Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

1874 chữ

- Có thai? Ta có thai, lão thầy thuốc à, người đừng đùa. Ta là nam nhân a, là nam nhân, làm sao có thể có thai được. Ta cùng lắm chỉ là cơ thể suy nhược thôi.

- Ây dà, vị công tử này, số năm ta bốc thuốc khám chữa bệnh cho mọi người có khi còn gần gấp đôi tuổi tác của ngươi đấy. Ta không hề nói láo, hiện tại cái thai trong bụng ngươi có thể đã được gần ba tháng rồi, vì vậy triệu chứng nôn nghén mới xuất hiện. Ta kê đơn thuốc cho ngươi, rồi ngươi nhờ một trong ba vị đang đứng đây đến chỗ ta lấy thuốc a, rồi về sắc mà uống, hạn chế việc ngửi mùi đồ ăn rồi ói nếu không đứa bé trong bụng sẽ không có đủ dinh dưỡng để phát triển. Vả lại, người mang thai hay dễ suy nghĩ tiêu cực dẫn đến buồn phiền trong người gây ảnh hưởng tới bào thai, mọi người chú ý điều này, quan tâm hắn nhiều hơn nữa.

Ngụy Vô Tiện không tin, mà điều này khẳng định không thể tin nổi đi, quá phi lý. Vả lại dù có là thật thì cũng không đúng, sao một năm trước đây không thấy gì đi, không phải mỗi ngày đều cùng Lam Trạm nhà hắn làm một chút vận động sao. Ấy khoan, hình như ba tháng gần đây, Lam Trạm đột nhiên đều bắn vào trong thân thể hắn.

Nghĩ vậy, Ngụy Vô Tiện xấu hổ lấy một cái gối bên cạnh che kín mặt, Giang Yếm Ly thấy vậy lại nghĩ hắn lo sợ, liền ngồi xuống an ủi:

- A Tiện, không sao cả, đệ mang thai không ai ghét bỏ đệ hết, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc đệ, chăm sóc đứa bé.

- Tỷ tỷ, thực sự tỷ không nghĩ rằng đệ là quái vật sao, nam nhân mang thai, quá là kỳ quái rồi. - Được Yếm Ly vỗ về, Ngụy Vô Tiện có chút muốn được nàng dỗ dành như ngày nhỏ.

- Kẻ nào nói ngươi là quái vật ta đánh gãy chân hắn.

Thật sự chuyện này đúng là khó tin, nhưng mà đây vẫn là sự thật, Ngụy Vô Tiện là người thân của Giang Trừng hắn, hắn có trách nhiệm che chở cho Ngụy Vô Tiện.

- Đã có thai thì ngươi không nên đi lại nhiều, từ bây giờ đến lúc sinh xong, ngươi ở lại Liên Hoa Ổ, đừng đến Vân Thâm, ở đây có Giang Trừng ta, có tỷ tỷ, hai chúng ta chiếu cố ngươi. - Giang Trừng nói xong với Ngụy Vô Tiện liền quay sang nói với Lam Hi Thần - Lam tông chủ, việc này càng ít người biết càng tốt, cho nên thỉnh ngươi khi trở về đừng nói gì cho Hàm Quang Quân biết, thúc phụ của ngươi lại càng không, tránh dị nghị lời ra tiếng vào.

- Giang tông chủ, Vong Cơ đệ ấy đáng ra phải là người cần phải biết, đệ ấy là phu quân của Ngụy công tử và cũng là phụ thân của đứa bé chưa ra đời, không thể giấu đệ ấy được.

Lam Hi Thần không cho lời nói của Giang Trừng là đúng, Lam Vong Cơ cần phải biết, và cần phải có trách nhiệm chăm sóc cho Ngụy Vô Tiện và đứa bé.

- Hi Thần ca, huynh đừng nói cho Lam Trạm biết, y sẽ cho rằng ta là quái vật, ta sẽ giấu y đến khi đứa bé chào đời.

