Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

2229 chữ

Giang Trừng từ khi đấy đã không còn bước vào nữa, Giang Yếm Ly cũng chỉ vào căn dặn Lam Vong Cơ khi nào A Tiện tỉnh thì xuống bếp mang cháo lên cho đệ ấy ăn, ăn xong ép đệ ấy uống thuốc rồi nàng cũng không quay lại. Lam Vong Cơ ngồi cạnh bên chiếc giường Ngụy Vô Tiện nằm, y ngồi đấy nhìn người y thương yêu ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh.

- Lam Trạm.

- Ừm.

- Ta đói.

Lam Vong Cơ gật đầu, đứng dậy đi đến nhà bếp bưng lên một bát cháo cá nóng hổi để lên bàn. Không còn vị tanh của cá, mùi vị ngọt ngọt thơm thơm, ăn cùng một ít ruốc cá, Yếm Ly tỷ quả thật nấu ăn rất ngon, lần này Ngụy Vô Tiện không bị ói nữa, ăn cũng ngon miệng. Sắc mặt hồng hào đã khôi phục được phần nào, ăn no Ngụy Vô Tiện hắn đẩy sát ghế lại bên cạnh Lam Vong Cơ, hai tay vòng qua cổ y, giọng nói như muốn câu dẫn y:

- Lam Trạm, Lam Nhị ca ca, ta nhớ ngươi quá, ngươi cũng nhớ ta đi.

- Ừm, Ngụy Anh, nói chuyện nghiêm túc. - Lam Vong Cơ đưa tay cầm lấy hai tay Ngụy Vô Tiện đang vòng qua cổ y xuống, nắm chặt - Vì sao nôn ói? Thân thể không khỏe?

Ngụy Vô Tiện mặt biến sắc trong nháy mắt, hắn lắc đầu chần chừ không nói càng làm Lam Vong Cơ lo lắng hơn. Vì cái gì mọi người đều biết chỉ riêng y là không biết? Vì cái gì Ngụy Anh của y lại muốn giấu y?

- Vậy vì sao không muốn cho ta biết? - Giọng nói vẫn là trầm trầm ấm ấm nhưng giờ đây xen lẫn bi thương

- Lam Trạm, ngươi có yêu ta không? - Ngụy Vô Tiện giọng buồn buồn hỏi ngược lại

- Yêu.

- Ta vĩnh viễn cần ngươi. Ngươi cũng vậy đúng không?

- Ừm.

- Cho dù ta có là quái vật đi chăng nữa? - Ngụy Vô Tiện đáy mắt hiện rõ nỗi buồn, đưa tay lên áp lên má Lam Vong Cơ

- Ngụy Anh, đừng nói lung tung.

Lam Vong Cơ cảm thấy không ổn, cứ như Ngụy Vô Tiện chỉ một khắc nữa thôi, y không để ý hắn sẽ biến mất khỏi tầm mắt y, kéo tay hắn lại, Lam Vong Cơ ôm chặt lấy người chỉ sợ buông lỏng người sẽ chạy mất.

- Theo ta về nhà, Ngụy Anh.

- Lam Trạm, ta... xin lỗi.

- Nếu không muốn, ta ở lại đây cùng ngươi.

Lam Vong Cơ biết trước rằng Ngụy Vô Tiện sẽ từ chối, nhưng y chỉ muốn bên cạnh hắn cho nên quyết định hắn ở đâu y ở đấy nhưng ai ngờ rằng Ngụy Vô Tiện lại lắc đầu từ chối y:

- Lam Trạm, ngươi trở về đi.

Lam Vong Cơ y không tin nổi, đây là những lời nói được thốt ra từ miệng Ngụy Vô Tiện ư, y không tin, y phải kiên trì thuyết phục hắn:

- Ngụy Anh, ngươi ở đâu ta ở đấy.

