Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Mệnh Châm

Tiểu thuyết gốc · 3663 chữ

"Diệt hồn vực" quanh năm mây mù lượn lờ khoe màu sắc diễm lệ, chẳng ai biết phía sau màn mây mù mĩ lệ đó ẩn giấu điều gì. Dù có người có thể chứng kiến biết được thì những người đó cũng chẳng còn cơ hội để kể cho ai nữa.

"Sinh mệnh là nguồn sống của mọi thứ trên thế gian, sinh mệnh càng mạnh thì sự sống mạnh, sinh mệnh mất đi thì cũng chính là tử vong. Sinh mệnh là thực chất nằm trong tất cả các sự sống, sinh mệnh các sự sống bất kể lớn nhỏ đều công bằng và tương đồng với nhau, nhưng lại là hư vô mờ ảo chẳng ai có thể chạm tới được, chỉ trừ một ngoại lệ, một ngoại lệ duy nhất đi giữa ranh giới của sống và chết, ngoại lệ chạm tới sinh mệnh hư vô mờ ảo và có thể sử dụng một cách thực chất..............đó...........được gọi là "Sinh mệnh thần sư"....................."

Âm thanh như có như không vang vọng trong đầu, âm thanh khi dài khi ngắn đó như tiếng réo gọi làm cậu thiếu niên thức tỉnh bên bờ một dòng sông.

"Ọe ọe..............

Thiếu niên đang quì gối trong dòng nước lạnh buốt nôn khan từng ngụm đau đớn mà chẳng ra được thứ gì, thiếu niên này chính là Đào Dương.

Trên đỉnh đầu từng cắm hơn chục cái ngọc châm xanh biếc giờ đã bị hao mòn chỉ còn lại 2 cái, đưa đôi tay run rẩy khó nhọc rút hai thanh ngọc châm cuối cùng sót lại trên đầu mình ra, cẩn cẩn thận thận cất vào trong người, lúc này thiếu niên mới thở hắt một hơi ra để nhìn lại khung cảnh xung quanh mình.

- Đây là đâu ? Lạnh thật........hừ hừ............con sông gì mà lạnh ngắt như vậy chứ !

Lê lết thân xác mệt mỏi rã rời từ từ bò ra khỏi dòng sông, Đào Dương nhìn theo con sông tới hướng chân trời, trước mắt là màn mây hư ảo trắng hồng vô cùng diễm lệ "Diệt Hồn Vân"

Tự thầm cảm thấy may mắn khi đánh cược tính mạnh thắng lợi, theo tương truyền "Diệt Hồn Vân" trong "Diệt Hồn vực" phía sau Bách Hoa Môn là thứ có khả năng ăn mòn Thần Hồn ngay tức khắc.

Sử dụng hơn hơn mười cây ngọc châm cuối cùng cắm lên xung quanh đầu với đặt cược nó có thể bảo vệ thần hồn, thiếu niên này đã thành công.

Hai ngày trốn chạy khắp dãy núi rừng Bách Hoa Môn, sử dụng tất cả ngọc châm tích lũy gần mười năm qua, thiếu niên Đào Dương cuối cùng cũng bảo vệ được tính mạng.

Nghiến chặt hàm răng chịu đựng cơn đau buốt từ khắp cơ thể truyền lại vì bị kích thích quá độ, Đào Dương biết lúc này không thể buông lỏng, cơ thể hắn đã đến mức cuối cùng bên bờ tê liệt rồi.

Cố gắng ngồi xếp bằng lại thân thể, tĩnh lại tâm đang đau đớn phẫn nộ vì bị phản bội, Đào Dương lặng lẽ tu luyện pháp quyết bí ẩn của mình, chỉ thấy tiếng xèo xèo như tiếng rau củ mà người nấu bếp vẫn xào nếu vang lên trong cơ thể hắn.

