Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác chiến

Tiểu thuyết gốc · 3124 chữ

Đối diện thế công hung mãnh từ Lực Điền, Mạnh Quân không chút nao núng, vung Đao Trảm Ma đón đỡ.

- Khoan đã!

Gã thanh niên đầu lĩnh Lưu Kiệt Huy nhác thấy vũ khí trong tay Mạnh Quân, lập tức quát lên can ngăn trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu.

Lực Điền cũng đã kịp nhận ra vấn đề, vội vàng thu dao thoái lui, không dám chính diện cứng chạm cứng với Mạnh Quân.

- Có vấn đề gì? - Trần Phi nhíu mày.

Lưu Kiệt Huy cười cợt nhã:

- Vũ khí đôi bên chênh lệch sẽ khiến trận chiến rất nhàm chán. Lực Điền, cầm tạm thứ này chơi với hắn ta.

Trong tay Lưu Kiệt Huy hiện ra một thanh Đao Trảm Ma, thản nhiên thảy qua cho Lực Điền. Gã trọc liền thay đổi binh khí, cười rộ lên tràn đầy tự tin:

- Ái chà, thứ tốt đây! Xem tôi giải quyết nó!

Lực Điền hừng hực khí thế xông tới, vung đao công kích Mạnh Quân nãy giờ vẫn bình tĩnh đứng đó chờ đợi.

Thiếu tá cảnh sát cười nhạt, một đao chém tới.

Keng!

Hai lưỡi đao sắc bén khua vào nhau chát chúa.

Mạnh Quân rê đao loảng xoảng theo vũ khí của tên đầu trọc, chém vào cổ tay gã.

Lực Điền phản xạ cực nhanh, một chiêu không chiếm được lợi thế lập tức thoái lui, khiến nhát chém của đối phương rơi vào hư không. Rồi nhân cơ hội Mạnh Quân lỡ đà, Lực Điền tung người lên, tiếp tục bổ đao xuống đầu đối phương, miệng gầm vang:

- Chết đi thằng chó!

Trần Phi thầm buồn cười, không biết tên trọc này trước kia có vướng mắc gì với cảnh sát mà thù hằn tới xương tủy như vậy.

Thân hình Mạnh Quân đang chấp chới đột ngột trụ vững, bắn nhanh qua khoảng trống dưới chân Mạnh Điền rồi thần tốc vòng ra sau, một đao đoạn ngang hông gã. Hóa ra vừa nãy Mạnh Quân chỉ giả vờ lỡ trớn, rốt cục tên trọc mới là kẻ lọt bẫy.

Lực Điền đang lơ lửng trên cao, không cách nào tránh, vội kê đao che chắn sau lưng.

Phản xạ trong lúc cấp bách không thể kháng cự một chiêu toàn lực từ Mạnh Quân, đao của gã trọc bị thổi văng, hông lãnh trọn nhát chém hung bạo.

Keng!

Cứ tưởng tên trọc phen này toi mạng, nào ngờ đao chém trúng lưng gã liền bật ngược trở về, máu đâu không thấy, chỉ thấy tia lửa tóe loe.

- Giáp???

Mạnh Quân bị chấn lùi về sau mấy bước, vẻ mặt khó tin ngó chỗ áo ngoài tên trọc vừa bị chém rách lộ ra miếng thép dày màu đen. Chính miếng thép này đã đỡ giùm Lực Điền một mạng, dù vậy nó cũng bị lưỡi đao chém đứt đôi, không còn tác dụng nữa.

Lực Điền lôi miếng thép lót lưng ra vứt mạnh xuống đất, tức giận lao đến vung đao chém loạn.

Keng! Keng! Keng!

Mạnh Quân điềm tĩnh phòng thủ, dễ dàng chặn đứng thế công của gã trọc.

Cấp độ hai người ngang nhau, vũ khí tương tự, sức mạnh cũng xêm xêm, nhưng tốc độ Mạnh Quân trội hơn, lại giỏi võ nghệ do từng trải qua nhiều khóa huấn luyện, vì vậy Lực Điền cục súc liên tục công kích song không tài nào xuyên thủng được lớp phòng ngự của đối thủ.

Tới lui vài hiệp, nhìn thấy Lực Điền ham công lộ sơ hở, Mạnh Quân bất thần lia một nhát đao ngang cổ gã.