Những lời này của Lam Vong Cơ quả thực đã chạm đến sâu thẳm trong trái tim Ngụy Vô Tiện, hắn mỉm cười hạnh phúc gật đầu với y, nói:

- Ở lại vài ngày nữa rồi chúng ta trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Tảng đá trong lòng như được gỡ bỏ, Lam Vong Cơ mỉm cười nhẹ, dịu dàng vuốt mái tóc của Ngụy Vô Tiện. Hắn không muốn nói thì thôi vậy, y không muốn bức hắn, chờ đến khi hắn sẽ tự mình nói cho y biết, hiện tại điều quan trọng nhất là hắn không có ý định rời xa y nữa.

Nữ nhân mang thai, không tránh được việc ngủ nhiều, có lẽ nam nhân mang thai cũng vậy. Ngụy Vô Tiện trong cái ôm chặt chẽ mà ấm áp của Lam Vong Cơ lại dần dần thiếp đi. Mãi không thấy người trong lòng có bất cứ động tĩnh gì, Lam Vong Cơ lo lắng gọi "Ngụy Anh" lay lay hắn, mãi mới thấy có chút cử động:

- Ưm... Lam Trạm, ta muốn ngủ, ngươi đừng quậy nữa, ngoan.

Ngụy Vô Tiện dụi dụi mặt vào hõm vai Lam Vong Cơ, nhấc người ngồi hẳn lên người y, hai tay vòng qua eo y ôm y mà tiến vào giấc mộng. Mùi đàn hương của người hắn yêu thương thật dễ chịu, thật khiến cho người khác an tâm mà ngủ.

Vành tai Lam Vong Cơ đỏ đỏ, mặc dù trên trời dưới đất, hai người chưa có chuyện gì là chưa làm cùng nhau nhưng đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện ngồi trên người y mà ngủ ngoan, không quậy nháo. Lam Vong Cơ đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng Ngụy Vô Tiện tựa như dỗ trẻ nhỏ, một lúc lâu sau y mới nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường, bước ra khỏi phòng, đi tìm Giang Trừng.

Trong từ đường.

- Giang tông chủ, hai ngày nữa Ngụy Anh sẽ cùng ta trở về Cô Tô.

- Hắn đồng ý cùng ngươi trở về? - Giang Trừng nhướn mày không tin

Lam Vong Cơ gật đầu. Nhưng cái gật đầu của y khiến Giang Trừng tức giận, lớn giọng quát:

- Hắn đồng ý nhưng ta thì không. Hàm Quang Quân, ban nãy những lời ta nói chẳng lẽ ngươi không nghe thấy, vậy để ta nhắc lại cho ngươi rõ. Ta sẽ không cho hắn bước vào cửa Lam gia nhà các người một lần nữa, còn nữa, ngươi và hắn cũng nên dừng ở đây, đừng gặp nhau nữa.

- Giang tông chủ không thể quyết định chuyện này. - Lam Vong Cơ nói

- Ngươi...

Giang Trừng tức giận đứng dậy, Tử Điện cũng từ dạng nhẫn chuyển sang dạng roi, ánh tím sáng lên. Thấy rõ Giang Trừng định đánh người ngay tại đây, Giang Yếm Ly ngồi gần đấy vội vã can ngăn:

- A Trừng, đệ chú ý phép tắc.

Giang Trừng cũng không muốn làm cho sư tỷ tức giận, đành thu Tử Điện lại, bực tức bước ra ngoài, đến phòng Ngụy Vô Tiện.

- A Trừng tính tình luôn hay nổi nóng, Hàm Quang Quân ngươi đừng để ý. Phải rồi, ngươi nói hai ngày nữa A Tiện cùng ngươi trở về Cô Tô?

Lam Vong Cơ gật đầu, Giang Yếm Ly lại nói tiếp:

- Vậy số thuốc trong phòng A Tiện, khi nào trở về ngươi hãy sắc thuốc cho đệ ấy uống, sau mỗi bữa cơm đều phải uống, duy trì trong hai tuần như vậy chứng nôn ói của A Tiện sẽ không còn.