Chỉ sau hơn một giờ đồng hồ hắn đã khôi phục lại khí lực và cảm giác đau đớn như rách ra cũng đã biến mất phần nào.

Bí mật lớn nhất của hắn, cũng chính là thứ này, một loại công pháp kì lạ hắn học được trong những giấc mơ. Chỉ cần nhắm mắt đi vào giấc ngủ, trong cơn mơ sẽ có những âm thanh vang vọng trong thức hải hắn, nói về một thứ gì đó gọi là "Sinh mệnh thần Sư". Âm thanh này theo hắn từ lúc hắn năm tuổi được gia chủ Vương gia nhặt từ chiến trường trở về, mà vang vọng trong đầu hắn hằng đêm. Theo đó tu luyện sẽ cảm nhận được linh khí mãnh liệt tràn ngập xung quanh giống như nước sông cuồn cuộn chảy quanh mình, thế nhưng cơ thể hắn lại là thể chất kì dị "Hư Vô", không thể tích trữ linh khí, đan điền như một mảng không gian bất kể bao nhiêu linh khí dung nhập vào cũng sẽ biến mất sạch sẽ sau một đêm.

Còn kí ức trước năm tuổi của hắn cũng giống như linh thể của hắn vậy, chỉ là hư vô, hắn chẳng nhớ được mình là ai, và vì sao lại ở chiến trường, chỉ biết trong bộ quần áo của hắn được thêu hai chữ Đào Dương như rồng bay phượng múa , sau đó Vương gia chủ cũng cho hắn gia nhập Bách Hoa Môn cùng một đám nhóc khác.

Tu Luyện thứ gọi là "Sinh mệnh Thần sư" trong thức hải khiến cho hắn phát hiện ra một vài thứ đặc biệt, thân thể hắn bất cứ chịu tổn thương nào cũng có thể phục hồi , tốc độ phục hồi nhanh hơn người bình thường phải gấp đôi, cứ tu luyện rồi lại mất đi sạch linh khí, nhưng bù lại sau khoảng năm tháng trong cơ thể hắn sẽ xuất hiện một câu châm dài cỡ một gang tay, sau đó cây châm này sẽ trôi nổi trong đan điền của hắn, có thể tùy ý lấy ra bất cứ lúc nào.

Chính việc này làm hắn suy đoán khả năng linh khí của hắn chính là bị hấp thu nuôi dưỡng và tạo ra cây châm này, châm mảnh như sợi tơ nhưng màu xanh ngọc lục như lá cây non rất đẹp và bắt mắt, châm này sau khi lấy ra khỏi đan điền thì không thể trở lại nữa, hắn chỉ đành chuyên môn cất vào một hộp ngọc trong ngực áo.

Màu xanh lá non đó đại diện chính là cho sức sống, công pháp văng vẳng trong đầu lại tên là "Sinh mệnh thần sư", nên hắn quyết định gọi châm này là "Sinh mệnh châm".

Chỉ cần cắm cây châm này lên người thì hắn liền cảm nhận được một lượng linh khí lớn lan tràn vào cơ thể, cây châm giống như một phần của cơ thể hắn, hắn có thể điều khiển theo ý mình tuy thích, chỉ là cơ thể hắn quá nhỏ yếu nên hắn mới không thể sử dụng hết lượng linh khí tinh thuần này, mà cho dù có tiến vào bao nhiêu cũng không thể giúp cơ thể hắn mạnh lên. Sau này khi hắn cắm thử một châm lên người của Vương Thủy Trúc, hắn có thể cảm nhận được tất cả linh khí dao động vận chuyển trong cơ thể nàng, sau đó lượng linh khí mà hắn tu luyện hàng ngày đều sẽ thông qua Sinh mệnh châm truyền tới cho nàng, dù giữ lại thì hôm sau cũng mất hết.

