Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bách Hoa Môn

Tiểu thuyết gốc · 3476 chữ

- Đứng lại ! Đào Dương, nếu ngươi quay đứng lại chịu trói về đại trưởng lão sẽ tha cho ngươi một mạng ! Mau đứng lại !

"Hộc...hộc........hộc........."

Trong một khu rừng hoa mai đẹp ngây ngất đua nhau khoe sắc, một thiếu niên khoảng 15 tuổi đang chạy thục mạng, trên người cắm đầy những ngọc châm màu xanh lá khắp người, mặc kệ tiếng kêu đằng sau cứ một chốc thiếu niên lại cắm thêm một châm vào người mình, mỗi bước chân đưa ra như di hình hoán vị, thân thể thiếu niên mờ đi rồi xuất hiện cách đó cả một đoạn dài.

Phía sau là ba cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, ba cô gái trên người đều đeo trên người một dải lụa màu trắng, bay theo sau như những tiên nữ trong các câu chuyện mà người ta vẫn hay kể.

Thế nhưng bất kể 3 nàng bay rất nhanh đuổi theo, thì phía trước thiếu niên đó mỗi bước chân đều mờ ảo biến mất và xuất hiện cách nhau rất xa, chung qui đều giữ một khoảng cách không đổi so với ba nàng.

- Chết tiệt ! sao hắn chạy nhanh đến vậy được, mà bộ pháp đó là gì ? tại sao có thể biến mất và xuất hiện một khoảng cách xa đến vậy ?

- Hắn chạy đã gần 2 ngày rồi đó ! Ba người chúng ta Trúc cơ kỳ lại không theo nổi được hắn, hắn có còn là người không vậy ?

- Cứ đuổi theo ! sắp tới là vách núi của sơn môn, hắn không có "Bảo vật" có thể bay, ta xem hắn chạy được đi đâu ?

- Lát nữa bắt được hắn ta sẽ cho hắn một trận ! cục tức này nuốt không trôi mà ! hừ hừ

Ba cô gái vừa bay theo vừa nói, cả ba lúc này đã mặt mày trắng bệch vì hao lực, đuổi theo người này suốt từ trưa hôm qua đến giờ trời đã tối mà còn không bắt nổi.

- Đào Dương ! Phía trước là "Diệt hồn vực" ngươi chạy không thoát đâu, mau mau đứng lại chịu trói, trở lại ta sẽ xin đại trưởng lão tha cho ngươi một mạng !

Phía trước thiếu niên tên Đào Dương từ hôm qua tới nay chưa hề mở miệng nói một lời, lúc này dường như đã biết sắp hết đường chạy bèn dùng âm thanh châm chọc trả lời :

- Ngu ngốc ! các ngươi có biết đại trưởng lão muốn bắt ta lại làm gì không ? Tha cho một con đường sống ? ha ha ha ! Thà ta chết ở "Diệt hồn vực" còn hơn trở lại môn phái với các ngươi ! Tiên môn tiên nữ, các ngươi còn có khác gì ma môn !

Trước mắt dần dần chẳng còn cây hoa nào nữa, từ xa xa đã nhìn thấy màn mây mù trắng hồng kinh diễm bao phủ một khoảng rất lớn, chính là "Diệt hồn vực" nổi tiếng phía sau "Bách Hoa Môn", tương tuyền màn mây trắng hồng này là máu của một loài ma thú nào đó từ thời thượng cổ bị giết mà tạo thành, loại mây này không hề chạm vào da thịt, mà chỉ tiếp xúc với thần hồn, khi bị nó chạm tới tất cả người dính lập tức thần hồn bị hòa tan, trở thành một cái xác không.

Nghiến răng một cái, lấy trong người ra mười cây ngọc châm màu xanh lá kì lạ cuối cùng, tất cả cắm vào quanh đầu mình, tốc độ không thể giảm.

- A...a.....a..............Vương Thủy Trúc ! Ta hận ngươi..........ta hận ngươi.......a......a........aaaaaaaaaaaaaa

Thiếu niên như tên bắn một mạch lao thẳng xuống vực, chỉ thấy làn mây mù như nhẹ nhàng lay động nuốt trọn thân hình bé nhỏ vào trong. Ba cô gái mặt mày tái nhợt dừng lại cách bờ vực một khoảng ngắn, đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.

- Hắn ...hắn......nhảy thẳng xuống...............

- A...điên rồi.........hắn thật sự dám nhảy thẳng xuống đó................sao....