- Ừm, ta đã biết. - Dừng một lúc, Lam Vong Cơ hỏi - Sư tỷ, tại sao Ngụy Anh phải uống thuốc?

- Không sao hết, trong thời gian này sức khỏe A Tiện có hơi yếu, thức ăn có mùi dầu mỡ đệ ấy mà ngửi thấy liền muốn ói, đây chỉ là thuốc bổ thôi, ngươi cũng không cần phải lo, chỉ cần ăn đồ ăn thanh đạm, đừng cho đệ ấy uống rượu, ăn cay là được.

- Được, đa tạ sư tỷ.

Giang Yếm Ly mỉm cười, gật đầu nói:

- Hiện tại, có lẽ A Trừng đang ở cùng A Tiện, Hàm Quang Quân chịu khó ngồi đây chờ một lát, ta phải đi xem bữa tối chuẩn bị đã xong chưa.

Giang Yếm Ly rời đi, Lam Vong Cơ cũng yên lặng ngồi đấy chờ.

Bên phòng Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng bực tức đẩy cửa vào, hung hăng lay tỉnh Ngụy Vô Tiện:

- Dậy đi, đừng ngủ nữa.

- Gì vậy, để ta ngủ một lát.

Ngụy Vô Tiện trở mình ngủ tiếp, ai ngờ Giang Trừng dựng hắn dậy quát:

- Nói. tại sao ngươi đồng ý với tên Lam Vong Cơ ấy trở về Cô Tô?

Bị dựng dậy đến tỉnh cả người, Ngụy Vô Tiện ngồi chân khoanh tròn ở trên giường cười với Giang Trừng:

- Ầy, có sao đâu. Ngươi nhìn xem, bụng chưa có lộ, về ở cùng thì y cũng có phát hiện được đâu.

- Ngươi nên nhớ ngươi đang trong thời gian thai nghén. - Giang Trừng hận không thể xách ngược Ngụy Vô Tiện lên quất cho hắn một trận cho tỉnh ra

- Không sao, không sao, ở Vân Thâm ngươi còn lạ gì nữa, đồ ăn thanh đạm, không có mùi dầu mỡ ngấy đến tận cổ, ta không ói đâu. - Ngụy Vô Tiện vươn tay vỗ vai Giang Trừng, ghé sát bên tai nói nhỏ - Ta trở về đấy chỉ ở một tháng, rồi sẽ trốn Lam Trạm quay về đây. Lúc đấy ngươi phải giấu ta cho kỹ, đừng để lộ.

- Được, coi như ngươi còn biết nghĩ. Khi ấy, ta sẽ thu xếp để tỷ tỷ ở lại đây chăm sóc ngươi và đứa bé cho đến khi nó chào đời và đầy tháng.

- Được, quyết định vậy. - Ngụy Vô Tiện mỉm cười

Nhưng khi Giang Trừng đi khỏi, nụ cười ấy tắt lịm, hắn nghĩ, đến lúc đấy, hắn đột ngột biến mất, Lam Trạm của hắn không phải đau lòng chết mất hay sao. Nhưng không giấu không được, nếu như Lam Trạm biết, liệu rằng y còn đối với hắn tốt như bây giờ không hay là xa lánh ghét bỏ. Những điều như vậy, Ngụy Vô Tiện hắn thực sự không dám nghĩ đến, rất đáng sợ.

- Ngụy Anh.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ đang đứng ở đấy liền mỉm cười, vươn tay ra ôm chầm lấy y.

- Lam Trạm, kẹo hồ lô lúc sáng ở đâu rồi, ta muốn ăn.

- Ta đi lấy.

- Lam Trạm, ta đi cùng ngươi.

Lam Vong Cơ gật đầu, hai người đi xuống nhà bếp, lấy kẹo hồ lô rồi trở về phòng.

- Ngươi không ăn sao Lam Trạm, ngon lắm. Ta đút cho ngươi một viên này.

