Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn Thanh Minh

Tiểu thuyết gốc · 3098 chữ

Ngay khi tên nhóc Thiên Lôi vừa lúi húi quay lưng đi, cửa xe còn chưa kịp khép kín, một bóng đen hòa trong màn mưa thình lình lao xẹt vào.

- Sao mày còn...

Tên cầm lái ngỡ đâu Thiên Lôi quay lại, mở miệng khiển trách vài tiếng, chợt đứng hình tắt giọng.

Ánh đao chớp lên sáng lòa như sét đánh ngang trời.

Không một tiếng động, không một tiếng kêu la, chỉ có máu tươi vung vẩy bắn đầy kính xe.

Ở bên ngoài, thằng nhóc Thiên Lôi không hay biết gì, cơ thể lạnh run lẩy bẩy vẫn cố nhìn quanh kiểm tra hồi lâu, một tay cầm dù, tay kia liên tục lau mặt ướt nhẹp nước mưa. Lát sau, không phát hiện có gì khác thường, gã quay người đi nhanh về xe, miệng khẽ lầm bầm:

- ĐM, mưa gió thế này mà đày hành tao ra đây chịu lạnh. Bọn chó tụi mày cứ chờ đấy!

Vừa mở cửa xe ra, quai hàm Thiên Lôi trở nên cứng đờ, cả người chết trân không cách nào cử động nổi vì sự kinh hoàng phủ đầy tâm trí.

Trên xe, ba tên đồng bọn của gã đã biến thành ba thi thể lạnh giá từ khi nào, toàn bộ đều đầu lìa khỏi cổ, máu me rơi vãi tứ tung, thảm trạng kinh khiếp cực độ.

Ngay vị trí ghế lái, một gã thanh niên mặt mũi lạ hoắc, quần áo ướt sũng nước mưa đang bình thản ngồi đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn gã:

- Chào.

...

Chiếc xe việt dã phóng cực nhanh trên đường, xé toang màn mưa dày đặc.

Thằng nhóc Thiên Lôi run rẩy ngồi đằng sau xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không dám liếc ngang liếc dọc, kể cả thói quen nói luôn miệng thường ngày cũng bị gã đánh rơi. Bởi vì trên chiếc ghế ngay cạnh gã chính là Trần Phi.

Thiên Lôi năm nay mười lăm tuổi, tứ cố vô thân. Từ nhỏ gã đã sống đầu đường xó chợ, thường xuyên đánh nhau tranh giành miếng ăn, có khi chỉ là một hộp cơm thừa của khách đi đường vứt lại, nhưng để chiếm được nó cũng cần phải trải qua mấy trận đánh đấm thừa sống thiếu chết với đám trẻ du thủ du thực. Mỗi ngày đối với gã đều là một trận chiến sinh tồn dai dẳng.

Khi đại dịch quét qua, gã may mắn thoát nạn, sau đó nhờ mồm miệng lanh lẹ mới được gia nhập băng nhóm, mỗi ngày phía trên phát cho chút cơm thừa canh cặn chống đói.

Trong băng, Thiên Lôi chủ yếu làm chân sai vặt, ai bảo gì làm nấy, kể cả những việc khiêng vác nặng nhọc và bẩn thỉu mà ít kẻ nào chịu rớ tay vào. Cũng nhờ siêng năng, khéo nịnh nọt nên hôm nay là lần đầu tiên gã được tham gia nhóm trinh sát, cứ ngỡ cuộc đời lên hương từ đây, nào ngờ còn chưa kịp tận hưởng thì đã gặp trúng sát tinh giết sạch cả đám.

Cứ nghĩ đến thảm trạng kinh khủng của đồng bọn, Thiên Lôi lại thấy lạnh hết người, bàn tay bất giác sờ sờ lên cổ, phát hiện nó vẫn còn nằm đúng vị trí mới tạm yên tâm rằng mình còn sống.

Về cái tên Thiên Lôi, từ bé mọi người đã gọi như vậy. Thiên Lôi chả biết đó có phải tên mình thật không, nhưng nghe cũng hay hay, rất có khí thế, cho dù nó chẳng hề ăn nhập gì đến ngoại hình ốm đói của gã.

