Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến trong đêm

Tiểu thuyết gốc · 3766 chữ

8 giờ tối, mọi người quây quần bên chiếc bàn dài thắp nến xung quanh, trên bàn đầy ắp thức ăn bốc khói thơm lừng.

Không biết vô tình hay hữu ý mà Bạch Yến và Tiểu My chia ra ngồi hai bên Trần Phi. Nguyễn Huy thì vẫn nằm dài trên băng ghế phía sau lưng hắn, chẳng rõ còn hôn mê đến khi nào mới chịu tỉnh.

- Bạn ăn đi cho nóng.

Dưới ánh nến chao qua liệng lại, Bạch Yến lấy cho Trần Phi một chén thức ăn. Tối nay bọn họ ăn mì xào nên phần lớn các thứ nàng gắp đều là mì và rau củ, thịt bò, gà, trứng...

- Cảm ơn!

Trần Phi không khách sáo cầm chén ăn ngay, khiến mấy cô gái chưng hửng. Lẽ thường, đàn ông phải ga lăng lấy thức ăn cho phụ nữ, hắn thì không.

Phía đối diện, Mạnh Quân quan tâm gắp một ít mì và thịt cho Gia Mỹ trong sự hâm mộ của Thanh Hương. Đàn ông phải thế chứ, đã có địa vị cao lại còn điển trai, ga lăng. Ước gì...

Thấy Bạch Yến ngồi lặng lẽ chưa chịu ăn, Trần Phi thoáng dừng đũa, khó hiểu hỏi:

- Sao bạn không ăn?

- Ừ, tôi ăn ngay đây. - Nàng cười gượng.

Bạch Yến biết Trần Phi hơi kém khoản tình cảm nam nữ, chỉ không ngờ kém đến mức này. Thầm nghĩ chẳng lẽ điều gì cũng phải chờ nàng dạy hắn? Ý nghĩ kỳ quặc này vừa xuất hiện, mặt nàng liền ửng hồng, dưới ánh nến lung linh càng trở nên xinh đẹp rạng ngời.

- Tơ tưởng gì nữa đó? - Thanh Hương huých nhẹ tay Bạch Yến, thì thầm - Lo ăn đi cô nương!

- Ơ, đâu có gì... - Bạch Yến giật thót, cảm giác như mọi suy nghĩ thầm kín của mình đều bị phơi bày trước mặt mọi người, xấu hổ cắm cúi ăn, không ngó lên nữa.

Thức ăn đều để trên bàn cho tất cả dùng chung, không chia khẩu phần riêng từng người. Tuy nhiên, ai cũng có ý thức, ăn rất từ tốn, kể cả Lương Nhật cũng vậy. Chỉ riêng Mai Hùng và Minh Dũng ngay từ đầu đã làm mọi người vô cùng khó chịu, bọn họ vừa động đũa liền tranh thủ càn quét tới tấp, phồng mang trợn mắt cố nhồi nhét thật nhiều thức ăn vào miệng, cứ như sợ bị mọi người giành ăn hết.

Thanh Hương vốn đã ấm ức do trước đó bị hai người này châm chọc mỉa mai, thấy vậy liền lên tiếng:

- Hai bạn ăn vừa phải thôi chứ, còn chừa người khác nữa.

Mai Hùng vừa mới thồn một đống lớn thức ăn vào miệng, nhai nhồm nhoàm đáp:

- Nhiều chuyện quá. Tôi chỉ ăn đủ phần mình thôi.

- Không lo ăn, lát nữa hết sạch thức ăn thì đói nhăn răng bây giờ. - Minh Dũng cũng vừa nhai vừa nói.

Mặc kệ Thanh Hương nhắc nhở, hai người này vẫn ra sức càn quét, hoàn toàn không giống chỉ ăn đủ số phần mình như Mai Hùng vừa nói.

Thoáng chốc, hai đĩa mì lớn đã vơi đi phân nửa, trong khi mọi người chưa ăn được bao nhiêu. Trong lòng ai cũng thấy rất khó chịu khi ngồi chung với hai kẻ phàm ăn tục uống thế này. Bình thường còn nhịn được, nhưng trong thời buổi loạn lạc, thức ăn khan hiếm, hôm nay chịu thiệt thòi biết đâu ngày mai sẽ chết vì đói khát.

Trần Phi nói:

- Hai cậu ăn thế đủ rồi, chừa người khác nữa.