Thấy Lam Vong Cơ chỉ nhìn mình ăn, Ngụy Vô Tiện liền đưa một viên kẹo hồ lô đến bên miệng y, y liền há miệng tiếp nhận viên kẹo mà hắn đút cho y. Viên kẹo hồ lô này, thật ngọt.

Thấy Ngụy Vô Tiện ăn liên tục, sợ rằng ăn nhiều sẽ khiến bụng đau, Lam Vong Cơ liền ngăn cản, không cho hắn ăn nữa.

- Sắp ăn cơm, ngươi đừng ăn nữa.

Vừa lúc Giang Yếm Ly đi đến gõ cửa nói:

- A Tiện, Hàm Quang Quân, chuẩn bị ra ăn cơm.

Ở lại thêm hai ngày, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Theo lời Giang Yếm Ly dặn dò, Lam Vong Cơ đều đặn sắc thuốc cho Ngụy Vô Tiện uống, để ý từng bữa cơm hắn ăn, không cho hắn uống rượu, cũng bởi vì lo lắng sức khỏe của hắn chưa khôi phục, y cũng không "mỗi ngày" đều đặn ngày một mà thay vào đấy là ba ngày một lần.

Thời gian trôi nhanh, qua một tháng, Ngụy Vô Tiện mập ra trông thấy, để ý kỹ hơn thì thấy bụng hắn hơi nhô ra.

Buổi tối, Ngụy Vô Tiện trước khi đi ngủ liền rót cho Lam Vong Cơ một cốc nước nói y uống. Lam Vong Cơ uống xong liền cảm thấy buồn ngủ nhưng y chẳng mảy may nghi ngờ, kéo Ngụy Vô Tiện lên giường, ôm hắn nằm ngủ.

Ngụy Vô Tiện ban nãy đã bỏ thuốc mê vào trong cốc nước của Lam Vong Cơ, đợi thuốc mê phát huy tác dụng cao nhất, hắn nhanh chóng rời giường, thu dọn hết đồ đạc quần áo của mình. Xong xuôi đâu vào đấy, Ngụy Vô Tiện để lại mảnh giấy trên bàn, lấy ngọc bội trên cây sáo của mình đè lên mảnh giấy, xoay người đi đến bên giường, hôn nhẹ lên môi Lam Vong Cơ, hắn ôm y thật lâu mãi sau mới lưu luyến buông tay, quyết tâm rời đi.

Ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh dậy Lam Vong Cơ xoay người, theo thói quen ôm người nằm bên vào lòng nhưng lại thấy bên cạnh chỉ còn là một khoảng trống, sớm đã không còn hơi ấm. Y bật dậy tìm kiếm xung quanh, không còn một chút đồ dùng nào liên quan đến Ngụy Vô Tiện còn sót lại, cảm giác hoang mang lo lắng cùng sợ hãi bộc lộ hết trên gương mặt Lam Vong Cơ. Đúng như giấc mơ ngày hôm ấy, Ngụy Vô Tiện hắn rời bỏ y.

Đi đến bên chiếc bàn, run run tự rót cho mình cốc nước để trấn tĩnh lại, Lam Vong Cơ nhìn thấy một mảnh giấy cũng chiếc ngọc bội mà Ngụy Vô Tiện luôn mang trên cây sáo Trần Tình. Y cầm mảnh giấy lên, tay run run, y không tin đấy là sự thật, vo mảnh giấy, vứt xuống sàn, vội vã thay y phục gấp gấp tìm người.

Mảnh giấy Lam Vong Cơ vò đến nhăn nhúm vứt xuống sàn dần mở ra, cả mảnh giấy lộ rõ sáu chữ được viết bằng mực đen, có chút chói mắt, chói mắt đến mức nếu có người nhìn vào đọc cũng sẽ thấy thực đau lòng.

"Thực xin lỗi, đừng tìm ta."

Bạn đang đọc Sinh cho ngươi một tiểu Lam Trạm của bé mew

Truyện Sinh cho ngươi một tiểu Lam Trạm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chienca123123
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.