Không có câu trả lời, vì câu trả lời đã nằm ngay trước mắt. Thân hình thiến niên hoàn toàn biến mất trong làn mây rạng rỡ sắc màu.

Trong một khu vườn hoa với muôn vàn loại hoa khoe sắc rực rỡ, ở đó có một đình viện bằng bạch ngọc đúc thành, trong đình viện một người thiếu nữ khoảng 15 đang khóc rất thương tâm, đứng trước mặt nàng lại là một người phụ nữ thành thục trẻ đẹp khác, người phụ nữ lên tiếng trách mắng :

- Khóc ! Khóc cái gì ! Không phải chỉ là một phế vật không thể Trúc cơ sao ? Hắn có thể xứng với ngươi sao ? Hắn chết đi có thể giúp ngươi thành đại đạo, đó chính là phúc phận của hắn !

- Hức....hắn là đạo lữ của con !

- Các ngươi kết thành đạo lữ khi nào ? Các ngươi mới bao tuổi, hừ....Thủy Trúc, ngươi lựa chọn nghe ta vì gia tộc hay lựa chọn bảo vệ tên phế vật đó mà hủy hoại tương lai của ngươi và cả gia tộc ? Hả ? Nếu hắn có thể theo kịp tu vi của ngươi, gia tộc còn có thể suy nghĩ cho các ngươi kết thành đạo lữ ! Thế nhưng hắn theo nổi sao ? Tuyệt thế thiên tai mười năm tuổi kết kim đan, cả bí thuật "Giả Anh Song Tu Thuật" của môn phái cũng luyện thành, chỉ cần hắn ngoan ngoãn làm theo thành toàn cho ngươi thì nhiều nhất hai ba năm nữa ngươi đã có thể "Kết Anh" thành công ! 18 tuổi kết anh thành công, trong lịch sử tu chân giới liệu có mấy người ? Còn ai dám coi thường Vương gia chúng ta, còn kẻ nào dám kinh thường Bách Hoa môn nữa ?

- Thành toàn việc gì ?

Như biết mình lỡ lời gì đó, vị trưởng lão này lên tiếng lảng đi :

- Ngươi nói cho ta biết, tại sao hắn bỗng nhiên bỏ chạy ? Nếu không phải ta phái đệ tử canh chừng hắn thì có thể hắn đã chạy thoát rồi ?

- Hức...con...con.....không biết.............hắn là thanh mai trúc mã của con.............tại sao hắn lại làm thế.................tại sao....hắn ghét bỏ con hay sao ??

- Thanh mai trúc mã ! Hắn là do gia gia ngươi nhặt từ chiến trường trở về, mạng của hắn là của Vương gia, hắn cùng lắm chỉ là một viên đá giúp người bước lên đại đạo mà thôi? Ngươi đó, tâm địa quá thiện lương, ngươi lên nhớ gia tộc là quan trọng nhất, còn lại những kẻ không mang họ Vương ngươi quan tâm tới sống chết bọn chúng làm cái gì ?

- Trưởng lão.....hắn cũng có thể coi là một nửa người Vương gia mà ? Mà tại sao hắn..........lại bỏ chạy........trước khi chạy đi.......hắn .......hắn...........còn....nói câu khó...hiểu đó.........

- Hắn không biết vì sao lại bỏ chạy ? Hắn sao có thể biết được điều gì chứ ? Tự ý rời bỏ sơn môn ngang với tội phản môn, còn con đường sống cho hắn sao ? Bách Hoa môn không phải môn phái mạnh nhưng lực lượng ngưng kết thì là bậc nhất ở tu chân giới này ! Hắn trốn được thì còn nơi nào dung thân hắn được sao ?

Thực vậy ! Bách Hoa Môn còn được tu chân giới gọi một cái tên khác là "Bách Hỉ Môn", số lượng người kết làm song tu đạo lữ với nữ nhân Bách Hoa môn trải dài khắp cả tu chân giới.

Nhiều người hầu như nhỉ mong chờ "Thưởng hoa hội" hàng năm vào mùa xuân để có thể được bước chân lên Bách Hoa Môn mong tìm được một đạo lữ xinh đẹp tu vi phù hợp với mình.

Ngoài ra còn có một việc không ai nói ra nhưng ai ai cũng biết, đó là công pháp "Bách Hoa Công" có một công dụng thần kì đó là vào lần đầu tiên của các nữ tử tu luyện Bách Hoa Công, sẽ trợ giúp cho đạo lữ của các nàng thần hồn tăng cường và khếch đại vô cùng mạnh thăng thêm một bậc lớn, tuy chỉ là nhất thời thăng hoa thế nhưng đối với lúc phá cảnh chính là cực kì giúp ích mạnh mẽ, làm ít ăn nhiều.