Nhắc đến Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy xót xa. Khoảng thời gian ở chung với y quả thật rất hạnh phúc, nhưng một khi y biết hắn mang thai con y, liệu rằng y có cho rằng hắn là quái vật mà vứt bỏ hắn. Chuyện này, Ngụy Vô Tiện hắn quả thực không dám cho y biết, chi bằng cứ giấu đi, che giấu được lúc nào hay lúc đấy.

Lam Hi Thần thở dài, mỉm cười nhìn Ngụy Vô Tiện thần sắc nhợt nhạt nằm trên giường:

- Được rồi, chuyện này ta sẽ không nói cho Vong Cơ nhưng sớm muộn đệ ấy cũng sẽ biết. Ngụy công tử, tính tình Vong Cơ, ngươi cũng biết, sẽ không giấu y lâu được đâu. Vậy cáo từ, ta phải trở về rồi.

- Hi Thần ca, còn một chuyện nữa, Lam Trạm nói bốn ngày nữa sẽ đến đây đón ta trở về, nhờ ngươi nói với y không cần đến, thời gian này ta sẽ không trở về.

- Được. - Lam Hi Thần vẫn là khuôn mặt ôn hòa ấy, mỉm cười gật đầu, xoay người hướng cửa lớn đi ra

- Lam tông chủ, ta tiễn ngươi. - Giang Trừng đi theo tiễn người, đi đến cửa phòng xoay người lại dặn dò - Tỷ tỷ, tỷ chăm sóc hắn, đệ sẽ đi lấy thuốc về sắc cho hắn.

Trong phòng chỉ còn Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện, thấy hắn buồn, nàng cũng không vui vẻ.

- A Tiện, đệ xem, A Trừng lại sắp được làm cậu, tỷ sắp được làm bác, đệ sắp được làm cha, phải vui lên chứ, ủ rũ như vậy, chẳng giống đệ chút nào.

- Tỷ tỷ, nếu như Lam Trạm biết được, y sẽ ghét bỏ đệ, ghét bỏ đứa trẻ trong bụng, có phải vậy không, chi bằng giấu đi, không cho y biết rồi đến khi đứa trẻ ra đời, đệ sẽ mang nó về nói với y rằng đệ muốn cùng y nuôi lớn đứa trẻ này.

- A Tiện, sao đệ ngốc vậy, đây là cốt nhục của cả hai người bọn đệ, sao lại không cho Hàm Quang Quân biết. Tại sao A Tiện lại nghĩ rằng Hàm Quang Quân sẽ ghét bỏ đệ và đứa trẻ, sẽ không đâu, chính đệ mới là người biết rõ y yêu thương đệ đến nhường nào, nếu biết trong bụng đệ có cốt nhục của y, y sẽ rất hạnh phúc.

- Tỷ tỷ, có thật không? Thật sự Lam Trạm sẽ vui mừng sao?

Giang Yếm Ly mỉm cười gật đầu, đệ đệ của mình có thai, đến khi Tử Hiên đến đây phải nói với chàng rằng mình ở đây chăm sóc đệ đệ, để mình A Trừng chiếu cố A Tiện nàng không yên tâm.

Buổi tối tại Vân Thâm Bất Tri Xử.

- Huynh trưởng.

Lam Vong Cơ từ trong Tĩnh Thất bước ra vừa vặn thấy Lam Hi Thần đang bước đến phía y.

- Vong Cơ, ta có thể vào trong không, ta có chuyện muốn nói với đệ.

- Được.

Hai huynh đệ đi vào trong, ngồi xuống, Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy nhưng Lam Hi Thần thấy rõ được vẻ cô đơn tịch mịch trong y.

- Ngụy công tử không có ở đây, đệ hẳn là rất cô đơn.

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

- Ta vừa từ Liên Hoa Ổ trở về, có gặp Ngụy công tử.

Lam Vong Cơ ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, tại sao huynh trưởng lại đi Liên Hoa Ổ mà không nói cho y biết.

- Ngụy công tử nói rằng, không cần đệ tới đón về, trong thời gian dài hắn sẽ không trở về. - Lam Hi Thần ngẫm nghĩ, tính khoảng thời gian dưỡng thai và sau khi sinh thì có lẽ sẽ khá dài - Chừng khoảng mười tháng hoặc một năm Ngụy công tử sẽ không trở lại, đệ cũng không cần tới tìm, hắn sẽ tự trở về tìm đệ.