Tên trọc thất kinh thối lui.

Mạnh Quân liền sấn tới áp sát, đao chém xiên xuống.

Vụt!

Mạnh Quân tấn công liên hoàn như điện xẹt khiến Lực Điền luống cuống tay chân, hối hả vung đao đỡ.

- Chết!

Tia mắt Mạnh Quân lóe ra sát khí, thế đao đang chém xiên bất thình lình đổi hướng, phạt ngang cổ Lực Điền.

đao còn chưa đến, mấy sợi lông tơ trên cổ tên trọc đã bị hàn khí từ lưỡi đao tỏa ra cắt rụng lả tả.

Thời khắc đầu sắp bay khỏi cổ, khóe môi Lực Điền chợt ẩn hiện ý cười, ngay vùng cổ gã đột nhiên hiện lên một tầng sáng màu vàng đất kỳ lạ.

Keng!

Đao Trảm Ma chém trúng quầng sáng bao bọc quanh cổ tên trọc liền dội mạnh trở về, suýt tuột khỏi tay Mạnh Quân. Gã còn chưa hết sửng sốt, đã bị Lực Điền tung một cước sấm sét trúng giữa bụng.

Bốp!

Dính một đá rất mạnh, Mạnh Quân văng ra xa mấy mét mới hết đà, cơ thể nặng nề đập xuống nền gạch cứng. Gã nhăn mặt bật dậy, miệng phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm.

Lực Điền cười khùng khục:

- Thằng thiếu tá ngu ngục, giờ biết ai dính bẫy ai rồi chứ hả?

Tuy chiếm được lợi thế nhưng gã trọc không thừa thắng xông lên, mà muốn từ từ nghiền nát đối thủ, vậy mới sướng.

- Anh Mạnh Quân, có sao không?

Thấy tình hình bất ổn, đám Mai Hùng thất kinh hỏi han, mặt mày xám xịt.

Mạnh Quân thực lực vượt xa bọn họ mà chưa gì đã bị tên trọc cho ăn hành, trong khi bên đó vẫn còn thêm ba gã khác, đấy là chưa tính tới tên đầu lĩnh từ đầu chỉ ung dung ngồi ngoài quan sát, chưa thèm ra tay.

- Kỹ năng phòng ngự?! Mày có thể sử dụng được mấy lần? - Mạnh Quân quệt tay lau máu miệng, trúng một cước đã kích phát hung tính ẩn sâu trong gã.

Lực Điền cười gằn:

- Đủ chôn xác mày.

Gã trọc vung vẩy đao lừ lừ tiến tới, không vội tấn công mà lựa thế tìm sơ hở. Kinh nghiệm mới rồi cho thấy trực diện đối đầu thằng cảnh sát không phải là lựa chọn khôn ngoan, cứ từ từ vờn cho nó mệt nhoài đã, sau đó làm thịt.

Lực Điền thoạt trông có vẻ lỗ mãng nhưng lại chẳng phải dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, rất ranh mãnh.

Mạnh Quân nén đau xông tới, Đao Trảm Ma chém mạnh.

- Trò cũ rích!

Lực Điền châm chọc, hai chân xuống tấn hườm sẵn. Ưu thế đang thuộc về gã cho nên không cần phải vội vàng, bây giờ chỉ việc phòng ngự thật chặt, chờ đối phương kiệt sức hoặc lộ sơ hở sẽ tung đòn kết liễu.

[Mộc Tiễn]

Khi vũ khí song phương sắp va chạm, tay trái Mạnh Quân bất thần vươn ra, một mũi tên màu xanh mang theo hương gỗ đậm đặc bắn thẳng vào đầu Lực Điền, vận tốc cực nhanh. Hóa ra, nhát chém kia chỉ là hư chiêu, mũi tên xanh này mới là đòn sát thủ chân chính.

Lực Điền đang cười cợt thấy vậy thất kinh, khoảng cách quá gần khiến gã không kịp chống đỡ, một ý niệm lướt nhanh qua đầu.

Tầng sáng màu vàng đất khi trước lần nữa hiện ra trên mặt Lực Điền.

Mũi tên xanh phóng thẳng vào lớp sáng vàng.

Bụp!

Quầng sáng màu vàng vỡ nát song chỉ có thể làm suy yếu lực công kích của mũi tên màu xanh và khiến nó bị lệch sang bên vài phân, vẫn chấn nát lỗ tai trái của Lực Điền.