Không ít cường giả lúc phá cảnh đã tìm tới Bách Hoa Môn tìm đạo lữ để gia tăng khả năng phá cảnh thành công, và rất nhiều trường hợp thành công đã chứng minh điều đó.

Bên bờ "Diệt Hồn Vực" mê ảo không thấy gì ngoài những áng mây phù vân huyền ảo mang màu sắc trắng hồng vô cùng đẹp mắt, thiếu nữ Thủy Trúc đang đứng đó nước mắt tràn bờ mi ướt át thanh lệ. Phía sau nàng một khoảng cách là 3 cô gái tối qua đuổi theo thiếu niên Đào Dương kia đang đứng nhẹ giọng nói chuyện như sợ thiếu nữ Thủy Trúc phía trước nghe được.

- Linh sư tỉ ! người hôm qua chúng ta đuổi bắt thật sự là "Song tu đạo lữ tương lai" của Thủy sư tỉ sao ?

- Đúng vậy ! Là ta nghe trưởng bối trong tộc chính miệng nói vậy, chỉ là nghe nói người này là một phế vật đã mười năm không hề trúc cơ nổi ! Sau đó nghe nói đã ăn trộm một thứ gì đó của môn phái mới bị đại trưởng lão ra lệnh đuổi bắt !

- Trở về rồi nói ! cẩn thận để Thủy Trúc sư tỉ nghe được không tốt đâu !

Cô gái thứ ba lên tiếng chặn cuộc trò chuyện của hai bà tám.

Bọn họ đâu có biết được, sự thật là với tu vi Kết đan sơ kì của Thủy Trúc, nàng hoàn toàn có thể nghe rõ từng tiếng họ nói chuyện, nhưng đang chìm đắm trong đau buồn mê man, nàng không muốn để ý đến những kẻ này.

5 tuổi gia nhập sơn môn cùng hơn mười đứa trẻ khác, nàng được gia tộc sắp xếp phân vào "Ẩn đường" trong Bách Hoa Môn, là một trong 3 gia tộc mạnh nhất nắm giữ Bách Hoa Môn, Vương gia nàng sắp xếp 2 cặp đôi gồm 2 nam 2 nữ mới 5 tuổi vào "Ẩn đường" tu luyện, "Chính đường" và " Thượng đường" đều có sắp xếp mỗi nơi 4 đứa nhóc.

Cuối cùng thì Vương Thủy Trúc nàng lại là người tiến triển mạnh nhất, mạnh đến mức kinh động cả môn phái.

Bách Hoa môn đúng như tên gọi, là một dãy núi cao được bao trùm bằng những rừng hoa ngập tràn màu sắc, đệ tử trong tông môn hầu hết đều là nữ.

Bên ngoài nhìn vào Bách Hoa Môn chỉ biết rằng có 2 phân đường là "Chính đường" và "Thượng đường".

Chính đường là những nữ tử tu luyện dòng chính thề cả đời bảo vệ và giữ gìn Bách Hoa Môn hưng thịnh, hầu hết đều sẽ lựa chọn một trong hai cách, một là cả đời cô độc để trông coi và cai quản Bách Hoa Môn, cách thứ hai là sẽ có Song tu đạo lữ và sẽ để đạo lữ của mình tới gia nhập Bách Hoa Môn làm ngoại môn khách khanh, đây là cách thu hút người mạnh về tông môn.

Thượng đường thì chính là được mệnh danh là "Bách Hỉ Môn", chuyên tu luyện song tu thuật sau này sẽ được gả đi khắp các môn phái trong tu chân giới, để kết thêm đồng minh hữu hảo.

Nhưng những người biết đến "Ẩn Đường" thì lại không quá nhiều, hầu hết đều là những người nắm quyền hành lớn trong tu chân giới mới mơ hồ biết đến "Ẩn đường", đây chính là nội tình của môn phái. Ẩn đường sẽ thu nhận đệ tử theo từng cặp đôi được gọi là "Tiểu song tu đạo lữ", chúng sẽ ăn ở cùng nhau từ bé đến lớn, cùng tu luyện các công pháp hợp kích, song tu. Ăn ý với nhau đến mức tận cùng tất cả công kích đều sẽ mạnh mẽ hơn hai người bình thường khác thi triển rất nhiều, ngoài ra còn có bí pháp "Giả Anh Song Tu Thuật", cặp đôi có thể tu luyện thành công bí pháp này có thể kết giả anh trong nội thể, kết hợp tu luyện giả anh với nhau thành công thì gần như chắc chắn sẽ đạt tới Nguyên Anh kì, tuy những cặp đôi Tiểu song tu đạo lữ có thể tu luyện thành môn bí pháp này không có nhiều, thế nhưng thực tế cho thấy tất cả họ đều thành công Kết Anh thậm chí còn cao hơn nữa.