- Như cậu nói thì cả băng có trên 50 người, thông tin chính xác chứ? - Nguyễn Huy ngồi phía trước quay đầu xuống hỏi.

Thiên Lôi gật như bửa củi:

- Em bảo đảm chính xác tuyệt đối, không dám nói sai đâu ạ.

Nguyễn Huy cười khì, háy mắt với Trần Phi:

- Thằng nhóc này ngoan ngoãn lanh lẹ phết đấy, nếu được việc thì thu nhận nó nhé!

Thiên Lôi nghe mà tim đập lưng tưng trong lồng ngực, len lén liếc qua chỗ Trần Phi, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói:

- Để xem.

Từ nhỏ đã lăn lộn kiếm ăn ngoài xã hội, nhờ vậy đầu óc Thiên Lôi nhạy bén hơn đám nhóc cùng lứa tuổi không ít. Tiếp xúc nhóm Trần Phi chưa lâu nhưng gã thừa sức nhận ra thủ lĩnh ở đây là Trần Phi, có mối quan hệ rất tốt với người thanh niên đeo kính cận trông thư sinh và thân thiện ngồi phía trước. Riêng cô gái xinh xắn nhỏ nhắn lái xe kia thì khá ít nói, tính cách cũng dễ gần, có thể lấy lòng và lợi dụng được.

Nguyễn Huy hỏi:

- Trong băng có bao nhiêu Người Chơi? Thằng đại ca là người thế nào?

- Chuyện này... em không rõ. - Thiên Lôi ngắc ngứ - Chỉ biết có một nhóm chuyên đi đánh giết thây ma và thu thập vật tư. Còn về đại ca, em và mọi người quen gọi là anh Dĩ, khoảng ba mươi tuổi, ngày thường rất ít khi được tiếp xúc nên em không biết nhiều.

- Trình độ chúng thế nào? - Nguyễn Huy đi sâu vào vấn đề.

- Em không rõ. - Sợ bọn họ cho rằng mình nói dối, Thiên Lôi gân cổ thề thốt - Em nói toàn bộ đều là sự thật, trong băng em không có địa vị gì cả nên không nắm được bao nhiêu thông tin. Em mà nói láo thì ra đường...

Nguyễn Huy vội xua tay cắt lời:

- Thôi. Cậu đang ngồi chung với bọn tôi đấy, đừng thề độc, chẳng may ứng nghiệm vạ lây thì khốn!

- Em... - Thiên Lôi nghe vậy đứng luôn tròng mắt, chợt nhớ ra một chuyện liền nhanh nhảu - Đúng rồi. Hôm trước em nghe lỏm bọn họ nói chuyện với nhau, hình như nhắc tới Nghiệp Dư gì gì đó, chẳng biết thông tin này có ích cho các anh hay không?

- Nghiệp Dư đấy. Thế nào? - Nguyễn Huy hỏi Trần Phi.

- Trở về thu xếp rồi tính.

...

Trấn Thanh Minh giống như cái tên gọi có phần u ám, là một nơi chuyên dùng để chôn người chết.

Trong ký ức của nhiều cụ già, ngay từ khi bọn họ sinh ra, trấn Thanh Minh đã đầy ắp bia mộ khắp nơi.

Mọi người chơi đùa, lớn lên cùng những bãi tha ma khổng lồ. Đến đời con, đời cháu họ vẫn vậy, mỗi ngày đều chứng kiến rất nhiều khách phương xa đến đây ngã giá rồi mai táng thân nhân ở khoảnh đất chỉ vừa mua xong.

Mộ cũ chưa kịp phủ xanh, mộ mới đã thi nhau mọc lên. Cho nên công việc của phần lớn người dân trong trấn Thanh Minh là đào huyệt và vô số dịch vụ liên quan đến mai táng. Nhà nào khá hơn thì chỉ cần bán vài mảnh đất cũng đủ sống sung túc cả đời.

Có lẽ vì thế mà lâu dần chẳng còn ai kinh ngạc khi thấy dân tứ xứ cứ tấp nập đổ về đây chôn cất người thân. Mọi người cảm thấy đây là việc hiển nhiên, giống như chuyện dùng cơm ba bữa mỗi ngày.

