Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 770 chữ

“Mẹ đừng nói nữa.” Quan Tễ Bạch nghe mà tim như bị dao cứa. Tất cả niềm vui, sự hưng phấn và hạnh phúc trong đêm nay đều biến mất sạch không còn sót lại chút gì.

“Chúng ta về nhà thôi!”

Quan Vãn Vãn cô đơn bước về phía trước, bóng lưng bà tràn ngập sự bi ai và nỗi tuyệt vọng vô tận.

Tưởng chừng như muốn đè sập Quan Tễ Bạch đi phía sau.

Đợi bóng dáng hai người biến mất ở đầu hẻm, Yến Tân mới lặng lẽ bước ra khỏi bóng tối. Trong màn đêm, những ngôi sao nhỏ hắt xuống mặt hắn. Vẻ mặt Yến Tân nghiêm trọng, một tay khẽ vuốt ngực.

Nơi này, lại bắt đầu nhói đau.

Quan Tễ Bạch mất ngủ, cô lăn qua lộn lại suốt cả đêm, trong đầu chỉ toàn là tấm lưng gầy gò, đầy tuyệt vọng của Quan Vãn Vãn và giọng nói dịu dàng nhưng cực kỳ tổn thương người của bà. Vất vả lắm cô mới ngủ được thì cô lại bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ là đôi mắt của Yến Tân.

Thâm thúy, tuyệt vọng, đau đớn. Trong không khí tràn ngập sự chết chóc, hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào khoảng không xa xăm. Ánh mắt này cô chưa từng nhìn thấy trước đây. Quan Tễ Bạch chỉ nhìn một cái đã cảm thấy đau đớn không sao tả xiết.

Cảm giác này không rõ là tư vị gì.

Ánh mắt không thuộc về Yến Tân của hiện tại, là Yến Tân ba mươi năm về sau ư?

Quan Tễ Bạch bỗng phát hiện, bản thân lại mơ thấy chuyện trước khi xuyên qua.

Giống như khoảng thời gian ở trên tàu, giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại. Thật ra khi vừa mới xuyên qua cô liên tục nằm mơ, nhưng sau khi trở lại Kinh Thị đã dần ít đi.

Trong mộng, Quan Tễ Bạch thấy Yến Tân đang nói chuyện với bác sĩ Hoa Sùng.

Cô hiến tim cho Yến Tân, không một ai dám thực hiện ca phẫu thuật này, chỉ có một mình Hoa Sùng dám nhận. Người này là thiên tài y học, cũng là một tên điên. Không có chuyện gì mà hắn không dám làm, vì thế cô mới tìm đến Hoa Sùng. Có điều sau khi Hoa Sùng nghe thấy tên của cô, ánh mắt hắn nhìn cô rất kỳ lạ.

Lúc ấy hắn hỏi cô một câu: “Yến Tân đã lập di chúc, cô có biết nội dung trong bản di chúc là gì không?”

Những lời này, trước giờ Quan Tễ Bạch không nghĩ nhiều, cũng chẳng để trong lòng. Yến Tân lập di chúc thì có liên quan gì đến cô chứ?

Hắn còn không thèm nhìn mình thêm một cái. Có lẽ trong mắt hắn cô chỉ là một con nhóc đầu tóc vàng hoe, phiền phức mà thôi.

Nhưng lần này những lời trong mơ không ngừng bị phóng đại.

Trước khi phẫu thuật, người khẳng khái kiên quyết chịu chết kia dường như không phải là Quan Tễ Bạch, mà là hắn.Ngày hôm sau, Quan Tễ Bạch bần thần ngồi trên giường, hai tay ôm đầu, một lúc lâu cũng không thể vực dậy tâm trạng.

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch, con làm sao thế?”

Quan Vãn Vãn đã đánh răng rửa mặt xong. Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Bạch đến đơn vị, bà có chút căng thẳng, nên cố tình dậy sớm chuẩn bị. Vừa đẩy cửa ra, bà đã bị dáng vẻ của Quan Tễ Bạch dọa sợ.

“Con…… Con đừng dọa mẹ.” Trong lòng bà càng thêm tự trách.

Thật ra đêm qua bà ngủ cũng không ngon giấc, bà cứ suy nghĩ mãi không biết mình làm vậy với Tiểu Bạch có phải quá hà khắc rồi hay không.

Tiểu Bạch hiếm khi mới được vui vẻ một lần, lại bị bà phá hỏng. Ngay cả chút niềm vui nhỏ nhỏ cũng bị tước đi.

Quan Tễ Bạch chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như giấy. Một lúc lâu sau mới định thần lại, thấy vẻ mặt hãi hùng khiếp vía của Quan Vãn Vãn, cô trấn an: “Con không sao, chỉ là đêm qua gặp ác mộng thôi.”

“Con gặp ác mộng, sao không sang ngủ với mẹ, đứa con gái ngốc nghếch này.”

“Con…… Con quên mất.”

“Con……có chỗ nào không thoải mái à? Mau nói cho mẹ biết”

Quan Tễ Bạch cử động bả vai cứng đờ: “Con vẫn ổn mà, thật đấy.”

Bạn đang đọc Siêu cấp trà xanh xuyên đến thập niên 80 một lần nữa làm người của Giang Sơn Nhất Cố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sammiee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.