Cũng chính vì thế mà tu vi của Vương Thủy Trúc tăng lên nhanh chóng làm chấn động cả môn phái, hắn vì biết thân thể bất thường khó có thể tu luyện nên tạo ra thói quen đọc sách, mười năm qua các tạp sách ghi chép trong tông môn hắn đều xem qua gần hết, thấu hiểu đạo lí "Thất phu vô tội, hoài bích có tội" hắn không dám để lộ thông tin về Sinh mệnh châm cho bất cứ ai, Vương thủy trúc là thanh mai trúc mã của hắn từ nhỏ, nhưng biết tình tình nàng đơn thuần lại rất nghe lời gia tộc nên hắn cũng chẳng dám cho nàng biết.

Chỉ nói rằng hắn có cách giúp nàng nhận được linh khí của hắn, và đúng thật lượng linh khí của hắn thông qua Sinh mệnh châm truyền sang Vương Thủy Trúc làm nàng được lợi cực kì lớn, nàng tu vi kết đan trung kì nhưng mỗi ngày ngoài tự tu luyện ra lại có thể nhận lượng linh khí của một kẻ chưa trúc cơ như hắn truyền sang.

Quan trọng nhất là bất kể tu vi Vương Thủy Trúc từ lúc bắt đầu Trúc cơ cho đến kim đan trung kì như hiện nay, mặc kệ chênh lệch tu vi hai người lớn đến mức nào lượng linh khí truyền sang vẫn tương ứng bằng nàng tự tu luyện, nếu nói nàng lúc chỉ là Trúc cơ mỗi ngày tu luyện được 10 linh khí, Đào Dương truyền sang cho nàng cũng là 10 linh khí, sau này nàng là kim đan trung kì tu luyện một ngày 2000 linh khí, lượng linh khí Đào Dương thông qua Sinh mệnh châm chuyển sang cũng là 2000.

Lúc này Đào Dương cũng đã có thể đứng lên miễn cưỡng đi lại khá khó khăn, cởi áo ngoài ra từ trong thắt lưng tháo ra một dải lụa trắng chính là "Phi Liễn", thứ này dùng cho nữ tử chính là đẹp tựa tiên xa, thế nhưng nếu dùng trên người nam nhân trông lại có vẻ yếu đuối, chính vì thế từ nhỏ khi có được nó hắn đều quấn quanh hông giấu trong y phục, chưa bao giờ đem ra dùng (vì thế nên 3 người đệ tử đuổi theo mới nghĩ rằng hắn không có pháp bảo phi hành). Chính nó cũng là thứ để bản thân hắn dám đánh cuộc nhảy xuống "Diệt Hồn Vực" mà không sợ bị ngã chết, chỉ là khi bắt đầu rơi vào Diệt Hồn Vực thì bản thân hắn cũng bị hôn mê ngay lập tức, chẳng thể làm ra pháp quyết để điều khiển "Phi Liễn" nâng đỡ cơ thể nữa, may mà dưới đáy vực lại là một con sông lạnh buốt, nếu không hôm nay hắn đã là một cái xác rồi.

Dùng "Phi Liễn" cố gắng bấm pháp quyết bằng chút linh khí ít ỏi vừa tu luyện ra, Phi Liễn quấn quanh người hắn hai vòng rồi xiêu xiêu vẹo vẹo nhấc thân thể hắn lên cách mặt đất một chút rồi bay đi.

- Phi Liễn này thích hợp cho Trúc cơ trở lên sử dụng mới có thể bay cao và nhanh ! Ta không thể trúc cơ, cố gắng truyền chút linh khí ít ỏi cũng chỉ có thể trôi nổi cách mặt đất một khoảng mà chỉ sợ không bay nổi bao xa.

Tự nhủ thầm rồi gắng gượng dọc theo con sông đi xuôi theo, hắn chẳng hề lo lắng sẽ có người của môn phái đi tìm, vì khẳng định tất cả sẽ nghĩ rằng hắn đã chết. "Diệt Hồn vực" đến Nguyên Anh trưởng lão còn không dám tới gần, một kẻ chưa trúc cơ như hắn làm sao có thể sống sót nổi đây, chính hắn dựa vào Sinh mệnh châm mà đánh cuộc còn khó tin khi bản thân thắng được cái mạng này.