Lẽ thường, sự việc nào cũng có căn nguyên. Theo truyền thuyết, từ cách đây rất lâu, thuộc niên đại xa xưa, khi đó trấn Thanh Minh vẫn còn vô danh, có một thầy tướng số trong lúc vân du đi ngang qua nơi này, quan sát thấy phong thủy kỳ lạ nên đã dừng chân tìm hiểu. Sau nhiều ngày cất công nghiên cứu bốc quẻ, ông thầy tướng số chỉ dẫn dân chúng mai táng thân nhân trên ngọn núi nằm ngay giữa trung tâm trấn, nói rằng nếu làm vậy thì gia đình sẽ được hưởng phước, còn người chết sẽ sớm siêu thoát đầu thai kiếp khác.

Dân chúng thấy ông thầy tướng số trông rất giống cao nhân đắc đạo, lời lẽ bí hiểm liền tin tưởng làm theo, đặt tên Thanh Minh cho trấn, gọi ngọn núi kia là núi Trường Sinh đúng như ông ta căn dặn trước lúc rời đi.

Về sau, câu chuyện truyền miệng cứ ngỡ chỉ để cho vui này được thêu dệt thành đủ thứ chuyện lạ, theo các tay lái buôn lan rộng ra ngoài, đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Người từ khắp nơi lũ lượt kéo đến, tìm chỗ yên nghỉ cho mình và con cháu.

Lúc bấy giờ, người dân trấn Thanh Minh bèn ngồi lại bàn bạc rồi quyết định bán đất trên núi cho những ai có nhu cầu, vô tình đẩy giá đất nơi này lên cao vút. Thế nhưng người đến hỏi mua vẫn nườm nượp, xếp hàng dài cả cây số, tạo thành cơn sốt đất chưa từng có trong lịch sử.

Bia mộ lúc đầu chỉ nằm trên đỉnh núi, sau đó chạy đến sườn, chân núi rồi lan rộng ra các vùng đất lân cận. Dần dà, núi Trường Sinh diện tích vô cùng rộng lớn cũng không cách nào đáp ứng nổi nhu cầu của ngần ấy người, rất nhiều kẻ chậm chân phải tặc lưỡi tiếc nuối, cầm tiền quay về. Lúc này, các già làng nhận ra mối hời quá lớn từ việc bán đất nên quyết định đi thêm một nước cờ táo bạo. Họ cho người tung tin đồn ra ngoài, rằng không chỉ núi Trường Sinh mà bất cứ nơi nào thuộc địa phận trấn Thanh Minh cũng đều có công dụng tương tự lời thầy tướng số kia truyền dạy, phong thủy chỉ kém hơn chút ít mà thôi.

Thoạt đầu không ít kẻ nghe xong nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy có người mua, sợ mình chậm trễ mất phần như lần trước nên cũng kéo nhau mua theo. Các cuộc ngã giá mua bán diễn ra chóng vánh, bia mộ mọc lên như nấm sau mưa. Cho tới ngày nay, dù không còn tạo cơn sốt đất như xưa nhưng truyền thuyết khó tin vẫn còn đó, biến phân nửa địa phận trấn Thanh Minh trở thành nơi cư ngụ của người chết.

Quá nhiều xác người nằm lại nơi đây, lâu ngày tích tụ lượng âm khí kinh người, vì vậy dần dần xuất hiện hàng loạt câu chuyện đồn thổi về vong hồn thường xuyên hiện lên hù dọa trong trấn Thanh Minh. Ở nơi mà người chết còn nhiều hơn người sống này, âu cũng là lẽ thường. Tuy nhiên, đến nay vẫn chưa ai xác thực được chuyện đó có thật hay không.

Quay về thực tại, trời vẫn đang mưa rất to, chưa có dấu hiệu ngớt. Hàng nghìn hàng vạn hạt mưa nặng trịch bao trùm bầu trời, rơi ầm ầm xuống đất như muốn cày nát cỏ cây.