Trong lịch sử của "Ẩn môn" đã xuất hiện rất nhiều cặp đôi xuất sắc thành công tu luyện môn bí kĩ "Giả Anh Song Tu Thuật" và tiền lệ đều cho thấy cả hai người đó sẽ cùng tiến cùng lùi tu vi như nhau, chưa bao giờ có ngoại lệ...........Trừ lần này, cặp đôi "Tiểu song tu đạo lữ" Vương Thủy Trúc và Đào Dương là một trường hợp đặc biệt xuất hiện trong hàng ngàn năm qua của Bách Hoa Môn.

Như các tiền nhân trong khắp tu chân giới đều dù nhanh nhất có thể kết đan thành công, yêu nghiệt cỡ nào cũng phải bước tới tuổi 20 mới có thể đạt tới. Tu luyện được "Giả anh song tu thuật" cũng vậy. Thế nhưng lần này Bách Hoa môn gặp trường hợp đặc biệt kì lạ, Vương Thủy Trúc tu vi tăng tiến như gió thổi diều lên, 9 tuổi trúc cơ, 15 tuổi kết đan, trong lịch sử tu chân giới không phải không có.............Thế nhưng trường hợp "Tiểu song tu đạo lữ" của nàng đáng ra tu vi cũng sẽ không khác biệt với nàng thì lại hoàn toàn khác. Mười năm chỉ vượt qua được Luyện Thể kì, luyện khí kì, Thần Hồn cũng đã kết hợp "Thể Khí" nhưng tuyệt nhiên không trúc cơ thành công. Một kẻ thì dậm chân tại chỗ không thể Trúc Cơ, một người thì như cá vượt long môn dễ dàng kết đan, thậm chí đã tới kết đan trung kì, tạo thành hai thái cực đối lập cực kì chói mắt.

Tất cả cao tầng Bách Hoa Môn quan tâm và để ý bao năm lại chẳng hề hiểu nổi chuyện gì xảy ra, sự việc cứ thế tiếp diễn đến đầu năm vừa rồi khi Vương Thủy Trúc về thăm gia tộc, trong một lần nói chuyện với mẫu thân mà nàng vô tình tiết lộ ra bí mật của mình.

Bí mật của cặp đôi "Tiểu Song tu đạo lữ" này chính là, thân thể Đào Dương chính là "Hư vô thể" một loạt thể chất đặc biệt được ghi lại trong các truyền thuyết. Đây là một loại thể chất kì dị cùng cực, thể chất này không thể tu luyện. Thể chất "Hư vô thể" này bất cứ tu luyện kiểu gì thì sau một giấc ngủ tất cả khí lực tu luyện được trước đó đều sẽ hóa thành Hư vô, chính vì điều này mà bất kể hắn tu luyện thân thể và cảm nhận điều khiển được khí vào trong cơ thể mình kết hợp với thần hồn một cách viên mãn, thế nhưng lại không thể Trúc cơ thành công.

Chỉ với thể chất này thì việc Đào Dương sẽ bị cao tầng Vương gia và môn phái từ bỏ bồi dưỡng là việc không thể tránh khỏi, thế nhưng câu chuyện mà Vương Thủy Trúc hồn nhiên kể lại cho mẫu thân mình phía sau đó thì lại khiến cuộc sống của thiếu niên Đào Dương này hoàn toàn đi vào con đường khác.

Bí mật lớn nhất của họ chính là việc Đào Dương có thể truyền tất cả những tu vi mà bản thân tu luyện được sang cho Vương Thủy Trúc, có lẽ có nhiều công pháp có thể làm được điều đó nhưng khác biệt lớn nhất của Đào Dương là cách thức truyền tu vi của hắn là đủ chất và lượng như nhau.