Đang ăn ngon trớn tự dưng bị cản, Mai Hùng vô cùng cụt hứng:

- Gì thế? Sao không cho tôi ăn?

Trần Phi không đáp mà quay sang nói với những người khác:

- Mọi người gắp thức ăn vào chén đi, chia đều ra. Trừ phần hai người này.

Nghe vậy, dù có hơi ngại nhưng vẫn thấy Trần Phi hành xử rất công bằng, tất cả mọi người lục tục gắp thức ăn vào chén của mình. Hai đĩa mì chớp mắt đã trống trơn, chẳng còn lại chút gì.

- Lỡ hôm nay thôi, từ mai tốt nhất nên chia rõ khẩu phần ăn ra, đỡ phiền toái! - Trần Phi nói.

Mai Hùng giật giật mép miệng, trong bụng căm tức nhưng ráng nhẫn nhịn:

- Cậu làm vậy hình như hơi quá đáng! Bọn tôi làm nhiều thì phải được ăn nhiều hơn chứ?

- Hai cậu ăn gần phân nửa bữa tối của mọi người rồi, thế còn ít sao? - Hắn nhướn mày.

Minh Dũng không nhịn tốt được như Mai Hùng, cáu tiết văng tục:

- ĐM, cậu thử khiêng hết đống chết tiệt kia lên tận tầng hai xem có mệt rã người ra hay không? Bọn tôi ăn thế vẫn còn chưa đủ no, bụng đang sôi ầm ầm lên đây này.

- Đang dịch lại còn đòi ăn no. Muốn vậy thì tự đi kiếm thức ăn mà ăn cho thỏa thích! - Thanh Hương lầm bầm.

Minh Dũng tức giận ném đũa xuống đất, vớ lấy gậy giơ lên:

- Lảm nhảm gì đấy? Đừng tưởng là phụ nữ thì tôi không dám đánh!

Soạt!

Ánh đao lóe sáng, Đao Trảm Ma đột ngột chỉ ngay yết hầu Minh Dũng. Mũi đao sắc bén tỏa ra khí lạnh lờ nhờ, chỉ cần Trần Phi hơi dụng lực lập tức gã toi mạng ngay.

Mũi đao nhọn hoắt lạnh như băng chĩa ngay cổ làm cho da gà da vịt nổi khắp người Minh Dũng. Lồng ngực gã trồi lên xẹp xuống như cái trống da, mồ hôi rịn đầy mặt, miệng méo xệch lắp bắp:

- Cậu... tính làm gì...

Trần Phi lãnh đạm nói:

- Trong nhóm cấm động tay động chân. Đây là lần cuối.

Minh Dũng tái mặt, toan gật đầu đáp ứng, song lại nhớ ra mũi đao vẫn đang nằm ngay yết hầu của mình, chẳng may Trần Phi tưởng gã phản kháng rồi đâm cho một nhát thì bỏ mẹ. Gã ấp úng:

- Tôi biết rồi. Cậu lấy đao về đi, nguy hiểm lắm!

Trần Phi lạnh nhạt nhìn gã một cái, thu đao về, tiếp tục dùng bữa như không có chuyện gì xảy ra.

Được tha bổng, Minh Dũng mềm nhũn ngồi xuống ghế. Tay gã run rẩy siết chặt Gậy Đánh Chó dưới bàn, kiềm nén xung động chỉ muốn đập thẳng một gậy vào đầu Trần Phi đang ngồi ăn trước mặt. Nhưng gã tự biết hiện giờ không đấu nổi, có tức cách mấy cũng chỉ có thể cố gắng nhịn nhục.

Trần Phi thầm cười nhạt. Hắn đương nhiên biết rõ tên kia đang nghĩ gì, chỉ là một Người Chơi Mới sơ cấp mà thôi, chẳng đáng bận tâm. Nếu còn không biết thân biết phận làm càn, đừng trách hắn không nhẹ tay.

Sau chuyện này, Minh Dũng và Mai Hùng không còn mặt mũi nào ngồi lại, kéo nhau về phòng nghỉ sớm.

Lát sau, Lương Nhật dùng xong phần mì trong chén cũng trở về phòng trước.

Không khí bữa ăn từ lúc đó rôm rả hẳn lên, tiếng cười đùa không ngớt. Gia Mỹ thậm chí còn đòi Mạnh Quân lấy ra vài chai bia, ép mọi người uống.