Qua mấy ngày cố gắng tích tụ linh khí và "Phi liễn" đỡ hắn bay đi, thế nhưng con sông này thủy chung không hề thấy điểm cuối. Rời xa khu vực có Diệt Hồn Vân tiến vào trong một khu rừng ẩm thấp và âm u, khắp nơi đều là những cây cổ thụ cao che hết ánh mặt trời.

Qua thêm mấy ngày vẫn chỉ thấy rừng cây và con sông lạnh buốt chảy mãi, hắn đã nhiều lần bắt gặp ma thú trong này. Nhờ có Sinh mệnh châm kích thích cơ thể thi triển thân pháp trở lên quỉ dị mà trốn thoát dưới vuốt của đám ma thú, hắn đã hao thêm mất một cây châm nữa.

Sờ sờ cây châm cuối cùng trong tay, hắn thưc sự không dám đi tiếp nữa, nếu không thoát khỏi cánh rừng này, chỉ cần gặp thêm vài con ma thú nữa mà mất đi cây Sinh Mệnh châm cuối cùng, sợ rằng hắn cũng sẽ không sống sót tiếp được.

Kiếm một cành cây to cao ráo nhất tiến hành làm một chỗ trú ẩn tạm thời, hắn khoanh chân ngồi tu luyện. Theo tính toán thì chỉ khoảng nửa tháng nữa là cơ thể có thể hình thành thêm một cây Sinh Mệnh châm, khi ấy với 2 cây châm hắn mới có thể tiếp tục cuộc hành trình.

Ngồi tu luyện thêm mấy ngày, ăn chút ít quả dại, uống nước dưới sông. Tới một ngày Đào Dương hắn đang ngồi tu luyện bỗng nghe từ xa vọng lại có tiếng gầm thét của yêu thú rất lớn, sau đó là tiếng la hét giao chiến của người nào đó, kết hợp là những tiếng ầm ầm vang vọng cả khu rừng.

Tu vi thấp kém nhưng biết đó là hi vọng cho bản thân thoát khỏi khu rừng này, hắn nghiến răng nhảy vun vút trên những cành cây chạy về phía có tiếng giao chiến.

Từ xa chạy tới chỉ thấy một con yêu thú họ nhà gấu đang điên cuồng đuổi theo một đám người.

Một Nữ tử tu vi yếu ớt được bảo vê cẩn thận ở giữa, một đám người cẩn thận bảo vệ để ý xung quanh đề phòng có yêu thú khác tập kích, còn 1 trung niên nam tử lấy cứng chọi cứng với con yêu thú một cách mãnh liệt.

Thân hình người này chợt ẩn chợt hiện xung quanh con Gấu, liên tục xuất kiếm đánh tới nhanh như chớp không ngừng nghỉ, yêu thú nhất thời không phân được thắng bại.

Thân hình từ trên cành cây nhảy tới gần, từ xa đám người đã phát hiện ra Đào Dương tới, đưa sang ánh mắt đề phòng, một người trong đám lên tiếng :

- Người nào ?

Đào Dương đứng cách xa một khoảng ôm quyền đáp trả:

- Tại hạ Đào Dương ! Do bị lạc trong rừng đã nhiều ngày không tìm được lối ra, mong các vị chỉ điểm cho con đường thoát khỏi khu rừng này ?

Chỉ thấy đám người đều đưa mắt tập trung nhìn vào cô gái duy nhất ở giữa đoàn, thấy được cái gật đầu đồng ý của cô gái, người nọ mới nói :

- Được ! nhưng ngươi phải cách xa chúng ta một khoảng cách nhất định, không được lại gần, cứ đi theo chúng ta có thể ra khỏi "U Ám Sâm Lâm" này !