Gã trọc rú lên đau đớn, hai chân không ngừng thoái lui, một tay ôm chặt lỗ tai trái đang bê bết máu.

Thần sắc Mạnh Quân có phần nhợt nhạt, sau một lúc chiến đấu, lại buộc phải sử dụng đến kỹ năng cấp E, năng lượng của gã bị tiêu hao rất lớn, tuy nhiên vẫn tiếp tục lao đến, muốn nhân cơ hội Lực Điền đang choáng váng diệt trừ gã.

- Cẩn thận! - Nhận thấy đồng bọn sơ hở, mấy tên kia liền hô hoán đánh động.

Lực Điền giật mình, kịp lúc phát hiện lưỡi đao chém xuống, vội vàng giơ đao chống đỡ.

Keng!

Hành động có phần vội vàng nên Lực Điền không kịp súc lực, đao trong tay liền bị chém văng ra xa. Gã lúng túng liên tục bước lùi, muốn tránh xa phạm vi nguy hiểm nhưng Mạnh Quân đương nhiên không buông tha, lập tức bám theo như hình với bóng, tiếp tục một đao chém xuống.

Bộp!

Tầng sáng màu vàng đất kịp lúc hiện ra trên đỉnh đầu Lực Điền, tiếp tục cứu gã một mạng.

Sắc mặt gã trọc đã vàng như nghệ, liên tục vận động mạnh và phóng ra ba kỹ năng cấp F+ đã hút cạn toàn bộ năng lượng trong cơ thể gã, không còn đủ sức chiến đấu nữa.

Mạnh Quân dễ dàng nhận ra chuyện này, cười lạnh bổ đao tới:

- Mày phóng kỹ năng nữa tao xem.

Vụt!

Lực Điền sững người ngó lưỡi đao đang như bóng tử thần ập xuống đầu, hai chân run rẩy, muốn tránh nhưng cơ thể đã chẳng còn chút sức lực nào.

Lưu Kiệt Huy từ đầu chỉ đứng tựa lan can quan sát, lúc này thấy đồng bọn đột ngột rơi vào tình thế bất lợi thì không còn thờ ơ được nữa, liền từ xa hộc tốc phóng tới, miệng quát lớn:

- Dừng tay!

Song đã muộn, nước xa không cứu được lửa gần, Lực Điền bị đao trong tay Mạnh Quân chém rụng đầu, thân hình cơ bắp ngã lăn ra đất, cái đầu trọc lăn lông lốc ra xa tận 5 mét, hai mắt còn mở trừng trừng hằn sâu vẻ bất cam.

Máu từ xác gã trọc chảy ra đọng thành vũng lớn, loang khắp hành lang.

- Chết tiệt! Mày muốn chết!

Chứng kiến đồng bọn bỏ mạng ngay trước mắt mình khiến tâm tính kiêu ngạo của Lưu Kiệt Huy bị đả kích không nhỏ, gã gầm lên dữ tợn, lao tới nhặt thanh Đao Trảm Ma do Lực Điền đánh rơi rồi tung người chém một nhát như bài sơn đảo hải xuống đỉnh đầu Mạnh Quân.

Vụt!

Cứ tưởng một chọi một thắng là xong, nào ngờ tên cầm đầu dám phá luật, đột nhiên xông tới công kích, Mạnh Quân hối hả vung đao kháng cự, đồng thời trên bàn tay trái hiện ra một cái bình nhỏ màu xanh, mau chóng trút hết thứ chất lỏng xanh biếc trong đó vào miệng. Đây là dạng bình năng lượng giống thứ Trần Phi từng nhặt được trong trường trước kia, nhưng trông có vẻ cao cấp hơn, có thể là loại dành cho cấp độ Nghiệp Dư sử dụng. Thứ này cực hiếm, bất kỳ ai nhặt được đều ra sức giữ gìn phòng thân, chỉ khi cạn kiệt năng lượng lại rơi vào tình thế nguy cấp mới dám lấy ra dùng.

Keng!

Vũ khí đôi bên va mạnh vào nhau.