Mấy cô gái còn trẻ, tửu lượng kém, uống một hai ly đã đỏ bừng mặt, nội tâm rạo rực, trông càng thêm đáng yêu hấp dẫn.

Tiểu My có chút bia vào thì trở nên bạo dạn hơn, má đỏ hây hây cụng ly Trần Phi mấy lần nhưng hắn chỉ nhấp môi rồi đặt xuống. Hắn không thích đồ uống có cồn, hơn nữa cần phải giữ tỉnh táo để phòng chuyện ngoài ý muốn xảy đến. Thời đại này không còn giống trước kia, chỉ một chút lơ là sẽ mất mạng bất kỳ lúc nào.

Bạch Yến ngồi cạnh chứng kiến tất cả mọi chuyện, không tỏ thái độ gì, chỉ nũng nịu mời bia Trần Phi. Tiểu My mời một lần thì nàng cũng nhất định mời một lần, quyết không chịu thua. Chỉ khổ cho gã thanh niên ngồi giữa, muốn ăn mà không xong, cứ phải cầm ly đưa lên hạ xuống tới phát mệt.

Cuộc vui dây dưa đến hơn 10 giờ đêm mới tàn. Cả nhóm hơi ngà ngà say quay trở về khách sạn, tạm biệt nhau, ai về phòng nấy.

Trần Phi ném Nguyễn Huy đã được đút tí sữa hộp lên giường, đắp chăn cẩn thận. Tiếp đó, hắn lấy toàn bộ nhu yếu phẩm trong Nhẫn Không Gian ra, chất vào trong chiếc nhẫn mới có không gian lớn hơn.

Xong việc, Trần Phi nằm xuống giường, kiểm tra điện thoại di động, phát hiện nó đã cạn pin thì cất trở vào.

Hắn cầm tấm hình chụp cả gia đình nhìn thật lâu.

Trong hình, mặt mũi Trần Phi còn non choẹt. Lúc này hắn mới học cấp hai, đây cũng là lần duy nhất hắn chịu chụp hình, nhờ vậy giờ này còn có được tấm hình để nhìn ngắm.

Cha, mẹ, và cả chị gái, không biết giờ này họ thế nào? Liệu có an toàn và đủ ăn không, hay đã xảy ra chuyện rồi?!

Mỗi lần nhớ đến chuyện này, tâm trạng Trần Phi lại tụt dốc, cảm thấy vô cùng bất an. Ngắm hồi lâu, biết có lo lắng cũng chẳng ích gì, hắn thở dài thu tấm hình vào trong nhẫn, thổi tắt nến, một tay gối lên đầu rồi chìm vào giấc ngủ.

...

Rè rè!

Hơn 2 giờ sáng, Trần Phi đang ngủ say bị đánh thức bởi tiếng động cơ xe.

Hắn bật dậy như chiếc lò xo, hé rèm cửa sổ ngó xuống.

Dưới sân, một chiếc Range Rover việt dã màu đen vừa đỗ lại. Cửa xe bật mở, một nhóm năm người bước ra.

Những người này đều là nam, tuổi đời còn rất trẻ, chỉ bằng hoặc lớn hơn Trần Phi vài tuổi là cùng, tên nào tên nấy cao to lực lưỡng, trông rất giống dân thể thao chuyên nghiệp.

Vừa bước ra, một tên trong bọn như cảm nhận được gì đó, đột ngột ngẩng mặt nhìn thẳng lên chỗ Trần Phi.

Hắn giật mình vội buông rèm xuống, lùi nhanh khỏi cửa.

Thấy thế, tên khác hỏi:

- Sao vậy Lưu Kiệt Huy? Phát hiện gì à?

Người tên Lưu Kiệt Huy có vóc dáng cao nhưng không quá cơ bắp như mấy gã kia, khuôn mặt điển trai, đặc biệt là đôi mắt một mí sắc lạnh ẩn dưới cặp chân mày rậm rạp. Gã lẩm bẩm, vẻ mặt nghi hoặc:

- Hình như trên đó có người.

- Thế hả? Chúng ta mau lên xem thử. - Tên đầu trọc vạm vỡ cơ bắp nhất trong nhóm liền thúc giục.

Bốn thanh niên to như voi đứng vây quanh Lưu Kiệt Huy như đang chờ lệnh, vô tình khiến gã trở nên nổi bật trong đêm đen.

