Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 940 chữ

Quan Tễ Bạch nói muốn làm bạn bái hắn khi nào?

Đây rõ ràng chỉ tin đồn do một đám người rảnh rỗi lan truyền thôi mà!

Sao lại thành thật rồi?

Thiếu gia biết rõ…… Không đúng! Thiếu gia biết Quan Tễ Bạch chưa hề nói gì hết mà!

Sự thật …… Sự thật quả thật khiến người khác không dám suy nghĩ sâu xa!

Hóa ra tiểu thiếu gia là người thế này.

Giờ phút này, lão ngũ cuối cùng hiểu tại sao tiểu thiếu gia và mấy người chú bác nhìn nhau không thuận mắt, nhưng có thể buông bỏ ân oán cá nhân, liên thủ đánh bại kẻ thù chung rồi.

Bọn họ nói đúng, tiểu thiếu gia quả thực rất nham hiểm!

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Quan Tễ Bạch đã bắt đầu. Động tác của cô vừa chuẩn lại vừa hiên ngang, góc độ mà Quan Văn Bách không thể thấy, thì cô lại tìm được.

Mọi người chỉ thấy cô áp sát người xuống bàn bida, ‘Cạch’ một cái, quả bóng trắng đập mạnh vào quả bóng đỏ bên cạnh, quả bóng đỏ lại bắn vào quả bóng màu vàng. Từng quả từng quả nối tiếp nhau, tạo thành phản ứng dây chuyền tựa như domino.

Trên bàn bida nhanh chóng vận hành theo quy tắc, lại như thể không theo bất kỳ quy tắc nào, không ngừng vang lên tiếng cạch cạch.

Một gậy này gần như đã xóa sạch bàn bida.

Đại sảnh tầng 1 lặng ngắt như tờ.

Lúc này, tất cả mọi người đều bị cô gái ở giữa thu hút, ai nấy đều căng thẳng nhìn chằm chằm cô.

Đây là cao thủ đấy!

Quan Văn Bách kinh ngạc trừng lớn mắt, sự thờ ơ vừa rồi đã hoàn toàn mất sạch. Hắn nhìn chằm chằm Quan Tễ Bạch với vẻ không thể tin nổi.

Vu Song Hỷ và Trương Huy trợn mắt há hốc mồm.

Kế tiếp chính là thời gian Quan Tễ Bạch thi triển kỹ năng của mình. Ánh mắt cô tập trung, hoàn toàn đắm chìm vào bàn bida, như thể xung quanh không còn liên quan đến mình nữa. Sau đó Quan Tễ Bạch không ngừng chuyển động, cho đến khi dọn sạch bóng trên bàn.

Cuối cùng Quan Tễ Bạch cũng lộ ra nụ cười hài lòng, đôi mắt sáng lấp lánh, cô khẽ xoay cổ tay. Quan Tễ Bạch vui vẻ suy nghĩ, không ngờ mình lại đè bẹp cha già dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến đây, cô nhìn Quan Văn Bách đầy áy náy: Cha già, con gái xin lỗi nhé!

“Uồi!”

Tiệm bida yên tĩnh như được gỡ phong ấn, những tiếng vỗ tay và trầm trồ khen ngợi vang lên như sấm.

Quan Văn Bách hung hăng trừng mắt nhìn Quan Tễ Bạch, nhìn cái gì mà nhìn? Thắng rồi còn khoe mẽ!

Đúng lúc này, Quan Vãn Vãn bỗng nhiên chạy tới, túm lấy tay Quan Tễ Bạch bỏ chạy. Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại, hai mẹ con đã chạy ra khỏi tiệm bida. Bọn họ chạy một mạch đến đầu hẻm mới dừng lại thở hổn hển.

“Phù!”

Cả người Quan Vãn Vãn toát một tầng mồ hôi mỏng, mất một lúc lâu mới bình phục lại. Bà nghiêm nghị nhìn Quan Tễ Bạch, chẳng nói chẳng rằng.

Cuối cùng Quan Tễ Bạch cũng có phản ứng.

Ban nãy nhìn thấy nam thần cô kích động quá, quên mất mẹ vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cho nên mới dám chơi lớn. Liệu bây giờ còn kịp vãn hồi không nhỉ?

“Mẹ con sai rồi, con……Về sau con sẽ chú ý, con không dám nữa đâu.” Quan Tễ Bạch ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi. Cô sử dụng tuyệt kỹ của mình, nước mắt cô nói đến là đến, vừa ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ hoe, sau đó một giọt nước mắt nhanh chóng lăn dài trên má.

“Mẹ đừng giận mà, về sau con sẽ nghe lời mẹ cố gắng làm thục nữ.”

Trái tim Quan Vãn Vãn lập tức mềm nhũn, bà thở dài nói: “Tiểu Bạch, không phải mẹ khắt khe, không muốn cho con chơi. Con muốn chơi cũng được thôi, đợi mẹ kiếm tiền được tiền, mẹ mua một cái bàn bida đặt ngoài sân cho con chơi. Chỉ là……”

Dừng một chút, bà nói với vẻ buồn bã và tràn ngập bất đắc dĩ: “Chỉ là xã hội này quá khắc nghiệt với hai mẹ con mình, mẹ phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ lễ nghi, thời thời khắc khắc chú ý khuôn phép, hiểu khiêm nhường, nhưng mẹ cũng đâu còn cách nào khác. Mẹ không hy vọng con gặp phải chuyện giống mẹ. Nếu có người nhìn thấy hai mẹ con mình đi vào tiệm bida, ngày mai chắc chắn sẽ bị người ta đồn thổi là chúng ta lả lơi ong bướm, quyến rũ đàn ông.”

“Con biết ạ.” Quan Tễ Bạch cũng rất hối hận, từ tận đáy lòng cô bắt đầu tự trách: “Về sau con sẽ không đi nữa đâu, con hứa.”

“Đây không phải là lỗi của con.” Quan Vãn Vãn nhìn bầu trời đêm tối mịt, cười khổ.

“Đây là lỗi của mẹ, là mẹ đã hại con. Nếu con có một người cha tốt, một người mẹ có thanh danh tốt, có ông bà đáng kính, thì cho dù ngày nào con cũng đến tiệm bida chơi đùa, người khác cũng chẳng thể làm gì con.”

“Là mẹ hại con.”

Bạn đang đọc Siêu cấp trà xanh xuyên đến thập niên 80 một lần nữa làm người của Giang Sơn Nhất Cố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sammiee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.