ nửa giờ rồi lại đi tiếp.

Còn kiên trì đến lúc này là do Trần Phi suy đoán bí cảnh đang muốn khảo nghiệm lòng kiên nhẫn của hắn, thầm nghĩ sắp đến đích rồi, vì vậy cứ gắng gượng tiến tới.

Ngoài kia, có lẽ mọi người đã bỏ đi. Họ không thể chờ đợi hắn quá lâu ngoài bãi tha ma, có khi đều nghĩ hắn đã bị thây ma ăn tươi nuốt sống rồi.

Từ khi vào đây, hắn không thể mở danh sách bạn lên được, có thể đây là hạn chế của bí cảnh.

Trần Phi lấy ra một ổ bánh ngọt và chai nước suối, lặng lẽ ăn, cố gắng thả lỏng, nghĩ về những chuyện tốt đẹp để trấn an tinh thần đang hỗn loạn. Hắn chợt nhớ tới một câu chuyện cười, nói về người nọ bơi qua sông, khi được hơn nửa đường, anh ta thấy kiệt sức nên không dám tiếp tục mà lại bơi ngược trở về. Câu chuyện buồn cười ở chỗ nếu anh ta kiên trì bơi tới thì quãng đường sang bờ bên kia còn gần hơn là quay về.

Chuyện đó giống với tình trạng Trần Phi hiện tại, biết đâu đích đến chỉ cách hắn rất gần, gần hơn rất nhiều so với bỏ cuộc trắng tay quay lại.

Trần Phi bật cười tự giễu. Hắn không nắm được chính xác giờ giấc, chỉ áng chừng đã quay cuồng trong đây mười mấy ngày rồi, lúc nào hắn cũng tự khích lệ bản thân như vậy mỗi khi nản chí muốn buông xuôi, nhưng cuối cùng đích đến chẳng thấy đâu, chỉ có bóng tối dày đặc ngự trị xung quanh và những tảng đá lạnh lẽo vô tri.

Lần này Trần Phi ngồi lại khá lâu. Sau khi ăn uống no nê, chờ năng lượng hồi phục, tinh thần ổn định đôi chút, hắn mới chậm rãi đứng lên, tiếp tục cuộc hành trình khổ sở.

Trần Phi tự đặt ra giới hạn cuối cùng cho bản thân, vì ở trong này không có khái niệm về thời gian, nên nếu đi thêm một quãng đường bằng đoạn đường đã qua mà vẫn chưa đến đích, hắn sẽ quay về.

Ngoài kia còn rất nhiều thứ đang chờ Trần Phi, có khi người thân vẫn đang ngày đêm ngóng trông hắn tìm về, không thể mất thêm quá nhiều thời gian trong cái bí cảnh khốn kiếp này nữa.

Quyết định xong, hắn tiếp tục miệt mài đi xuống, vật vờ như một thây ma.

Thật lâu sau đó.

Trần Phi ngồi nhai mì sống rau ráu, cười khổ nhìn quang cảnh chẳng có chút gì thay đổi trước mặt, vẫn là những bậc thang bằng đá lạnh lẽo sâu hun hút dẫn tới vô tận.

Đến lúc này, hắn chẳng còn phân biệt được mình đã ở trong đây bao lâu, có thể là nửa năm, hoặc hơn. Chỉ biết đôi giày hắn đi đã mòn, phải thay tận hai lần. Hắn cũng đã dừng chân hồi năng lượng rất nhiều lần tới mức không thể nhớ nổi, mặc dù với thể chất hắn bây giờ nếu chỉ di chuyển mà không phải đánh giết thây ma thì năng lượng có thể hoạt động được cực kỳ lâu.

Lẽ ra, hắn đã rời khỏi cái địa đạo chết tiệt này từ lâu. Nhưng mỗi lần muốn quay về, hắn lại nhớ đến đoạn đường dài dằng dặc đã đi qua, cứ thấy tiếc, cứ thầm nhủ có khi đã gần tới đích, vì thế lại tự lên dây cót tinh thần, cố gắng đi tiếp một đoạn nữa xem sao.

Một đoạn nữa.

Một đoạn nữa.

Một đoạn nữa.

Cứ thế, đến tận ngày hôm nay.

Trần Phi thậm chí tự thán phục bản thân, không thể hiểu nổi vì sao ở quá lâu một mình trong cái bí cảnh chết tiệt này như vậy mà hắn vẫn chưa bị điên. Thật sự khó tin!

Lần dừng chân hồi năng lượng và dùng bữa này, hắn đã hạ quyết tâm, chỉ đi xuống thêm 1000 bậc thang nữa thôi, nếu vẫn không tới đích, hắn sẽ quay về. Kệ mẹ nó cái bí cảnh chết tiệt này, bất kể bậc thang thứ 1001 có là cửa ra đi nữa, ông đây cũng đếch thèm.

Trần Phi hạ quyết tâm, ngồi một lát thấy năng lượng đã hồi đầy liền đứng dậy tiếp tục lê bước đi xuống cầu thang đá, vừa đi vừa đếm đủ 1000 bậc thang.

- 900, 901, 902...

Chỉ còn gần 100 bậc thang nữa là hắn "được phép" quay lại rồi. Dù sẽ mất rất nhiều thời gian nhưng ít ra hắn vẫn có một cái đích để đến, còn hơn đi trong vô vọng mãi thế này.

- 997, 998, 999...

Còn chưa tới bậc thang thứ 1000 thì trước mặt Trần Phi thình lình hiện ra một bức vách chắn ngang đường.

Cứ ngỡ mình nằm mơ hoặc thiếu ngủ dẫn đến hoa mắt, Trần Phi vội dụi dụi mắt mấy lượt, tới khi nhìn lại lần nữa vẫn trông thấy vách đá kia, hắn mới tin mình không nhìn nhầm.

Rốt cuộc cũng tới đích rồi, mà bất kể đây có phải là chỗ cuối bí cảnh hay không, thì hắn cũng đã nhìn thấy được chút thay đổi, trong lòng xúc động khó nói nên lời, vô cùng có cảm giác thành tựu.

Bàn tay hắn đưa lên, chạm vào bức vách.

Vách đá bóng loáng, mát lạnh.

Bàn tay Trần Phi chỉ vừa chạm nhẹ lên vách đá này, đột ngột bên tai nghe một tiếng "cạch" thật khẽ.

Thần trí có hơi mơ màng song Trần Phi phản ứng rất nhanh, không kịp suy nghĩ mà lập tức nhảy lùi về sau.

Ầm!

Ngay chỗ hắn vừa đứng, tại bậc thang cuối cùng gần bức vách kia bỗng đổ sụp xuống, lộ ra một cái hố đen sâu hoắm.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.