Một người xoa tay đề xuất:

- Lực Điền nói rất đúng. Chúng ta mau lên kiểm tra kẻo để sổng con mồi, lỡ như có mấy em gái xinh đẹp trong đó thì phí lắm!

- Có gì mà gấp, nếu bọn chúng đang trốn trên đó thì đường nào chạy thoát nữa? Đầu óc mày lúc nào cũng toàn nghĩ đến gái là sao hả? Nhưng mà... rất hợp ý tao, hớ hớ!

Cả bọn cười nói ầm ĩ, gây náo động không gian, chẳng hề e ngại chút gì.

Lưu Kiệt Huy cau mày, nạt khẽ:

- Bớt ồn ào đi! Tôi đã căn dặn bao lần rồi, không được khinh địch, các cậu còn nhớ không?

Bốn tên kia nghe khiển trách hơi bực mà không dám phản ứng. Bọn họ là sinh viên trường đại học Thể Dục Thể Thao, vì vậy sức khỏe lẫn tầm vóc đều hơn người, trong đó Lưu Kiệt Huy tuy nhỏ tuổi nhất nhóm nhưng lại chính là ngôi sao số một của trường. Đây hoàn toàn không phải danh hão, dù thời bình hay thời loạn, gã em út của nhóm vẫn cứ sáng rực, phát tỏa hào quang che mờ kẻ khác.

Từ lúc xảy ra đại dịch, cả bọn nhờ đi theo Lưu Kiệt Huy mới sống sót đến giờ này, hơn nữa còn sống rất khỏe. Không ít gái đẹp trước kia cả đám chỉ có thể đứng xa xa thèm khát mơ ước thì hai bữa nay tha hồ chơi thỏa thích, thú tính ngày càng bộc phát.

Lưu Kiệt Huy đi tới con đường trải đá xanh nhỏ quan sát kĩ lưỡng, ngoài vết bánh xe của bọn họ thì còn có mấy vết khác rất mới, hẳn chỉ vừa đến không lâu. Gã theo vết bánh xe mờ mờ đi tới mé trái khách sạn, rốt cục trông thấy chiếc xe buýt tơi tả nằm kín trong những lùm cây cao liền bước lên xe ngó qua một vòng, bảo:

- Phải dùng đến xe buýt di chuyển, chứng tỏ nhóm này khá đông và có không ít vật tư. Chúng ta gặp may rồi!

- Ha ha, tao đã bảo ngay từ đầu cơ mà. - Gã đầu trọc Lực Điền cười đắc ý - Ta lên ngay còn kịp, để lâu chẳng may mấy em gái sợ quá, nhảy lầu tự sát thì phí phạm.

Mấy tên còn lại nôn nóng không kém, nhìn Lưu Kiệt Huy chờ đợi.

Gã gật nhẹ, cánh tay vung lên:

- Lấy hàng.

- Ngon rồi!

Bốn Dao Mổ Chó theo động tác của Lưu Kiệt Huy bay ra, bọn kia chia nhau đón lấy, cầm lăm lăm trên tay. Cả nhóm này đều là Người Chơi, cấp bậc có vẻ không hề thấp.

Lưu Kiệt Huy dẫn đầu tiến vào trong khách sạn, ánh mắt sáng như đuốc đảo quanh một vòng rồi dừng ngay chỗ cầu thang, khoát tay ra hiệu đồng bọn đi lên.

...

Trước khi đám người kia kéo vào trong, Trần Phi đã mang theo Nguyễn Huy rời phòng. Nhìn bộ dạng bọn chúng không phải loại lương thiện gì, hắn cần phải nhanh chóng đánh thức mọi người.

Vừa bước ra ngoài, Mạnh Quân và Gia Mỹ đã chạy đến. Bọn họ cũng nghe tiếng xe, phát hiện tình hình bất ổn lập tức tìm hắn thương thảo.

Trần Phi nói nhanh:

- Gọi mấy người kia dậy, chúng ta tạm thời tránh mặt lên các tầng trên.

Ít giây sau, mọi người đều bị đánh thức.

Cả ngày mệt mỏi, mới chợp mắt được một chút đã phải thức dậy, mấy cô gái rất uể oải nhưng vừa nghe có kẻ xấu tìm tới thì tỉnh cả ngủ, hối hả ôm theo hành lý chạy khỏi phòng.

- Khi nãy hai cậu có cất vật tư trên tầng hai như tôi bảo không? - Trần Phi hỏi bọn Mai Hùng.