Mạnh Quân chỉ kém Lưu Kiệt Huy một cấp độ nhỏ, cứ ngỡ ít ra cũng cầm cự được đôi ba hiệp chờ Trần Phi chạy đến hỗ trợ, nhưng không ngờ chỉ sau một chiêu liền bị đánh văng đao trong tay. Gã còn chưa kịp phản ứng đã lại thấy đối phương tiếp tục chém đao xuống, thế công vô cùng hung ác.

Trong lúc quẫn bách, Mạnh Quân khẩn trương triệu hồi ra một thanh Dao Mổ Chó, cầm bằng cả hai tay liều mạng chém thẳng vào đà đao của đối phương hòng giảm bớt lực công kích.

Keng!

Dao Mổ Chó chỉ là vũ khí cấp F+, kém xa Trảm Ma Đao, dễ dàng bị chém gãy đôi, dù vậy vẫn kịp hoàn thành nhiệm vụ giảm bớt lực đao trong tay Lưu Kiệt Huy.

Mạnh Quân chỉ chờ có thế, liền thi triển kỹ năng phòng ngự, một mảng xanh sù sì như lớp vỏ cây cổ thụ hiện ra trên đỉnh đầu gã.

Bốp!

Đao Trảm Ma sau khi chém gãy Dao Mổ Chó thì không còn bao nhiêu lực, bị lớp sù sì kia chặn đứng, nhưng vẫn khiến Mạnh Quân đau đến nhe răng nhếch miệng, choáng váng thần trí. Bất quá, gã thiếu tá không thèm lùi lại, bàn tay trái cấp tốc vung lên, mũi tên màu xanh mang đậm hương gỗ khi trước liền xuất hiện, như tia chớp đánh thẳng tới ngực Lưu Kiệt Huy.

Viu!

- Trò trẻ con!

Lưu Kiệt Huy cười lạnh, cơ thể đột ngột uốn cong về phía sau tạo thành tư thế thiết bản kiều, vừa vặn cho mũi tên xanh lướt qua bên trên, không tài nào chạm trúng người gã. Tiếp đó, gã vô cùng dẻo dai bật mạnh người lên cao lộn một vòng, Trảm Ma Đao vẽ ra một đường như vầng trăng non bổ thẳng vào đầu đối phương. Một loạt động tác liền lạc tiếp nối nhau cực kỳ uyển chuyển, tựa nước chảy mây trôi, không cho Mạnh Quân tí thời gian để thở dốc.

Thần sắc Mạnh Quân tái nhợt không còn tí máu, cơn mệt mỏi như thủy triều đang dồn dập kéo đến che lấp thần trí gã. Hơn ai hết, Mạnh Quân thừa biết bình năng lượng kia chỉ giúp phục hồi một nửa năng lượng trong cơ thể, vậy nên kỹ năng cấp E vừa phóng ra đã mang theo chút năng lượng sau cùng. Thậm chí, do năng lượng cạn kiệt, vòng tròn sinh mệnh hiển thị trong nhân vật của gã cũng đang chậm rãi tụt xuống. Hiện giờ gã rơi vào tình thế giống hệt tên trọc Lực Điền khi nãy, nhìn thấy cái chết đang tới gần mà không cách nào chống đỡ, chỉ có thể đứng trơ mắt ra ngó.

Cảm giác này... thật tồi tệ.

Thì ra cảm giác sắp chết là thế này sao?

Tên trẻ tuổi này muốn lấy gậy ông đập lưng ông, muốn giết gã như cách gã đã giết đồng bọn của hắn sao?

Hơi gió táp mạnh xuống đỉnh đầu, Mạnh Quân nhắm mắt lại, lầm thầm đọc kinh sám hối.

Tưởng chừng Mạnh Quân lần này khó thoát, nhưng thời điểm lưỡi đao trong tay Lưu Kiệt Huy sắp sửa rơi xuống đỉnh đầu gã, thình lình Trần Phi hiện ra, một đao chém nhanh tới.

Keng!

Đao trong tay Lưu Kiệt Huy bị chém văng ra, gã cũng bị dư lực đánh bay ngược về sau hơn mét mới trụ lại được.

Phía đối diện, Trần Phi liên tục thối lui, cổ tay tê chồn sau pha đối chiến trực diện. Đôi bên ngang cấp bậc, cùng dạng vũ khí, nhưng rõ ràng tên kia là sinh viên ưu tú của trường đại học Thể Dục Thể Thao, ngay từ đầu tố chất cơ thể đã vượt xa Trần Phi, vì vậy lực tay hắn vẫn kém hơn đối phương. Tuy không kém quá nhiều nhưng vẫn là kém.