Cần gạt trước kính xe liên tục hoạt động, đánh tan nước mưa qua hai bên song có vẻ bất lực trước mật độ dày đặc của chúng, báo hại Tiểu My phải cố mở to hai mắt nhìn đường qua ánh đèn xe dù rất sáng nhưng không soi được bao xa.

Trấn Thanh Minh nổi tiếng khắp nước, ngay cả bọn Trần Phi chưa từng đặt chân đến nơi này cũng đã nghe không ít truyền thuyết đáng sợ về nó. Sắc mặt Tiểu My tái xanh khi xe lướt ngang qua mốc lộ giới, bên trên lờ mờ đọc được ba chữ "trấn Thanh Minh". Cột mốc được sơn trắng, chữ đỏ, lâu ngày bị mưa nắng làm phai màu biến thành sắc loang lổ rất khó nhìn, dây leo rậm rạp loằng ngoằng quấn quanh như những con rắn.

Khi trở về bàn kế hoạch, Tiểu My tiếp tục dùng kỹ năng Hộ Mệnh chữa trị giúp Mai Hùng khôi phục hoàn toàn, sau đó tất cả cùng nhau khởi hành, quay lại nơi này.

Do nhân số đông, mọi người chia ra hai xe. Trên chiếc Range Rover có thêm Mạnh Quân, còn những người khác đều ngồi xe buýt do Lương Nhật lái, kể cả Nguyễn Huy. Trần Phi cần những người có thực lực mạnh nhất đi chung xe để tiện bàn phương án tác chiến, Tiểu My bây giờ đã là Người Chơi Nghiệp Dư sơ cấp đương nhiên được tính trong số đó, dù nàng vẫn còn thiếu khuyết một chút kinh nghiệm.

Từ lúc Mạnh Quân lên xe, Thiên Lôi càng thêm dè dặt. Trước nay sống lang thang khiến gã rất e ngại cảnh sát, len lén nhìn dò xét Mạnh Quân mấy lần, sau đó lặng thinh ngồi co mình lại, cứ như làm vậy sẽ giúp bản thân biến mất.

Sau khi vào địa phận thị trấn, nhà cửa xuất hiện nhiều hơn, tuy còn khá lưa thưa, không sầm uất bằng các khu đô thị khác nhưng vẫn hơn xa đoạn đường đồng không mông quạnh vừa bị bỏ lại phía sau.

Mạnh Quân cất tiếng hỏi:

- Sắp tới nơi chưa nhóc?

Thiên Lôi thoáng cau mày rồi giãn ra rất nhanh, không để ai phát hiện. Gã cực ghét kẻ khác coi mình là trẻ con, thế nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép gã phản ứng, nhẫn nhịn nói:

- Chưa. Đi hết con đường này thì rẽ phải, chạy qua mấy ngã tư rồi đánh vòng chân núi Trường Sinh mới tới.

- Này, cậu mau nói thật tôi biết, ở đây có ma không? - Tiểu My hỏi trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn đường, khá nhiều xác chết nằm rải rác khắp nơi.

Cơn mưa ào ào dội xuống như muốn thanh tẩy trần gian, cuốn trôi máu thịt và những thứ nhơ bẩn xuống cống đen, chỉ còn lại những thi thể lạnh lẽo nằm đó trông thê lương cực điểm.

Thiên Lôi ngần ngừ hồi lâu mới bảo:

- Nhiều người tin là có, nhưng em chưa gặp bao giờ. Mà chuyện đó có gì quan trọng? Ma sống vẫn đáng sợ hơn!

Ý gã ám chỉ thây ma, một số con từ trong góc tối nghe tiếng xe loạng choạng lao ra kiếm ăn đều bị Tiểu My nhấn ga húc bay. Chúng lồm cồm bò dậy, muốn đuổi theo mà không được, tức giận gào rú ầm ĩ.

- Cậu nói cũng đúng. - Ngó thảm trạng bên ngoài, Tiểu My thở dài, lại thắc mắc - Nơi này hình như hơi ít thây ma, nhà cửa xung quanh khá nhiều mà nhỉ?

Theo nàng, lẽ ra khu vực đông dân cư thì tỷ lệ thây ma phải tăng lên, không lý nào chỉ lác đác vài mống như nãy giờ trông thấy.