Mai Hùng ấp úng:

- Không, leo lên đó nặng quá nên bọn tôi để luôn ở tầng này, phòng đầu dãy...

Do ngại đi xa, bọn gã ném đại vào đó, vốn nghĩ không có gì quan trọng, đằng nào ngày mai chẳng khiêng xuống xe, không ngờ bây giờ người lạ đột nhiên tìm đến, có lẽ rất nhanh sẽ phát hiện được.

Trần Phi lạnh lẽo ngó qua khiến hai người tim đập chân run. Không còn thời gian để xử lý hai kẻ lười nhác này, hắn trầm giọng:

- Phụ nữ trong nhóm tiếp tục di chuyển lên các tầng trên ẩn nấp, còn những người khác ở lại.

- Phải đối đầu sao? - Lương Nhật hỏi.

Mạnh Quân cũng có ý giống Trần Phi, nói:

- Trước mắt cứ tiếp xúc thử xem chúng muốn gì, tùy tình hình sẽ tính. Đâu thể tự dưng dâng tặng toàn bộ vật tư mọi người cực khổ kiếm được cho kẻ khác.

Trần Phi khẩn trương đưa Nguyễn Huy về phòng, đặt nằm xuống giường. Chiến đấu mang theo gã không tiện, mà giao cho mấy cô gái chiếu cố thì hắn không yên tâm.

Lúc Trần Phi bước ra, mấy người Bạch Yến đã sớm di chuyển lên các tầng trên trú ẩn. Hắn liền cùng mọi người đi đến căn phòng đầu dãy, bên tai bắt gặp tiếng chân chạy rầm rập của nhóm kia.

Tới nơi đã thấy chúng đang đứng trước cửa phòng chất vật tư, thái độ vô cùng vui vẻ khi tìm được một đống nhu yếu phẩm.

Nhóm Lưu Kiệt Huy trông thấy bọn Trần Phi thì không tỏ vẻ gì ngoài ý muốn, ngược lại cười cợt nhìn bọn hắn như đang nhìn những con cá nằm trên thớt chờ chúng giết mổ.

Trần Phi lên tiếng:

- Nếu các cậu muốn tìm nơi nghỉ chân thì ở đây vẫn còn rất nhiều phòng trống. Chỗ vật tư đó của bọn tôi, đừng động vào.

Vừa giáp mặt, Trần Phi liền tranh thủ Trinh Sát năm kẻ này, do đây chỉ là kỹ năng phụ trợ nên không tiêu tốn quá nhiều năng lượng. Trong bọn chúng có ba tên là Người Chơi Mới cao cấp, tên đầu trọc vạm vỡ nhất nhóm là Nghiệp Dư sơ cấp, còn gã thanh niên trẻ tuổi cao ráo tỏa ra mùi nguy hiểm nhất vậy mà lại ngang cấp độ với hắn, Nghiệp Dư trung cấp. Ánh mắt sắc bén của gã này giống như tia điện, khiến người khác nhìn vào liền nảy sinh tâm trạng bất an.

Không thể không nói lực lượng bọn chúng vô cùng hùng hậu, ngoại trừ Trần Phi và Mạnh Quân ra thì tùy tiện chọn một tên trong số đó cũng đủ làm thịt cả nhóm bên này. Nếu xảy ra va chạm, nhóm Trần Phi sẽ vô cùng bất lợi.

Gã to con đầu trọc Lực Điền lớn tiếng dọa nạt:

- Bọn tao đéo có hứng ngủ lại đây. Giờ thế này, tao sẽ để tụi mày yên ổn rời đi với điều kiện bỏ lại mọi thứ, bao gồm tất cả trang bị trên người. Mau lột hết ra!

Phát hiện nhóm Trần Phi toàn đực rựa, Lực Điền rất cụt hứng, chỉ muốn cướp bóc một trận rồi tiếp tục lên đường tìm gái, chẳng muốn dây dưa thêm.

Trần Phi không đáp, bởi hắn biết người có quyền lên tiếng ở đây là gã trẻ tuổi có cấp độ cao nhất kia, chẳng phải tên trọc luôn ra vẻ hùng hổ.

Thấy Trần Phi nhìn mình, Lưu Kiệt Huy cười nhẹ:

- Cứ làm theo lời Lực Điền, tôi cam đoan sẽ để các cậu an toàn rời đi.