Lời nói ấy của Lam Hi Thần như một đòn giáng vào tâm trí Lam Vong Cơ, mười ba năm kia, chờ đợi Ngụy Anh của y trong vô vọng, giờ lại bắt y chờ đợi hắn thêm một năm nữa sao. Không thể nào, Ngụy Anh của y không thể nào đối xử với y như vậy, Ngụy Anh của y sáng hôm nay còn vừa ôm y cười tươi nói yêu y không thể buổi chiều lại nhờ vả huynh trưởng nói với y sẽ không gặp y trong ngần ấy thời gian tới. Chắc hẳn Ngụy Anh của y chỉ đang trêu chọc y mà thôi, sẽ không có chuyện này xảy ra.

- Huynh trưởng, huynh đừng nói đùa. Sẽ không có chuyện như vậy, Ngụy Anh hắn không thể nào nói ra những lời như thế cả.

Cảm xúc trên gương mặt Lam Vong Cơ lộ rõ, đau xót có, u buồn có khiến cho Lam Hi Thần buồn lây. Bởi vì yêu một người, tâm xem trọng người đấy, chấp nhận vì người đấy mà chịu tổn thương, chấp nhận vì người đấy mà chờ đợi cho dù khoảng thời gian chờ đợi ấy có biết bao nhiêu đau khổ dày vò. Khoảng thời gian mười ba năm chờ đợi Ngụy Vô Tiện của Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần là người thân của y nên rõ nhất, mười ba năm ấy, từng biểu hiện, từng thái độ hay hành động của đệ đệ Lam Hi Thần đều trông thấy rõ. Giờ đây, những biểu hiện đau khổ tột cùng ấy lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt của Vong Cơ. Nhưng biết sao bây giờ, Lam Hi Thần y đã đồng ý với Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện rằng không để Lam Vong Cơ biết được chuyện này thì không thể nuốt lời. Lam Hi Thần đứng dậy đến cạnh Lam Vong Cơ vỗ vai an ủi, thở dài nói:

- Yêu thương một người đệ phải chấp nhận tổn thương, rồi đệ sẽ hiểu vì sao Ngụy công tử lại nhờ ta chuyển những lời nói như vậy đến cho đệ, Ngụy công tử hắn cũng vì tình yêu của hai người mà làm vậy thôi, cũng không còn cách nào khác. - Nói rồi, Lam Hi Thần rời đi.

- Huynh trưởng, dừng bước, Ngụy Anh hắn làm sao vậy, chẳng lẽ huynh trưởng cũng không muốn cho ta biết?

Lam Hi Thần đi đến cửa liền dừng bước, quay lại nhìn, Lam Vong Cơ đau khổ như vậy, thân làm huynh trưởng cũng có chút không nỡ đành nói:

- Đệ đến Liên Hoa Ổ, có lẽ sẽ biết được. Nhưng phải là ngày mai, hiện tại không được đi, đệ đừng vội, Ngụy công tử không sao, vả lại, Vân Thâm Bất Tri xử có gia quy, đệ không quên đấy chứ. - Nhìn thấy Lam Vong Cơ như muốn xuất phát ngay bây giờ, Lam Hi Thần nhanh chóng mang gia quy ra uy hiếp.

- Được, ngày mai đến. Huynh trưởng trở về nghỉ ngơi.

Nói rồi, tiễn Lam Hi Thần đi, Lam Vong Cơ quay trở lại phòng. Cả đêm y trằn trọc không ngủ, liên miên nghĩ muôn vàn lý do vì sao Ngụy Anh lại nói như vậy, lại hồi tưởng buổi sáng nay hắn nói nặng lời với y. Trở mình, nhìn bên cạnh chỉ là khoảng giường trống nhớ đến những ngày tháng trước kia, có một người luôn nằm cạnh y, ôm y mà ngủ thật ngon.

- Ngụy Anh, ngươi làm sao vậy?

Bạn đang đọc Sinh cho ngươi một tiểu Lam Trạm của bé mew
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chienca123123
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.