Lấy ví dụ lượng linh khí tu luyện một ngày của Trúc Cơ sơ kì sẽ ít ỏi hơn rất rất nhiều lượng linh khí một Kết Đan kì tu luyện trong một ngày, dễ so sánh nhất là nếu Trúc cơ kì tu luyện 1 ngày được coi là 10 linh khí thì Kết Đan kì tu luyện một ngày sẽ đạt ít nhất phải 1000 linh khí. Nếu như vậy, một ngày tu luyện bình thường của một Trúc cơ kì đưa sang cho một Kết đan kì chỉ vẻn vẹn 10 linh khí.

Thế nhưng qua lời kể của Vương Thủy Trúc với mẫu thân nàng thì, bằng một cách liên kết kì lạ nào đó mà Đào Dương có thể chuyển sang một lượng linh khí bằng với nàng tu luyên cả một ngày, chính vì như vậy với tư chất khá tốt của nàng tu luyện kết hợp với Đào Dương tăng lên gấp đôi, không những thế lượng linh khí mà Đào Dương chuyển sang cơ thể nàng hàng ngày còn tinh thuần hơn lượng linh khí nàng tự tu luyện gấp mấy lần, tu vi lên như diều gặp gió, thành tựu Kim đan khi mới 15 tuổi.

Rồi sau ngày đó chẳng biết gia tộc đã quyết định việc gì, đã sắp xếp cho sự việc gì đó, thậm chí gia chủ còn đích thân đến gặp hắn nói gì đó. Sau ngày hôm ấy hắn ít nói hẳn đi, nàng hỏi gì hắn cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, rồi cho đến ngày hôm trước, Đào Dương cùng nàng đang tu luyện "Giả anh song tu thuật", trong thức hải của nàng, hai giả nguyên anh đang trần trụi dựa lưng vào nhau tu luyện, thì giả anh của Vương Thủy Trúc như một cô gái e thẹn quyết tâm làm điều gì đó, và rồi Đào Dương cưỡng ép mình thoát khỏi thức hải của nàng và tỉnh lại, đôi mắt hắn đỏ ngầu lên như con một con thú. Hắn chỉ thê lương nói lên hai câu với nàng "Không ngờ cuối cùng muội vẫn lựa chọn như vậy ? Tu vi đối với nàng quan trọng thế sao ?"

Sau đó Đào Dương một mạch chạy thẳng về phía rừng hoa sau núi, Vương Thủy Trúc tinh thần tỉnh tại từ trong thức hải ra ngoài, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì chợt thấy trước mắt nàng đại trưởng lão xuất hiện đã đưa bàn tay nắm chặt lấy vai nàng, một lực lượng mạnh mẽ đè chặt cơ thể nàng không thể nhúc nhích, cũng không thể lên tiếng. Phía xa xa, 3 người đệ tử của đại trưởng lão đang cấp tốc dùng "Phi Liễn" (một dải lụa mang đủ màu sắc giúp có thể phi hành) bắt đầu truy đuổi theo Đào Dương.

Và cuối cùng sau khi bị giam lỏng trong phòng, hai ngày sau nàng nhận được tin tức về hắn, hắn đã chết và trước khi hắn không do dự lao thẳng xuống "Diệt Hồn Vực" chỉ để lại một câu cuối cùng "Vương Thủy Trúc ! Ta hận ngươi..........ta hận ngươi".

Nước mắt ướt dẫm cả khuôn mặt, nàng đau đớn trong lòng : "Ngươi hận ta ? Ngươi hận ta ? Vì sao ngươi lại hận ta ? Vì sao ngươi lại bỏ chạy ? Vì sao ? Đào dương vì sao ? Ta phải quyết tâm lắm mới đưa ra quyết định , tại sao ngươi lại làm vậy..............lại hận ta.............a.a.............................aaaaaaaaaaaaaaaaaaa.a.

Tiếng gào thét của nàng bỗng vang vọng khắp cả vách núi, bóng hình đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Thủy Trúc đưa tay ra đánh ngất nàng ! Ôm trong lòng nữ tử như hoa như nguyệt, niềm hi vọng của gia tộc và môn phái này. Nhẹ nhàng dùng "Phi Liễn" nâng thân thể Vương Thủy Trúc lên bay về, nàng nói vọng lại với 3 nữ đệ tử của mình:

- Chuyện xảy ra này ta hi vọng sẽ không bất cứ ai lộ phong thanh gì ? Đào Dương tự ý bỏ sơn môn, sau cùng tự nhảy xuống "Diệt Hôn Vực" rõ chưa ?

- Vâng ! thưa sư phụ !

3 nàng đồng thanh đáp lại.

Bạn đang đọc Sinh Mệnh sáng tác bởi gahaylaca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gahaylaca
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.