- Đa tạ ! đa tạ !

"U ám sâm lâm" tự đặt câu hỏi trong đầu mình, Đào Dương cảm thấy có gì đó không bình thường, tuy chưa ra khỏi Bách Hoa Môn ngày nào, nhưng dựa theo địa đồ trong các bản tạp sách ở môn phái, xung quanh Bách Hoa Môn nào có nơi nào gọi là "U Ám Sâm Lâm".

Lúc này bên kia cuộc chiến của vị trung niên và yêu thú họ nhà gấu đã đến hồi gay cấn, chỉ thấy trung niên quát lên một tiếng :

- Mau đi trước ! Con yêu thú này da dày thịt béo, ta cũng không làm gì được nó ! Ta sẽ cầm chân nó ở đây, các người chạy trước thẳng hướng theo kế hoạch, ta sẽ theo sau !

- Vâng thưa đại nhân !

Cả đám lên tiếng đồng thanh, vị thiếu nữ ở giữa lúc này mới lên tiếng :

- Hồng thúc hãy cẩn trọng !

- Tiểu thư yên tâm ! Con yêu thú này không làm gì nổi ta !

- Đi thôi mọi người !

Tiếng của nàng nhẹ nhàng như gió xuân rót vào tai mọi người, Đào Dương tuy là người sống trong "Ẩn đường" của Bách Hoa Môn, số lượng mĩ nhân từng gặp cũng không ít,

thế nhưng người có giọng nói êm ái dịu dàng như vậy thì vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Cả đám người nhanh chóng di chuyển, Đào Dương cũng đi theo phía sau một khoảng cách. Cứ thế đến tận đến tối muộn như xác định đã cách rất xa con yêu thú kia họ mới dừng chân lại dựng trại nổi lửa nấu cơm nước.

Cách đó một đoạn xa Đào Dương cũng không tiến tới gần, hắn chỉ lặng lẽ ngồi xuống một gốc cây ngồi nhập định. Qua một hồi lâu sau bỗng có tiếng nói êm dịu vang lên :

- Này ! người kia ? lại đây ngồi ăn chút gì đi !

Đào Dương mở mắt ra, thấy cả đám người ngồi quanh đống lửa đang ăn uống, tất cả đưa mắt nhìn sang bản thân mình, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu đáp lại :

- Cô nương nói ta ?

- Đúng vậy ! lại đây, nhìn gương mặt ngươi chắc đã lâu ngày không ăn uống đầy đủ phải không ?

Đào Dương ngượng ngùng gật gật đầu, hắn đã lưu lạc trong khu rừng này không rõ bao ngày rồi, tuy chỉ ăn hoa quả dại và nhờ vào linh khí cũng không cảm thấy đói, thế nhưng khẳng định cũng không no đủ gì được.

Hắn tiến lại gần đống lửa khoang chân ngồi xuống, một đại hán đưa sang cho hắn một miếng thịt nướng, cũng chẳng khách khí hắn cầm lấy rồi từ từ ăn từng miếng .

Lúc này mới quan sát được cô gái duy nhất trong đoàn người, nàng vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, tóc buộc tết dài về sau lưng, ánh mắt tinh nghịch đang chăm chú nhìn về thiếu niên trước mặt.

Thấy mình nhìn trộm sang bắt gặp ánh mắt của cô gái, Đào Dương hơi ngượng ngùng quay sang nhìn đống lửa.

Tiếng cười khúc khích của cô gái khẽ vang lên, sau đó nàng hỏi :

- Ngươi là ai ? tại sao lại một mình lạc vào nơi này ?

Đó cũng là điều tất cả đám người quan tâm, khu rừng này tuy không đến mức là cấm địa, thế nhưng yêu thú hay độc trùng cũng nhiều không kể hết. Một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi lưu lạc trong này thực sự cũng quá kì lạ, y phục trên người tuy rằng có chút rách nát nhưng vẫn có thể nhìn ra đều là thứ đắt tiền, thêm nữa gương mặt Đào Dương vốn do thể chất mà luôn luôn trắng bệch như không có sức sống, càng tạo cho người khác cảm giác yếu ớt như công tử bột.