Mạnh Quân mềm mỏng nói:

- Đại dịch đột nhiên ập xuống, chúng ta ai cũng gặp nạn lẽ ra nên nhường nhịn giúp đỡ lẫn nhau, đâu cần tranh hơn thua làm gì?

- Câm đi thằng khốn! - Lực Điền bỗng gằn giọng, trán nổi gân dữ tợn - Nhìn mày mặc cảnh phục là ông đếch ưa rồi! Vừa rồi tao quên, ai cũng có thể đi, riêng mày thì không.

Mạnh Quân không vì vậy mà tức giận, bật cười:

- Ha ha, làm gì thù hằn tôi ghê thế? Hình như đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà nhỉ, liệu có hiểu lầm gì hay không?

- Hiểu lầm cái đéo, ông mày thích! Đơn giản thế thôi.

Liên tục bị tên trọc khiêu khích, ý cười trên môi Mạnh Quân tắt ngấm, lạnh giọng:

- Đừng nghĩ tôi sợ! Muốn thì cứ tới đây!

- Được, được. Mày ngon đó, thằng cảnh sát chó đẻ! - Lực Điền cười rộ lên, hai cánh tay lực lưỡng vung vẩy khởi động kêu rôm rốp, quay sang đồng bọn - Nó là của tao, tụi mày không được giành.

- Mày giết hết cũng được, đỡ mất công bọn tao, nhớ chia tài sản là được.

Bọn kia lười biếng ngáp dài. Không có gái, bao nhiêu hào hứng bên trong chúng đều biến sạch.

Mạnh Quân đề xuất:

- Hành lang nơi này chật chội không thích hợp, đi xuống dưới kia tha hồ chiến.

Nói rồi dợm bước muốn đi tới chỗ cầu thang.

Lưu Kiệt Huy nhướn đôi mày rậm như phát hiện ra gì đó, làm như tùy tiện nói:

- Mấy cô gái chắc là trốn hết lên trên kia rồi nhỉ?

- Sao mày... - Minh Dũng buột miệng, giật mình nhớ ra liền vội vàng nuốt ngược chữ "biết" trở vào, nhưng đã muộn.

Đám kia nghe thế mắt liền sáng lên như đèn pha, toàn bộ mệt mỏi uể oải đều tiêu tan, hiện nguyên hình là một lũ sói đói thiếu hơi gái kinh niên.

- Chán thật! - Lương Nhật lẩm bẩm.

Minh Dũng cũng biết mình đã phạm sai lầm tệ hại, mặt đỏ bừng không dám nói gì.

Lực Điền khoái trá cười lớn:

- Ha ha, tao biết mà, thế nào cũng có gái. Này, bọn mày có mấy đứa, đủ tụi tao chia nhau không?

- Nhiều lắm, nhan sắc cỡ con mẹ mày, đủ để chơi mày kiệt sức đấy thằng trọc ngu xuẩn! - Lương Nhật khinh khỉnh. Gã đang đứng phía sau, có Trần Phi đỡ đạn nên không phải lo lắng. Lại nói lỡ như bọn kia muốn truy đuổi, Lương Nhật thừa tự tin dù không đánh lại cũng có thể tranh thủ sớm chạy thoát.

- Chà, thằng đẹp mã này cũng to gan đó. - Lực Điền tặc lưỡi nhìn đồng bọn - Tao giải quyết nó luôn nhé, ngứa tay quá!

- Nói nhiều quá, muốn làm gì kệ mẹ mày. Nhanh tay lên còn chơi gái! - Lũ kia hầm hừ.

Lưu Kiệt Huy thoải mái tựa lưng vào lan can cầu thang, hất hàm:

- Đánh đi! Một chọi một.

Chuyện này rất đúng ý Trần Phi. Hỗn chiến thì cán cân lực lượng đang nghiêng hẳn về bên kia, nhưng nếu một chọi một, hắn tin Mạnh Quân đủ sức làm gỏi thằng đầu trọc, loại được tên này ra khỏi vòng chiến rồi thì bọn hắn sẽ dễ thở hơn.

Trần Phi ra hiệu mọi người lui lại phía sau, nhường chỗ cho Mạnh Quân và tên trọc quyết chiến.

- Xem tao xử đẹp thằng cảnh sát đây.

Gã trọc Lực Điền cười lạnh, cầm Dao Mổ Chó ào ào phóng tới, một nhát bổ thẳng xuống đỉnh đầu Mạnh Quân.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.