Lưu Kiệt Huy rất kinh ngạc, từ khi đại dịch tới nay, gã mới đụng phải một đối thủ có thể so chiêu trực tiếp với mình mà không ăn quá nhiều thiệt thòi. Hai mắt gã đỏ bừng vì phẫn nộ, nhìn Trần Phi lạnh lùng nói:

- Mày dám xen vào?

Trần Phi điềm nhiên nhếch môi:

- Từ đầu đã nói để bọn họ đấu công bằng, mày phá luật trước.

Nhóm Lưu Kiệt Huy chơi với nhau đã nhiều năm, tình cảm sâu đậm khác xa vẻ ngoài tỏ ra hời hợt. Khi đại dịch quét qua, năm người đùm bọc lẫn nhau mà sống sót, sau khi phát hiện ra trò chơi vô cùng phù hợp với tố chất bọn họ thì ấp ủ mưu đồ xưng vương xưng bá, thế nhưng chưa gì Lực Điền đã vong mạng, lại còn chết thảm ngay trước mặt Lưu Kiệt Huy, bảo sao gã không điên máu.

- Cùng lên, chém chết mẹ tụi nó!

- Giết chết thằng chó cảnh sát trước tiên, trả thù cho Lực Điền!

Những tên khác chứng kiến thảm trạng của đồng bọn nãy giờ cũng điên tiết không chịu nổi, không nhịn được nữa cầm dao ào ào xông tới.

Lưu Kiệt Huy giơ tay lên, quát lớn:

- Ồn ào cái gì? Để đó, tao lo hết!

Bọn kia liền dừng lại, vậy mà không kẻ nào dám náo động nữa, sợ Lưu Kiệt Huy một phép.

Gã ta long mắt sòng sọc, mũi đao điểm lần lượt vào mặt từng người Trần Phi, rít qua kẽ răng:

- Mày, mày, mày... Tất cả bọn mày, đều phải chết thật thảm khốc, bồi táng cho anh em của tao!

- Tới đây. - Trần Phi hừ lạnh.

Vút!

Thân hình Lưu Kiệt Huy chớp động tan thành cái bóng mờ nhạt, trong nháy mắt đã tới sát Mạnh Quân, Đao Trảm Ma mang theo cơn thịnh nộ quét đến. Dù tức giận song gã vẫn rất tỉnh táo, chọn Mạnh Quân đang cạn kiệt năng lượng giết trước, loại bớt chướng ngại.

Mạnh Quân cười khổ, cứ tưởng thoát chết, nào ngờ vẫn không tránh khỏi mệnh trời khi cứ bị con rắn độc này nhìn chằm chằm vào.

Thế nhưng may mắn cho Mạnh Quân, Trần Phi đã đoán trước ý định của Lưu Kiệt Huy, lao vùn vụt tới, vung đao che chắn cho gã.

Keng!

Hai thanh đao có hình dáng giống hệt va vào nhau tóe lửa, như muốn đốt cháy không khí.

Lưu Kiệt Huy hơi tê dại cổ tay, không ngờ tên kia trông gầy yếu nhưng khí lực mạnh đến vậy. Bàn tay trái của gã mờ ám búng nhẹ, một tia sáng bạc tựa chớp giật bắn thẳng đến mắt Trần Phi.

Viu!

Hắn giật mình, cấp tốc nghiêng đầu tránh.

Ngón tay Lưu Kiệt Huy khẽ máy động, tia sáng đâm hụt liền đảo một vòng rồi quay ngược trở lại, nhanh như chớp lao cắm vào gáy Trần Phi.

Trần Phi đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương lạng người sang bên, vừa kịp lúc tia chớp bạc xẹt qua, chỉ chậm một phần trăm giây thôi là thân thể đã thủng một lỗ.

Ngón tay Lưu Kiệt Huy hơi đảo, tia chớp bạc thần tốc ngoặt lại lần nữa, đâm thẳng vào mặt Trần Phi, ép hắn phải ngả sát người về phía sau, lưng gần như dán chặt xuống đất.

- Chết đi!

Lưu Kiệt Huy cười lạnh, bàn tay khum khum vỗ mạnh trong không khí.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.