Thiên Lôi khá có thiện cảm với bà chị nhỏ nhắn đáng yêu này, cao hứng nói:

- Ở trong kia mới đông. Mấy ngày nay, thây ma đều kéo vào đó nên ngoài này giảm đi.

Trần Phi từ đầu vẫn im lặng, nghe vậy có chút hứng thú:

- Là nơi nào? Vì sao thây ma kéo vào đó?

Hắn đột ngột lên tiếng khiến Thiên Lôi giật mình, dè dặt lựa lời đáp:

- Núi Trường Sinh. Em cũng không rõ nguyên nhân, chỉ thấy rất nhiều thây ma dồn đống tiến vào đó. Hôm trước, anh Dĩ có cho người đi tìm hiểu nhưng không phát hiện được gì. Một phần cũng do chúng quá đông, chẳng ai dám tiếp cận.

- Chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ. - Mạnh Quân trầm ngâm - Sau khi giải quyết ổn thỏa, nếu có thời gian chúng ta cũng nên thử tìm hiểu xem thế nào.

Trần Phi gật nhẹ, hỏi Thiên Lôi:

- Di chuyển theo trục đường chính có khả năng chạm trán người bên cậu không?

- Không ạ. Phía ngoài này chỉ có một nhóm trinh sát lui tới thường xuyên để thu thập tư trang của những kẻ xấu số...

Nói đến đây, Thiên Lôi đột ngột dừng lại, phập phồng chờ xem thái độ của Trần Phi khi gã lỡ miệng đề cập đến cái bẫy chết tiệt kia. Đợi một lúc không thấy Trần Phi phản ứng gì, gã mới an tâm tiếp lời:

- Ngoài ra, bọn em kiêm luôn nhiệm vụ quan sát xem có nhóm nào từ trên thành phố chạy nạn xuống thì về báo cáo tình hình. Vì đây là con đường duy nhất nối liền hai khu vực.

- Nói vậy, chúng tôi là nhóm thứ mấy rồi? - Mạnh Quân hiếu kỳ.

- Nhóm thứ ba.

- Đã ai kịp báo cáo về chưa? - Tiểu My nói chen vào.

- Chưa. - Thiên Lôi khẽ rùng mình, giọng hạ thấp - Bọn em chưa kịp làm gì thì đã chết sạch rồi còn đâu...

- Hi hi, ai bảo mấy người làm chuyện ác!

Thiên Lôi đang vô cùng bực dọc. Gã cảm thấy rất oan uổng, rõ ràng bọn gã chưa hề chọc vào mấy người này. Đôi bên thậm chí còn chả kịp nói với nhau câu nào, Trần Phi đã từ đâu nhảy bổ ra giết sạch. Đúng là bọn gã sai vì đặt bẫy hại người, nhưng mấy người này có bị trầy da tróc vẩy gì đâu cơ chứ?

Tất nhiên Thiên Lôi chỉ thầm oán thán trong bụng, có cho mười lá gan cũng chẳng dám phơi bày ruột gan ra ngoài, ai biết được tên kia có nổi xung lên mà tiện tay cắt đầu gã luôn hay không. Cứ nhớ đến cái chết thảm của đồng bọn, Thiên Lôi lại thấy ớn lạnh sống lưng.

Ít phút sau, hai chiếc xe tiến vào khu vực trung tâm thị trấn, cái tên Thanh Minh dần phô bày trọn vẹn ý nghĩa trước mắt mọi người.

Dọc theo hai bên đường lúc này không còn nhà cửa, thay vào đó là dải đất rộng mênh mông với vô số nấm mộ chen chúc mọc lên chi chít như nấm sau mưa.

Nơi này là một cái nghĩa địa khổng lồ. Bia mộ nằm san sát nhau, trước mặt, sau lưng, bốn phương tám hương đều trải dài bia mộ, nhiều đến mức nhìn vào phải hoa mắt chóng mặt. Bất kỳ ai muốn đến đây tìm mộ phần người thân thì thật chẳng khác gì mò kim đáy biển, tựa như đi lạc vào mê cung.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.