Đào Dương đã lường trước được nên bịa sẵn trong lòng một câu chuyện bèn kể ra :

- Ta là con nuôi trong một gia đình phú thương thuộc phạm vi cai quản của Bách Hoa Môn, hôm trước cả nhà ta đi về thăm quê, trên đường đi bị đạo tặc tập kích. Con ngựa của ta hoảng sợ chạy loạn lên rồi lao xuống một vực sâu không rõ đáy, ta rơi xuống đó thì được một con sông lạnh ngắt nước đen ngòm cứu một mạng, do bị ngất đi lên ta không rõ trôi nổi trong đó bao lâu thì tỉnh lại, khi tỉnh lại đã thấy đang ở trong rừng cây này rồi, đi nhiều ngày nhưng chưa thấy lối ra, may mắn gặp được các vị, nếu không ta không biết còn phải ở trong này bao lâu nữa ?

- Bách Hoa Môn ??

- Là môn phái à ?

- Sao nghe lạ vậy nhỉ ?

- Ta cũng là lần đầu nghe thấy !

Cả đám người xôn xao lên tiếng, vẻ mặt của họ thực sự không biết Bách Hoa môn là nơi nào làm cho Đào Dương trở lên có phần mông lung.

Cô nương xinh xắn kia bỗng lên tiếng :

- Bách Hoa Môn ! ta có nghe qua, nó hình như là một môn phái chuyên đi làm mối hôn nhân cho các tu sĩ thì phải ? Ông ngoại ta có một người thiếp hình như cũng xuất thân từ Bách Hoa Môn ! Nhưng ! Ngươi chắc chắn ngươi là từ phạm vi cai quản của Bách Hoa Môn tới đây ư ?

- Đúng vậy !

- Thật kì lạ ? Bách Hoa môn đó là ở một tỉnh khác cách xa về phía nam, nếu ngươi không dùng truyền tống trận thì cho dù ngươi có là Nguyên Anh kì thì phòng chừng phải bay vài năm mới tới được nơi đây mất !

Đào Dương nghe giọng nàng êm ái rót vào tai nhưng lại cảm giác như bị mấy chiếc chuông gõ ong ong trong đầu !

- Bay mấy năm mới tới nơi này ? Ta...ta còn chưa Trúc cơ thành công...................

Cả đám đưa mắt nhìn sang rồi gật gù, trên người có chút dao động linh khí, thế nhưng thân thể yếu ớt như vậy khẳng định là chưa Trúc cơ thành công.

Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên phía sau lưng Đào Dương :

- Ngươi nói ngươi rơi vào một con sông lạnh ngắt màu đen tuyền phải không ? nước sông sền sệt lạnh thấu xương, người rơi vào đó không cần cử động cũng nổi trên mặt nước !

- A !! đúng vậy !

Xoay đầu lại Đào Dương thấy vị trung niên khi nãy giao chiến với yêu thú đang đứng trên phi kiếm hạ xuống.

- Vậy thì đó chính là "Cửu Long Hà" !

- Cửu Long Hà ?

- Đúng vậy ! tương truyền Cửu Long Hà có chính nhánh sông, chảy qua gột rửa khắp 13 tỉnh thành Nam Bộ ! Nhưng con sông này kì lạ ở chỗ nó không xuất hiện cố định ở bất cứ đâu ! có khi ngươi đang ở tỉnh này bắt gặp nó, ngươi nhảy xuống múc một gáo nước khi leo lên bờ thì đã ở một tỉnh khác, chuyện này đã có tiền lệ không ít !

Bạn đang đọc Sinh Mệnh sáng tác bởi gahaylaca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gahaylaca
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.